Những hạt nhựa đủ màu sắc lăn trên mặt đất, có một viên lăn đến chân cô. Từ Phầm Vũ vẫn nắm tay cầm cánh cửa, vài giây sau mới buông tay ra, quay người lại một cách cứng nhắc.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ phía sau lưng anh nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên mặt Thẩm Hữu Bạch.
Anh chỉ nhìn Từ Phẩm Vũ, im lặng trong giây lát. Sau đó, Thẩm Hữu Bạch thò tay vào túi quần, lấy một thứ gì đó ra, ném về phía cô.
Từ Phẩm Vũ nhìn món đồ lóe sáng kia bay thành một đường parabon tới trước mặt mình, theo bản năng, cô đưa tay ra đón.
Cô chớp mắt, là chìa khóa.
Mắt Từ Phẩm Vũ trợn to, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Cô đứng đối diện ánh nắng, con ngươi được chiếu sáng còn lấp lánh trong suốt hơn cả những hạt nhựa rơi dưới đất.
Cô lập tức mở cửa.
Thẩm Hữu Bạch hơi hối hận vì đã giao chìa khóa ra quá sớm.
Từ Phẩm Vũ hốt hoảng cắm chìa khóa vào ổ, xoay vài cái, thấy cửa mở ra cô mới thở phào một hơi.
Cô bước ra ngoài một bước, sau đó chợt dừng lại.
Do dự đôi chút, cuối cùng cô xoay người lại hỏi anh, “Vì sao cậu lại khóa cửa?”
Anh nói rất đơn giản. Nhất thời, Từ Phẩm Vũ sững sờ không lên tiếng.
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, “Không tin à?”
Vẻ mặt cô vẫn đờ đẫn.
Anh liền cười, “Vậy em ở lại thêm một lúc đi.”
Dường như đến bây giờ cô mới hiểu rõ những lời trắng trợn của anh, trong lòng sợ hãi.
Từ Phẩm Vũ lập tức hoảng loạn lùi ra sau, suýt nữa thì tự vấp ngã. Cô chạy vội xuống cầu thang, làn váy dường như cũng hoảng hốt di động.
Mãi tới khi chạy tới khu vực dạy học, cô mới nhớ ra một việc, tự vỗ lên đầu mình một cái.
Thẩm Hữu Bạch không ngờ cô đã đi rồi mà còn quay lại.
Lúc này, anh đã thay áo phông trắng, cầm một chiếc áo khoác mỏng, đang định mặc vào.
Từ Phẩm Vũ khá lúng túng, “Mình để quên cái túi ở đây.”
Cô vừa nói vừa dán người lên tường, từ từ xê dịch đến chỗ tủ quần áo, lấy cái túi sách ra.
Nhìn dáng vẻ cô thì chắc là sợ anh tới chết rồi.
Anh còn tưởng rằng cuối cùng cô cũng đồng ý bố thí một chút hơi thở sạch sẽ cho anh. Hóa ra vẫn là bi kịch.
Đôi môi Thẩm Hữu Bạch từ từ cong lên, cười ra tiếng.
Từ Phẩm Vũ ôm túi sách, ngẩn người.
Cô quay đầu lại liếc vội anh một cái rồi chạy đi ngay. Tuy không nhìn kĩ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nụ cười của anh có chút cô đơn.
Cô đã từng nghĩ rằng, một ngày nào đó nhất định phải nói với Thẩm Hữu Bạch rằng ‘khi cậu cười thật sự rất đẹp’.
Nhưng ngày hôm nay có cơ hội rồi thì Từ Phẩm Vũ lại chạy trối chết.
Ga tàu điện ngầm đang vào giờ cao điểm, người đến người đi tấp nập.
Trên sân ga, đối mặt với cửa kính, Từ Phẩm Vũ thất thần nhìn cái bóng màu đen của mình. Đoàn tàu nhanh chóng lao đi, giống như xuyên qua vực sâu hết lần này đến lần khác. Bên tai có rất nhiều âm thanh, tin tức, lời thoại trong phim ảnh, tiếng người nói chuyện điện thoại.
Sắc trời đã tối một nửa, nửa còn lại giống như sắp bị mực nhuộm đen.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cầu thang bằng thép, bảng hiệu đèn nê ông đỏ nhấp nháy viết mấy chữ ‘cửa hàng bán đồ người lớn’.
Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, bước lên cầu thang tạo thành tiếng vang leng keng.
Cô vén mảnh vải đen che cửa lên, đi vào trong. Bên trong khá tối tăm, chỉ có ánh đèn huỳnh quang màu lam.
Đủ loại roi da, vòng treo, dây thừng, nội y đinh tán.
Sau quầy là một người đàn ông đang ngồi chơi game, không hề chú ý tới cô.
Từ Phẩm Vũ đi tới một kệ đồ, tay cô sắp chạm tới hộp DVD có bề ngoài nóng bỏng thì bên cạnh vang lên giọng nói.
“Em gái nhỏ, có muốn anh giới thiệu cho không?”
Cô rút tay về, quay đầu sang. Là người đàn ông lúc nãy ở sau quầy, trên môi có gắn khuyên, trên mắt có hình xăm.
Từ Phẩm Vũ có chút kinh ngạc, “Thứ này cũng có thể giới thiệu à?”
Người đàn ông cao giọng trả lời, “Đương nhiên là có!”
Sau đó anh ta cười híp mắt, “Lĩnh vực này cần nhiều kiến thức lắm đấy.”
Từ Phẩm Vũ nửa hiểu nửa không, gật đầu, “Thật là lợi hại.”
Người đàn ông lấy hai hộp DVD, hỏi, “Em thích Âu Mỹ hay Nhật Hàn?” Tiếp theo, anh ta chỉ vào từng cái, “Hay là loại dùng đa͙σ cụ, đóng vai hầu gói, bị trói, bị dạy dỗ…”
Từ Phẩm Vũ chớp mắt vài cái, “Có loại nào dạy học không?”
Anh ta sửng sốt một chút, con ngươi đảo vài vòng, sáng lên, “Có đấy!”
Mở cánh cửa ra, mùi thơm của cơm và đồ ăn bay tới. Từ Phẩm Vũ cảm thấy dường như mình đang cõng một quả bom về nhà.
Rửa bát đũa xong, cô lau khô tay. Trần Thu Nha ngồi ở sô pha xem phim, cô liền chui về phòng mình, lặng lẽ khóa cửa, căng thẳng đến mức quên cả bật đèn.
Từ Phẩm Vũ giống như kẻ trộm, lấy túi ra, bên trong là hộp DVD có bìa ngoài là một nữ sinh.
Cô nuốt nước bọt, lấy nó ra xem.
Phim này đúng là dạy học.
Nhưng không phải kiểu dạy học mà cô nói tới.
Thầy giáo đẩy nữ sinh ngã lên bàn học, cô gái chỉ có thể dùng cùi chỏ chống đỡ.
[….]
Chiếc bàn vang lên âm thanh ‘kẽo kẹt’, sắc dục không nói nên lời. Tiếng vang ấy làm người ta như bị lửa thiêu trong ngực, không thể tĩnh tâm nổi.
Từ Phẩm Vũ đang che mắt bằng hai tay, không nhịn được liền nhìn lén qua khe hở ở ngón giữa. Trong phim, hai người kia đang điên cuồng đổi các loại tư thế.
Cuối cùng, người đàn ông ôm chặt mông cô, gái, đè chặt về phía mình, run rẩy kêu lên một tiếng. Nữ sinh cũng hét to lên.
Khi Từ Phẩm Vũ còn không hiểu chuyện gì xảy ra, người đàn ông đã buông nữ sinh ra.
[…]
Đột nhiên, ở cửa phòng học xuất hiện một người đàn ông khác. Không phải là định chơi 3P chứ?
Từ Phẩm Vũ sợ hãi tìm điều khiển, tắt bỏ ti vi.
Cả đêm, cô lăn qua lộn lại không thể ngủ được.
Vì sầu.
Bởi vì Từ Phẩm Vũ chưa thể cảm nhận được khát vọng về sinh lý, trong lòng cô không thích ứng được, thậm chí còn thấy sợ hãi. Cũng có thể là vì nam chính bộ phim này có bề ngoài thật sự rất xin lỗi khán giả.
Sáng sớm ngủ dậy, cô bị cảm.
Ngày hôm nay trời không mưa, nhiệt độ đã tăng trở lại. Lễ đón học sinh mới của học viện Đức Trí vẫn tiếp tục, nhưng cô không thấy được bóng dáng Thẩm Hữu Bạch.
Cô đi về trên con đường đã thuộc nằm lòng. Ngụy Dịch Tuần đẩy trán cô một cái, “Lông mày của cậu đã nhíu lại cả ngày rồi, đang buồn rầu chuyện gì?”
Từ Phẩm Vũ dừng bước, “Mình còn có việc, cậu về trước đi.”
Vừa dứt lời, cô không cho Ngụy Dịch Tuần có thời gian để hỏi, lập tức chạy đi mất.
Cậu thấy Từ Phẩm Vũ quay đầu lại phất tay với mình, “Bye bye, ngày mai gặp!”
Cô không biết nhà Thẩm Hữu Bạch ở đâu, chỉ đi quanh khu vực cửa hàng tiện lợi từng gặp anh để thử vận may. Xung quanh đây thật yên tĩnh, những cây ngô đồng bao quanh như một cái nắp.
Ở phía xa, xuất hiện bóng dáng cô đơn của anh.
Từ Phẩm Vũ vuốt lại tóc, vội vàng chạy tới.
Cô chạy theo tới cửa nhà anh thì mới gọi to, “Bạn Thẩm Hữu Bạch.”
Anh run lên, xoay người nhìn về phía cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hữu Bạch làm cô không dám nói to, chỉ thở dốc vì vừa chạy bộ.
Từ Phẩm Vũ ngại ngùng nói, “Mình tới… trả ô!”
Cô lấy cái ô trong túi ra. Thẩm Hữu Bạch nhìn một lúc, nhận lấy cái ô, định mở cửa vào nhà thì cô ngăn lại, “A, còn chuyện này…”
Từ Phẩm Vũ do dự không biết nên nói thế nào, “Là, chuyện kia, ừm…”
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch tối xuống, nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, “Đi vào rồi nói tiếp.”
Từ Phẩm Vũ sững sờ vì bài trí bên trong nhà anh. Thẩm Hữu Bạch vừa đi vừa nói, “Đừng cởi giày.”
Cô vừa cúi người xuống lại đứng thẳng lên.
Sao anh lại không bật đèn?
Từ Phẩm Vũ từ từ đóng cửa lại, ánh sáng bên ngoài khe cửa ngày càng hẹp. Cô hơi hốt hoảng, dù sao bên trong cũng khá tối.
Thẩm Hữu Bạch nhớ tới chuyện mắt cô không nhìn được trong bóng tối, anh lập tức xoay người lại. Ánh mắt cô vốn không thấy gì, bỗng nhiên ngửi được hơi thở của anh, lập tức trợn to lên.