Chỉ ma sát nơi riêng tư nhất của cô, hơi thở anh trở nên nặng nề, ý chí như thể bị cắt đứt trong nháy mắt, không kiềm chế được cử động thân thể.
Từ Phẩm Vũ thấp hơn anh rất nhiều, đành kiễng chân chống đỡ, đặt toàn bộ sức nặng lên người anh.
Kệ anh muốn làm gì thì làm.
Từ Phẩm Vũ nhắm chặt hai mắt, trong óc đương nhiên hồi tưởng lại hình ảnh nhìn thoáng qua lúc nãy, hạ thân của anh có màu sắc gì.
Thứ đồ to lớn đó đang dán vào hạ thể của cô, tới tới lui lui, tốc độ nhanh chậm không theo quy luật, có lúc va sai chỗ, đỉnh mở ra âm thần phía sau qυầи ɭóŧ.
Từ Phẩm Vũ nắm chặt cổ áo anh, hoảng loạn vì chấn động, cụp mắt xuống là có thể thấy xương vai của anh nổi rõ dưới lớp áo sơ mi.
Trong lúc thần kinh của cô đang rất mẫn cảm thì nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Càng lúc càng gần.
Cô sợ tới mức kề miệng sát vào xương quai xanh của Thẩm Hữu Bạch, muốn ngăn những tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng.
Mũi bị nghẹt vì cảm cúm, chờ tới khi người bên ngoài đi mất thì cô suýt đã nhịn thở tới chết.
Không giao hòa thật sự, Thẩm Hữu Bạch ngửi mùi hương của cô, ma sát dưới thân thể cô, đây đích thực là đang giày vò anh.
Nhưng anh cuồng nhiệt đến mức cam nguyện bị dằn vặt.
Trong một giây, một luồng nhiệt ở nơi riêng tư của cô chợt phun ra ngoài. Từ Phẩm Vũ đẩy vai anh, gót chân mềm nhũn rơi xuống đất, đầu óc trống rỗng, “Em… vừa đi ŧıểυ à?”
Thẩm Hữu Bạch sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không phải.” Anh khẳng định, “Là em vừa cao trào.”
Nói xong, anh nhanh chóng vén váy cô lên, bàn tay tiến vào trong qυầи ɭóŧ Từ Phẩm Vũ, hai ngón tay quay một vòng ở miệng huyệt, mang ra thứ chất lỏng trong suốt.
Cho cô xem.
Nhưng anh lại nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, cổ họng khẽ động.
Từ Phẩm Vũ hoảng loạn, đầu lưỡi như thể dính vào nhau, “Sao… Bây giờ làm sao nữa.”
Giọng Thẩm Hữu Bạch vẫn khàn khàn, “Trước tiên lấy giấy lau đi, ra ngoài chờ anh.”
Cô xấu hổ lấy mấy tờ giấy ra lau sạch, sau đó ném vào thùng rác, còn lót thêm mấy lớp giấy dưới đáy quần.
Xử lý xong, Từ Phẩm Vũ xoay người lại hỏi anh, “Vậy còn anh?”
Thẩm Hữu Bạch dựa vào tường, giơ tay lên.
Ý tứ là dùng tay.
Từ Phẩm Vũ vẫn không dám nhìn hạ thân của anh, do dự đứng tại chỗ. Anh nghiêng đầu, cười với cô, “Em định ở lại quan sát sao?”
Không ngờ cô thật sự nói, “Em giúp anh nhé.”
Đứng đối mặt với anh, mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, nắm chặt vật to lớn của anh.
Cô nhất thời cứng đờ, không nhúc nhích.
Thẩm Hữu Bạch nhắc nhở , “Nắm chặt một chút.”
Cô hoàn hồn, hoang mang, tay nắm thật chặt. Anh khó chịu hừ một tiếng, nhíu lông mày, “… Quá chặt rồi.”