Gửi bạn Antoe và một số bạn khác tớ không nhớ tên, mặc dù tớ đã viết hẳn lên trang của bạn nhưng bạn không thèm trả lời lại nên tớ viết lại ở trên nhà tớ lần nữa, nếu bạn vẫn vào nhà tớ đế tự ý copy truyện thì chắc bạn sẽ đọc được. Tớ không đồng ý việc bạn tự ý lấy truyện tớ edit đi đăng lên trang của bạn, lại còn không ghi nguồn. Vui lòng không làm thế nữa.
Nước trong nồi đang sôi lên, phát ra tiếng ùng ục.
Từ Phẩm Vũ ngây ra một lúc, khi tỉnh táo lại thì vội vàng xua tay, lắp bắp, “Không, không phải, ý của em là…”
Mu bàn tay anh che miệng, lấy mấy tờ giấy lau xong thì ném vào thùng rác dưới chân.
Không biết phải làm sao để bỏ qua chuyện này, Từ Phẩm Vũ chỉ còn cách giả vờ kinh ngạc, gượng gạo chuyển sang chuyện khác, “Oa, anh lợi hại thật đấy, anh còn biết nấu mì nữa!”
Thẩm Hữu Bạch quay đầu nhìn cô, vì vừa tắm xong nên gò má cô còn ửng hồng vì hơi nước hâm nóng.
Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó cô vội né tránh anh, đi ra sau lưng để anh không thấy mình.
Thẩm Hữu Bạch nhếch môi, lắc đầu một cái, không ngờ cô lại ôm vòng lấy anh từ phía sau, mặt dán sát vào lưng anh, cọ cọ mấy cái.
Người anh run lên. Từ Phẩm Vũ chôn mặt vào lưng anh, hít sâu, tất cả đều là mùi sữa tắm. Cô nói khẽ, “Vậy thì để lúc nữa.”
Cô nghe thấy tiếng tắt bếp, cánh tay bỗng nhiên bị anh túm lấy. Tay Thẩm Hữu Bạch đặt lên lưng cô, đẩy cô phía trước, áp vào lồng ngực anh.
Anh ngậm lấy môi cô, mυ"ŧ nhẹ, đầu lưỡi liếʍ mở hàm răng đang khép kín. Người anh nóng rực, nụ hôn lại dịu dàng.
Trong đầu Từ Phẩm Vũ như có vô số sợi lông màu trắng, chầm chậm rơi xuống, chồng chất lên chiếc giường ấm áp. Là anh đã phạm quy.
Sau nụ hôn sâu, hai chân cô chợt bủn rủn, “Ăn xong lại… Hiện giờ em không còn chút sức nào.”
Thẩm Hữu Bạch hôn trán cô, thấp giọng nói, “Vậy thì không làm.”
Hai giờ sáng.
Từ Phẩm Vũ nhìn chăm chú vào con số đồng hồ trên tủ đầu giường, không biết có phải vì ăn nhiều quá không mà đã nằm xuống mười mấy phút nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.
Phòng ngủ tối thui, nɠɵạı trừ ánh sáng màu lam phát ra từ đồng hồ, cô không thấy thứ gì khác. Tiếng mưa rơi trở nên đặc biệt rõ ràng, vang vọng khắp phòng.
Thẩm Hữu Bạch nằm sau lưng cô, một tay vòng lấy hông cô, tiếng sầm ầm ầm thỉnh thoảng lại che lấp hơi thở anh.
Từ Phẩm Vũ hỏi khẽ, “Anh ngủ rồi à?”
Sau tai cô vang lên giọng nói trầm trầm, “Sao?”
Cô trở mình, đối mặt với anh nhưng lại không nhìn rõ. Chỉ có hơi thở phun trên mặt cô là chứng minh được hai người đang rất gần nhau. Tiếng sấm đì đùng lại vang lên, cô nhích về phía nguồn nhiệt ấm áp kia. Một lúc sau, Từ Phẩm Vũ mím môi rồi chợt mở miệng, “Vì sao mẹ anh không thích cho chúng ta ở bên nhau?” Cô tỏ vẻ hờn dỗi, “Phải có một nguyên nhân nào đó chứ, cô ấy không thích em sao?”
Một lúc sau anh mới trả lời, “Có lẽ vậy.”
Nghe thế, cô nói nhỏ, “Thì ra em là người không được người khác thích”
Đợi rất lâu vẫn không thấy anh trả lời, Từ Phẩm Vũ ngửa đầu, mở to hai mắt, “Anh lại còn ngầm thừa nhận nữa.”
Cô nhất thời nổi lên lòng đùa cợt, đưa tay muốn véo eo anh. Nhưng đụng tới cơ bụng, cách một lớp áo không sao véo được, liền chui vào trong áo, sờ mó mãi cũng chẳng tìm được chỗ thịt mềm nào để véo.
Một giây sau, ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Hữu Bạch kiềm chế vai cô, “Đừng nhúc nhích!” Giọng anh trầm khàn, ánh sáng bên ngoài chợt vụt qua rèm cửa sổ. Trong lúc luồng sáng chớp qua, một đôi mắt lạnh lùng, con ngươi sáng rực, nhìn cô chăm chú.
Từ Phẩm Vũ chợt run lên, “Em không ngủ được…”
Cô nắm lấy tay Thẩm Hữu Bạch, trượt xuống dọc theo vai cô, mơn trớn xương sườn, rốn, cuối cùng đến qυầи ɭóŧ. Âm thanh của cô giống như một hàm răng, nhẹ nhàng cắn anh một cái, cô nói, “Anh thử xem”
Ngón tay anh trượt trước khe hở non mềm, chậm rãi xen vào cho tới khi không thể tiến sâu hơn, anh chuyển động bàn tay, khiến ngón tay sục sạo mọi chỗ. Từng nụ hôn in dấu lên chiếc cổ trần và bờ vai cô, cách lớp áo, anh ngậm lấy nhũ hoa. Từ Phẩm Vũ hất cằm lên, hít một hơi sâu, cảm giác ngứa ngáy kì lạ, cả người dường như đang âm thầm tan ra.
Ngón tay anh rút ra một chút, rồi lại đẩy mạnh vào, khuấy động qua lại. Nơi đó mềm mại như nước.
Chờ cảm giác truyền tới từng ngõ ngách trong thân thể, anh rút tay ra, xoay người, cánh tay chống hai bên vai cô. Cô nằm dưới thân anh, không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng chắc chắn là mờ mịt động tình.
Có thể là vì đã làm một lúc nên anh tiến vào dễ dàng hơn.
“A…” Cô nắm chặt ga trải giường, cảm giác bên trong bài xích dị vật chỉ kéo dài một chút, rất nhanh sau đó, cảm giác trướng đầy từ từ mang đến sung sướиɠ.
Cảm nhận được miệng huyệt bị tách ra đến hết cỡ, anh tiến vào rút ra nhẹ nhàng, sau đó lại đẩy vào toàn bộ, làm cô nghẹn ngào rêи ɾỉ, không không kiềm chế được cong eo lên nghênh hợp. Xương sống mỏi nhừ, nhưng mối lần anh đẩy vào sẽ mài ép đến đậu đỏ ướt át mở miệng huyệt, khiến cô co giật một chút, sau đó lại vươn éo đến.
Anh cúi đầu cắn mạnh lên nhũ hoa. Đau đớn cùng nóng bỏng, ngứa ngáy khiến Từ Phẩm Vũ tê dại, không tỉnh táo kêu rên.
Cảm giác tội ác giống như con kiến, lần bò xung quanh trái tim Thẩm Hữu Bạch. Hơi thở anh nóng như lửa, đi tới tai cô, “Không nên rời khỏi anh!” Là uy hiếp, lại mơ hồ có ý cầu xin.
Từ Phẩm Vũ từ hỗn loạn tỉnh táo lại, chưa kịp nói gì đã rêи ɾỉ thành tiếng. Thân thể cô như có một khối đã mềm bóng loáng, trượt theo mạch máu, lên lên xuống xuống. Xác thịt giao hòa, âm thanh khiến cho người ta trầm luân. Bên dưới chăn như có ngọn lửa u ám, bí mật thiêu đốt.
Bên ngoài, mưa rơi như một dây chuyền trân chân bị đứt, từng viên từng viên rơi trên mặt đất.
Chưa tới một tuần sau, toàn bộ Đức Trí đều biết Thẩm Hữu Bạch lớp A, tức hội trưởng hội học sinh, đang qua lại với một nữ sinh ở lớp K. Thế là, Từ Phẩm Vũ thắng không ít tiền đặt cược với lớp bên.
Trần Tử Huyên nói với cô, “Đây chính là từ nô lệ xoay mình thành hoàng hậu.”
Tuy ví dụ như thế không thỏa đáng cho lắm, nhưng Từ Phẩm Vũ vẫn nhớ lời hẹn lúc trước, mời cô ấy đi ăn. Nhưng khi hai người chuẩn bị trốn tiết tự học, lén lút chạy ra ngoài thì Lâm Hoành chợt xuất hiện ở cửa sau lớp học. Anh nhìn hai nữ sinh đang cong người, tư thế rõ ràng định trốn tránh, tức giận hỏi, “Đi đâu hả?”
Hai người đồng thời mở miệng, “Đi vệ sinh!” “Đi lấy bài tập!”
Sau đó, Từ Phẩm Vũ bình tĩnh giải thích, “Bạn ấy đi vệ sinh, em đi lấy bài tập.”
Lâm Hoành nở nụ cười, chỉ vào Trần Tử Huyên, nói “Em đi vệ sinh đi.” Sau đó nhìn Từ Phẩm Vũ, “Em không cần lấy bài tập nữa, có người nhà chờ em ở cổng trường đấy.”
Từ Phẩm Vũ sửng sốt, “Ai vậy ạ?”
Lâm Hoành lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng chỉ tới thông báo mà thôi.
Từ Phẩm Vũ ra ngoài cổng trường, nhìn thấy một chiếc xe 4 chỗ màu đen, cửa sổ xe đằng sau từ từ hạ xuống. Khi Từ Phẩm Vũ còn đang kinh ngạc, người phụ nữ xinh đẹp tao nhã kia đã cười với cô.
Giản Nguyệt dẫn cô tới tiệm cà phê không xa Đức Trí lắm, khoảng thời gian này người tới đây rất ít.
Ngoài mấy bàn là các đôi yêu nhau thì Từ Phẩm Vũ im lặng ngồi nghiêm chỉnh, còn đang do dự xem có nên lén lút nhắn tin cho Thẩm Hữu Bạch hay không thì Giản Nguyện đã mở lời, “Chỉ là tùy tiện tìm cháu thôi, mong cháu không nói với Hữu Bạch.”
Từ Phẩm Vũ nhìn bà ta, gật đầu. Giản Nguyệt cười, “Cháu đừng sốt ruột, cô không có ác ý gì cả.”
Dừng một chút, bà ta nói tiếp, “Thật ra, từ rất lâu trước đây cô đã biết mẹ cháu.”
Từ Phẩm Vũ kinh ngạc, Giản Nguyệt cụp mắt, dường như đang hồi tưởng lại, “Mẹ cháu hát rất hay, nhưng đáng tiếc…”
Có thể nhận ra, bà ta thật sự thấy tiếc nuối.
P/S: Hoàn cảnh của mẹ Từ Phẩm Vũ đáng thương kinh khủng, còn Giản Nguyệt và ông nội THB làm mấy việc bất nhân như thế với mẹ TPV mà ko bị quả báo, thấy đời bất công vãi. Kể ra thì hôn nhân như nấm mồ của GN cũng coi như quả báo cho bà ta, còn ông nội THB thì nhìn con trai mình vật vã khổ sở cả đời, có điều tớ thấy ko đáng, cực kì ko đáng cho mẹ TPV. Những gì đám người giàu kia phải chịu là do họ gieo gió gặt bão, nhưng như thế chẳng thấm vào đâu so với mẹ TPV, người hoàn toàn chẳng có lỗi lầm gì mà bị đẩy vào đường cùng.