Thẩm Hữu Bạch áp tay lên eo cô, tay còn lại giữ lấy gáy cô, lọn tóc trượt theo ngón tay anh.
Nụ hôn của anh như thể muốn nuốt cô vào bụng khiến Từ Phẩm Vũ không nhận ra từng chiếc cúc đang bị cởi bỏ. Tới khi cô phát hiện thì đầu ngón tay Thẩm Hữu Bạch đã nhẹ nhàng lướt qua rãnh ngực, cởi bỏ bra.
Áo lót rơi xuống, bầu ngực vừa được thoải mái thì đã bị bàn tay anh bóp mạnh. Thẩm Hữu Bạch đẩy cô nằm xuống sa lông, tóc dài rũ xuống nền nhà. Đuôi tóc trùng xuống tạo thành từng vòng xoáy, từ từ nuốt chửng lý trí của anh.
Tiếng khoá kéo váy vang lên, trong nháy mắt, váy bị cởi bỏ. Trên người cô chỉ còn áo sơ mi đã bị cởi hết cúc. Bàn tay anh khẽ vuốt ve nơi bí ẩn của cô. Đầu ngón tay lạnh lẽo tiến vào trong qυầи ɭóŧ, làm lưng cô nổi da gà.
Ngón tay chạm vào âm thần mềm mại, giống như vỗ về động vật nhỏ. Tiếp theo, ngón trỏ ấn lên miệng huyệt, chậm rãi xâm nhập.
“A…” Bị ngón tay xâm nhập, cô chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ. Thẩm Hữu Bạch không vội vàng quấn lấy lưỡi cô mà nuốt nước bọt sắp tràn ra. Hôn lên cổ cô, liếʍ láp đường cong ở cổ. Từ Phẩm Vũ nhìn anh, thấy anh đang trượt dần xuống ngực mình.
Chóp mũi chạm lên da thịt làm cô ngứa ngáy, tay cô luồn vào tóc anh. Đã rất lâu anh chưa nếm hương vị mềm mại của ngực cô, lúc thì cắn mạnh, lúc lại ngậm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa.
Đầu lưỡi trơn trượt cuốn lấy nhũ hoa, dòng điện làm thần kinh cô tê dại, cô ngửa đầu lên, càng làm ngực mình áp chặt vào miệng anh. “Ưm” Từ Phẩm Vũ rêи ɾỉ thành tiếng.
Bọt nước trượt qua ngón tay anh. Anh lại thêm một ngón nữa, từng chút mở ra âm huyệt của cô.
Thẩm Hữu Bạch còn chưa tiến vào nhưng người bên dưới đã sắp hoà tan. Chất lỏng tràn ra từ miệng huyệt từ từ trượt tới mông, nhỏ giọt xuống ghế sô pha. Từ Phẩm Vũ không chịu đựng nổi, ôm cổ anh, “Hữu Bạch…”
Đối với anh, đây là thanh âm đâm vào tận xương cốt. Anh nắm chặt eo cô, vật cứng rắn nhắm chuẩn lối vào, từ tốn nhưng dứt khoát.
Anh bắt đầu nhào nặn ngực cô, bên dưới vẫn ra vào đều đặn, Từ Phẩm Vũ không kiềm chế nổi, thở gấp gáp. Khoá kim loại trên thắt lưng của anh va chạm với mông cô, dính đầy chất lỏng sền sệt. Thân thể rung động theo từng động tác của anh, mỗi khi anh đâm vào một điểm mềm bên trong cô, Từ Phẩm Vũ lại run rẩy không ngừng.
Va chạm càng lúc càng nhanh, giống như con sóng khổng lồ xô vào vách đá. Vào lúc sắp lên đỉnh, Thẩm Hữu Bạch đột nhiên ôm lấy cô rồi đứng dậy. Từ Phẩm Vũ hoảng hốt, hai chân quấn lấy hông anh. Hai người cứ giữ tư thế như vậy đi vào phòng ngủ.
Trong phòng có mùi hương thơm ngát của chậu lan điếu trên bệ cửa sổ. Thẩm Hữu Bạch đè cô lên giường, phát hiện cái giường này không to lắm, phải quấn lấy nhau thì mới không ngã xuống.
Tuy rằng không bật đèn nhưng vẫn sợ bị người ta vô tình nhìn thấy.
Rèm cửa sổ kéo lại, bóng tối bao phủ căn phòng, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rơi lên cơ thể cô. Từ Phẩm Vũ chống tay lên ngồi dậy. Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, từ bắp đùi đến bụng dưới, rồi đến bầu ngực. Anh rất muốn tháo rời chúng ra, cất vào vali có thể mang đi theo người.
Xác thịt va chạm, nhiệt độ trong phòng hơi thấp nhưng chuyển động nhấp nhô của hai người lại như ngọn lửa đang rực cháy. Thẩm Hữu Bạch nhìn xuống là hai bầu vυ" đang run rẩy của cô, giống như hải triều xô lên bãi cát giữa đêm rồi lại nhanh chóng lùi xuống.
Giá như có thể cứ tiếp tục thế mãi.
Anh tiến công từng hồi mạnh mẽ điên cuồng, cô cố gắng xoắn lấy âm huyệt, anh lại càng cử động mạnh hơn. Cho dù ép khô toàn bộ bộ sức lực của cô cũng không làm anh hạ hoả.
Từ Phẩm Vũ rơi vào mê man, tuỳ ý anh hành động. Toàn bộ thân dưới của cô đã tê rần, cảm giác bụng như sắp bị đâm thủng. Mãi tới khi có một con sóng áo đến lấp đầy bụng cô, cảm giác trướng căng không kịp thở. Khi tỉnh táo lại, cô thấy đầu mình đang gối lên lồng ngực anh.
Ánh đèn vàng nhạt phát ra từ phía góc tường. Mùi thuốc lá đầy trong không khí, cô giương mắt nhìn khói thuốc nồng nặc tản ra từ anh. Cô tò mò hỏi, “Sau mỗi điếu thuốc thì có cảm giác gì?”
Thẩm Hữu Bạch liếc cô một cái, lập tức rít một hơi thuốc, ôm vai cô rồi đè lên thân thể cô. Anh cúi người lấp kín miệng cô, rót khói thuốc vào. Vị đắng tràn đầy khoang miệng, cô đẩy Thẩm Hữu Bạch ra, quay mặt đi ho khan vài tiếng.
Từ Phẩm Vũ trừng mắt tức giận với anh, “Cảm ơn đã giúp em từ bỏ hoàn toàn ý định hút thuốc.” Thẩm Hữu Bạch cười, hôn lên mắt cô. Đầu ngón tay anh trượt xuống, vuốt ve khắp tấm lưng trần trụi của cô, tiếp đó rít một hơi thuốc, hỏi cô, “Em có nghĩ đến việc chuyển nhà không?”
Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, trả lời, “Tiền thuê nhà rất đắt.”
Khu du lịch nổi tiếng nên bất động sản đều là tấc đất tấc vàng, đặc biệt khu vực ven biển. Cô có thể tìm được trong thành phố một căn hộ mà tiền thuê và chi phí phụ theo chỉ hết hai phần ba lương đã là cảm ơn trời đất rồi.
Cho dù căn hộ đã cũ nên thường bị cúp điện. Trong lúc cô đang suy nghĩ, Thẩm Hữu Bạch nói, “Khu nhà Thượng Thuỷ giá thuê rất rẻ, điện nước miễn phí.”
Thượng Thuỷ là khu nhà ngay phía sau khách sạn Cảnh Lư, chắc chắn là khu người giàu. Cho nên Từ Phẩm Vũ trừng mắt nhìn anh, “Thế thì đầu óc chủ nhà có vấn đề rồi.”
Thẩm Hữu Bạch đáp lại, “Có lẽ vậy, em có thể chữa được không?”
Cô nhướn mày, “Vậy thì miễn luôn cả tiền thuê nhà đi.”
Thẩm Hữu Bạch xoay người, đè cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên thái dương, “Em có thể thanh toán bằng phương thức khác.” Không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh cúi người, không hề báo trước mà tiến vào cơ thể cô.
“Ưm…” Cô bỗng dưng nắm lấy cánh tay Thẩm Hữu Bạch, móng tay sắp đâm vào da anh. Giọng anh khàn khàn u ám, “Vũ Mao, anh muốn vào từ phía sau.”
Ánh đèn ấm áp, gương mặt mê người, Từ Phẩm Vũ khẽ gật đầu. Bình thường Thẩm Hữu Bạch chỉ gọi tên của cô, rất ít gọi cô là Vũ Mao. Đại khái chính là đợi đến tình huống như thế này, dỗ cho cô hoàn toàn ngơ ngẩn chấp nhận làm theo ý anh.