Cảm nhận được vật gì đâm vào hạ thể, mặt cô ngẩn ra, ánh mắt cũng bắt đầu luống cuống, hoang mang không biết nên nhìn vào đâu. Tạm thời cô không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Vài giây trôi qua. Đột nhiên, bàn tay tinh tế như không xương của cô đặt lên vai anh, cô ghé vào mặt anh, nói, “Em không giống cô ta.” Cô nhìn vào mắt Thẩm Hữu Bạch, khẽ cau mày, “Cô ta không đẹp bằng em, giọng nói cũng không êm tai như em.”
Hơi thở của cô phả tới, lúc nhanh lúc chậm, giống như dây đàn violon, từng vòng quấn quít lấy cổ anh.
Mỗi một chữ lại xiết chặt một chút, từ từ buộc chặt anh.
Thẩm Hữu Bạch trả lời, “Em nói đúng.”
Cô nghe xong thì hài lòng nở nụ cười, trong mắt là ánh sáng ranh mãnh, “Vậy xóa bỏ cô ta đi.”
Giọng anh khàn khàn, “Được.”
Cô định đứng lên, xóa bỏ cái âm thanh rêи ɾỉ quấy nhiễu kia đi. Nhưng Thẩm Hữu Bạch lại nắm lấy cánh tay cô, kéo một cái, thuận thế ấn xuống môi cô.
Môi cô ấm áp như dòng máu chảy trong cơ thể. Anh thở nặng nề, đầu lưỡi đụng tới hàm răng cô, cô mở ra để anh tiến vào khoang miệng. Đầu lưỡi quấn quýt, cánh tay kéo hông cô áp chặt cơ thể anh hơn nữa.
Nước bọt trong miệng hai người trao đổi với nhau, còn tràn ra khóe môi. Tách khỏi môi cô, không khí lành lạnh hút vào khoang miệng nóng bỏng của anh.
Cô há miệng hít thở. Không khi quá lạnh, lạnh tới mức anh muốn tiến vào khoang miệng ấm áp kia thêm lần nữa.
Cô chủ động tới gần, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói, “Người anh thơm quá, có mùi sữa tắm.”
Thẩm Hữu Bạch hôn lên môi cô, nuốt nước bọt của cô, cướp đoạt tất cả mùi vị trong miệng cô.
Tay anh hướng xuống dưới, kéo khóa quần, cáu kỉnh như một kẻ phạm tội đang liều chết giãy dụa, còn cô là thẩm phán lương thiện.
Sự vui thích giống như đao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ đao.
Cô đột nhiên nghiêng mặt, hôn lên cổ anh, liếʍ lên hầu kết.
Đôi môi màu hoa hồng, sợi dây trong anh tựa như bị cắn đứt rồi được ghìm lại.
Một lúc, anh được giải thoát.
Anh nhắm mắt lại, hít thở. Chất lỏng màu trắng ở trong lòng bàn tay cô.
Không phải lưỡi dao.
Thẩm Hữu Bạch nghĩ đây là hình ảnh tốt nhất.
Không ngờ cô lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm chất dịch trắng ấy. Sau đó, đầu lưỡi màu phấn hồng của cô liếʍ một ít. Thẩm Hữu Bạch kiềm chế nỗi kích động muốn giết người, “Em điên rồi sao?”
Cô ngẩn người, sau đó trả lời, “Chắc là có chút.” “Em đã nói với mẹ là tối nay sẽ ngủ ở nhà bạn học.”
Anh trầm mặc một lúc rồi hỏi, “Kinh nguyệt có thể hết trong một ngày không?”
Cô trừng mắt, “Không thể.”
Buổi tối, lúc cô đi tắm, đã giúp anh tiết hai lần.