Đem canh tẩm bổ nóng hổi bưng lên bàn, Bạch Thư Dư hài lòng nhìn năm món ăn một canh của ngày hôm nay.
Từ khi lần trước Tưởng Hạo Ân bằng lòng để nàng thay thế việc làm đầu bếp, Bạch Thư Dư mỗi ngày dụng tâm nấu món ăn, Tưởng Hạo Ân cũng rất cổ vũ hưởng thụ những mỹ thực này, điều này đối với Bạch Thư Dư mà nói là về phương diện khác là cộng nhận, hành động này cũng để cho khoảng cách giữa bọn họ kéo gần lại rất nhiều.
Nhìn thời gian, Tưởng Hạo Ân cũng không sai biệt lắm về đến nhà rồi, Bạch Thư Dư trên mặt lộ vẻ tràn đầy mong đợi, nàng cởi tạp dề, sau đó sửa sang lại dáng vẻ của mình, ngồi ở ghế xô-pha thượng đẳng chờ hắn trở về.
Nhưng mà, một giờ hai giờ qua đi, Tưởng Hạo Ân vẫn không xuất hiện, việc này khiến Bạch Thư Dư rất thất vọng.
Phải tăng ca sao? Hay là tối nay có xã giao?
Dựa vào kinh nghiệm đã qua, nếu hắn không trở về nhà ăn cơm, dù sao vẫn kêu Quách trợ lý gọi điện thoại về thông báo một tiếng, sao hôm nay tin tức toàn bộ không có?
Hay là… Hắn xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Ý nghĩ này làm Bạch Thư Dư toàn thân tê dại, nàng vội vàng cầm lấy điện thoại định gọi cho Quách trợ lý nhưng khi cái loa mới giơ lên, cửa chính được mở ra, Bạch Thư Dư lập tức buông điện thoại xông đến trước cửa.
“Anh làm sao về muốn như vậy… Em vẫn chờ anh ăn cơm.” Nhìn Tưởng Hạo Ân mới vừa vào cánh cửa, lúc này tảng đá lớn trong lòng Bạch Thư Dư mới có thể bỏ xuống.
Tưởng Hạo Ân không nói gì, trực tiếp ôm trọn nàng vào nhà, giữa mơ hồ Bạch Thư Dư đã nhận ra không bình thường.
“Anh… Uống rượu? Quách trợ lý đâu? Làm sao chưa cùng anh trở về? Chẳng lẽ anh sau khi uống rượu thì lái xe? Vậy rất nguy hiểm….” Nghĩ đến hắn uống rượu còn tự mình lái xe, Bạch Thư Dư lại đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
“Ngươi chết tiệt, người nghĩ người là ai, có khả năng can thiệp nhiều như vậy?” Tưởng Hạo Ân kéo lỏng cà- vạt, sau khi ngồi xuống ghế xô-pha, nói.
Lời nói lạnh lùng của hắn làm Bạch Thư Dư ngây ngẩn cả người, giọng điệu nói chuyện của hắn làm sao so với ban ngày kém nhiều như vậy? Là xảy ra chuyện không như ý sao?
“Xin lỗi, em chỉ là quan tâm một chút… Được rồi, anh muốn ăn cơm không?” Bạch Thư Dư nuốt xuống khó chịu trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn còn nụ cười kiên cường mà hỏi.
“Ngươi hôm nay đi nơi nào?” Đem lời nói quan tâm của nàng coi như gió bên tai, Tưởng Hạo Ân lạnh lùng hỏi.
“Em… Không có nha, em hôm nay vẫn ở trong nhà.” Vì không muốn để Tưởng Hạo Ân hiểu sai quan hệ giữa mình và Diêm Tử Thông. Vì vậy Bạch Thư Dư hết sức giấu diếm.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi hôm nay đi nơi nào!” Sự phủ nhận của Bạch Thư Dư khiến trong mắt Tưởng Hạo Ân dấy lên lửa giận, hai tay hắn nắm thành quyền, trong giọng nói mang theo nồng đậm tức giận, hỏi.
Không sai, hôm nay rất không khéo léo bị hắn tình cờ gặp Bạch Thư Dư và Diêm Tử Thông nói chuyện trong quán cà phê, hắn không tiến lên vạch trần bọn họ nhưng ghen tuông nồng đậm đã như bài sơn đảo hải đập đến.
Hắn không thể chịu đựng được sự phản bội của nàng, toàn bộ buổi chiều hắn không yên lòng, trong óc xoay quanh hình ảnh trong quán cà phê kia, hắn rất muốn tin tưởng nàng là trong sạch nhưng sự thực cũng đã xảy ra trước mắt rồi…
Bạch Thư Dư cắn môi dưới suy nghĩ, chẳng lẽ… Anh ấy phát hiện cái gì.
“Em… Thực ra em hôm nay cùng Diêm đại ca gặp mặt….” Toàn bộ bàn tay của Bạch Thư Dư xoắn vào nhau, sợ sệt thừa nhận.
Bạch Thư Dư thẳng thắn thừa nhận làm hai mắt của Tưởng Hạo Ân nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, giống như suy nghĩ chuyện gì.
“Em chỉ là theo anh ấy gặp mặt, nói chuyện phiếm, nếu như anh không thích, sau này nhất định không gặp anh ấy nữa….”
“Bạch Thư Dư, ta cảnh cáo ngươi!” Tưởng Hạo Ân đột nhiên theo ghế xô-pha đứng lên, bàn tay chặt chẽ chế trụ cổ tay của Bạch Thư Dư, khích động trợn mắt nói: “Đừng đem ta làm kẻ đần độn để đùa giỡn, nếu mỗi việc làm của ngươi đem ta trong bàn tay, ta không phải Diêm Tử Thông kia có thể cho ngươi thưởng thức trong bàn tay, nếu như ngươi dám can đảm phản bội, ta tuyệt đối sẽ làm ngươi sống không bằng chết.”
“Em không có, xin anh không nên hiểu sai em, em tuyệt đối không thể làm chuyện có lỗi với anh….” Sự căm uất của hắn khiến Bạch Thư Dư thương tiếc, là nàng làm chuyện khiến hắn không tín nhiệm, đây tất cả đều là nàng sai.
“Hừ!” Tưởng Hạo Ân đem nàng đẩy ra, xoay người đi ra cửa chính.
“Đã trễ thế này anh muốn đi đâu?” Bạch Thư Dư vội vàng đuổi theo, lo lắng hỏi.
“Ta muốn đi đâu ngươi có tư cách hỏi sao?” Hắn không xoay người, lạnh lùng nói.
Nói xong, Tưởng Hạo Ân cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Bạch Thư Dư ngây ngốc đứng ở cạnh cửa hồi lâu, ánh mắt hoảng hốt nhìn thẳng bóng lưng rời đi của hắn, lúc này nàng có thể cảm thụ được chỉ có đau lòng….
“Lão bản, chuyện ngài muốn tôi tra đã điều tra xong rồi, Diêm Tử Thông hẹn Bạch ŧıểυ thư mục đích gặp mặt là muốn lợi dụng quan hệ thân thiết giữa Bạch ŧıểυ thư và ngài để đánh cắp bí mật công ty, nhưng mà theo tôi được biết Bạch ŧıểυ thư cũng không có đáp ứng hắn. Vì vậy bọn họ tan rã trong không vui?”
Quách trợ lý báo cáo kết quả chuyện mấy ngày trước đây Tưởng Hạo Ân muốn hắn điều tra.
Tưởng Hạo Ân hai tay chống dưới cằm, rơi vào trong suy tư.
“Ta đã biết, ngươi đi làm việc trước đi!” Sau khi Quách trợ lý lui ra, tâm tư của Tưởng Hạo Ân lại lần nữa rơi vào hỗn độn.
Hắn đã mấy ngày không nhìn thấy Bạch Thư Dư, dưới loại tình hình tồi tệ này hắn không muốn đích tình trước mặt nàng chỉ sợ bản thân lại không khống chế được tổn thương nàng.
Nhớ tới đôi mắt bi thương của nàng đêm đó, trái tim của Tưởng Hạo Ân lại lần nữa đâu đớn bóp chặt.
Hoá ra chấp nhận tình cảm của một người một chuyện không dễ dàng như vậy, phía sau của hạnh phúc còn phải nếm nhiều cay đắng, việc này đối với Tưởng Hạo Ân chưa bao giờ động tình với bất luận nữ nhân nào mà nói, là một loại cảm xúc rất xa lạ và khó khăn.
Hắn đem hoảng sợ đối với tình cảm hóa thành phẫn nộ, phát tiết trên người nàng, đáy lòng nàng nhất định chịu không được?
Vì nghiêm chỉnh với tình cảm của bản thân, xem ra lần này hắn phải xin lỗi trước tiên…
Bạch Thư Dư yếu ớt nằm ở trên giường, mỗi ngày phờ phạc, linh hồn giống nhau là bị thân thể của hắn hút hết.
Nàng đã nhiều ngày không có hảo hảo ăn cái gì nàng muốn ngược đãi bản thân, mà là từ khi Tưởng Hạo Ân rời khỏi nàng không hề thèm ăn, rồi ba ngày không gặp, mới ba ngày ngắn ngủi đối với nàng mà nói thì như ba thế kỉ dài dằng dặc như vậy, trong lòng nàng chịu đủ dày vò thương nhớ, lúc này nàng mới biết được hoá ra yêu một người không phải một chuyện dễ dàng.
Có lẽ Tưởng Hạo Ân thực sự đối với nàng thất vọng thấu triệt, một chút cũng không muốn gặp nàng, mới nhiều ngày như vậy không trở về nhà, nơi này là nhà của hắn nên đi chính là nàng mới đúng…
Trong lúc ý niệm trong đầu này hiện lên trong óc nàng, cánh cửa phòng bị mở ra… Là Tưởng Hạo Ân?
Bạch Thư Dư híp mắt nhìn hắn, không thể tin được hắn cuối cùng xuất hiện, nàng dụi mắt, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.
“Nghe Quách trợ lý nói em khó chịu?” Nhìn Bạch Thư Dư trên giường, Tưởng Hạo Ân nhíu mày hỏi.
“Em đang nằm mơ sao? Anh thực sự đã trở về….” Hốc mắt của Bạch Thư Dư lập tức hiện lên một tầng sương mù, nghẹn ngào nói.
Ông trời thương cảm nàng cho nên để nàng sinh ra cảm giác như vậy sao? Hắn đã trở về?
“Anh thực sự thực sự trước mặt em.. Em còn không nói cho anh biết, em khó chịu hay không? Làm sao mới ba ngày không gặp em lại gầy thành như vậy?” Dáng vẻ của Bạch Thư Dư xanh xao phờ phạc làm trái tim của Tưởng Hạo Ân rất đau.
“Không… Không có.” Sự quan tâm của Tưởng Hạo Ân làm Bạch Thư Dư càng khóc nhiều.
“Sao lại khóc… Là liên quan đến anh sao? Em không muốn nhìn thấy anh?” Tưởng Hạo Ân lau đi nước mắt trên má nàng, yêu thương hỏi.
Giờ khắc này nhìn thấy Bạch Thư Dư, Tưởng Hạo Ân mới hiểu được bản thân có bao nhiêu nhớ mong nàng, hoá ra đáy lòng hắn quan tâm nữ nhân này như vậy.
“Không, anh đừng đi… Xin anh đừng đi.” Bạch Thư Dư kích động vươn tay bao lấy thắt lưng của Tưởng Hạo Ân, đem khuôn mặt chôn vào trong ngực hắn.
“Anh sẽ không rời khỏi… Mấy ngày trước anh nói quá nặng lời, xin lỗi….” Tưởng Hạo Ân vốn tưởng rằng muốn mở miệng xin lỗi một chuyện rất khó khăn, không nghĩ tới lại so với tưởng tượng của hắn dễ hơn nhiều.
“Anh.. Xin lỗi em?” Lời xin lỗi của Tưởng Hạo Ân làm Bạch Thư Dư giật mình, hắn cao ngạo như vậy mà lại cúi đầu nhận sai?
“Anh biết anh tổn thương em, sau này anh sẽ kìm chế lại cảm xúc của mình.” Tưởng Hạo Ân lại lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng, thương yêu nói.
“Không, em mới sai, nếu đã chọn anh rồi, em không nên cùng Diêm đại ca gặp nhau….”
“Không sao cả, anh đã biết rõ chuyện rồi, là anh đã hiểu lầm em….Tới đây, để anh giúp em đeo nó lên.” Nói xong, Tưởng Hạo Ân từ túi áo khoác lấy ra một sợi dây chuyền, đem nó treo trên cổ mảnh khảnh của Thư Dư.
Bạch Thư Dư kinh ngạc nói không ra lời, chỉ là lẳng lặng cầm vòng trang sức lấp lánh kia.
“Làm sao vậy? Không thích?” Tưởng Hạo Ân chẳng bao giờ tự mình vì nữ nhân chọn lựa trang sức, hắn không biết Bạch Thư Dư có hài lòng hay không.
Bạch Thư Dư vội vàng lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hết sức cảm động nói: “Không, em rất thích….”
Cặp mắt đầy nước khiến Tưởng Hạo Ân nhịn không được cúi đầu hôn trụ đôi môi của nàng.
Tay của Bạch Thư Dư vòn quay cổ hắn, ôm trọn cái ót của hắn, nhiệt tình đáp lại nị hôn của hắn, đầu lưỡi nóng ẩm ướt trong miệng nàng giao triền, như là muốn thể hiện thương nhớ đã nhiều ngày.
Bàn tay của Bạch Thư Dư xuyên vào tóc dày đặc của hắn, thân thể kề gần hắn, giữa hai người gần như không có khoảng cách.
Đầu lưỡi của hắn thăm dò mỗi một góc mẫn cảm trong miệng nàng, liếʍ qua chỗ huyền bí trong miệng nàng chỉ duy nhất dành cho hắn, dưới sự dẫn dắt của hắn Bạch Thư Dư giống như một học sinh thông minh đáp ứng mỗi một nhiệt tình của hắn.
Nhiệt độ cơ thể của nàng xuyên thấu qua quần áo mỏng manh trên thân truyền tới tay hắn, hắn xốc vật cách trở hơi mỏng kia lên, đưa tay tìm đến da thịt mền mại trước ngực nàng.
Đại chưởng khiêu khích thăm dó no đủ trước ngực nàng, cuối cùng ở trên đỉnh, đầu ngón tay kẹp nhũ tiêm trắng mịn, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Ân… Ân….” Cảm giác trước ngực tê dại làm Bạch Thư Dư uốn cong lên, nghênh đón sự âu yếm của hắn.
Taycủa Tưởng Hạo Ân rời khỏi đẩy đà quen thuộc kia, khom nửa mình dưới miệng ngậm vào một bên.
“Nha…Nha….” Đầu lưỡi linh hoạt làm Thư Dư lại lần nữa kiềm chế không được mà thốt ra rêи ɾỉ.
Khi hai người nằm thẳng trên giường lớn, bàn tay của Tưởng Hạo Ân đi tới giữa chân Thư Dư, trên dưới vuốt ve chổ tơ lụa, tiếp tục không an phận hướng về phía chỗ tư mật ấm áp kia.
Tưởng Hạo Ân như thường lệ nhanh chóng cởi quần áo trên người của hai người, môi hắn hôn mỗi một da thịt trên người nàng, lưu lại vô số hồng ấn.
“Cảm thụ nó….” Hắn kéo tay nàng, khiến nàng cầm nam căn khoẻ mạnh dưới thân của hắn.
Cảm xúc cứng chắc làm Thư Dư cảm thấy ngượng ngùng cho dù bọn họ đã phát sinh qua vô số lần quan hệ thân mật nhưng đối mặt với dáng vẻ hai người trần truồng, Bạch Thư Dư vẫn cảm thấy nóng lên.
Bạch Thư Dư nghe lời trên dưới bao lấy nam tính vĩ đại dâng trào kia, mỗi khi nàng cầm chặt vật dư thừa nóng lên, cổ họng Tưởng Hạo Ân sẽ rống lên một tiếng, điều đó khiến Bạch Thư Dư cảm thấy thú vị đồng thời càng chuyên tâm chạm nó.
Hắn ngăn chặn Bạch Thư Dư, ngón tay dò xét vị trí nữ tính đã sớm ướt đầu ngón tay dài nhỏ hành lang nữ tính của nàng cảm nhận trong đó căng chặt, hai vách thịt nóng và ẩm ướt khiến hài lòng, nàng đã vì hắn chuẩn bị rất tốt.
Hắn kéo cao hai chân của nàng, để cho nó phân công nhau kẹp vào thắt lưng của hắn, nam nam dưới thân ở bên ngoài hoa huyệt của nàng cọ xát, khiến cho nước ở nơi riêng tư xinh đẹp càng thêm nhiều.
Bạch Thư Dư nhịn không được nâng cơ thể lên nghênh hướng hắn, yêu cầu hắn đến thỏa mãn trống rỗng trong cơ thể của nàng.
“Ừ, em nghĩ muốn….” Hai mắt sương mù Bạch Thư Dư khẩn cầu nhìn phía trên Tưởng Hạo Ân.
“Kêu tên của anh.”
“Hạo Ân, em nghĩ muốn anh….” Bạch Thư Dư kéo đầu của hắn, chủ động dâng lên nụ hôn nóng bỏng.
Tưởng Hạo Ân đong đưa một cái, đem to lớn dưới thân đã sớm ngẩng cao tiến quân thần tốc đưa vào trong cơ thể của nàng….
“Ân….” Khi hai vách thịt thực khẩn cấp chặt chẽ hấp trụ hắn, tương tương ân cũng nhịn không được nữa gầm nhẹ.
Theo nỗ lực mạnh mẽ mà mạnh mẽ của hắn, Bạch Thư Dư cũng lay động vòng eo theo hắn, giữa hai người không hề có kẽ hở, chặt chẽ tương liên cùng một chỗ.
“Ân… Ân….” Cao trào một sóng một sóng tới, khiến Bạch Thư Dư nhịn không được ngâm kêu.
Sau khi co rút vô số lần, Tưởng Hạo Ân trong cơ thể nàng bắn ra mầm móng nhiệt tình…
“Em rất yêu anh….”
Sau khi luật động chấm dứt, nam căn của hắn còn ở lại trong cơ thể của nàng, lúc này hai người chặt chẽ ôm nhau, nhìn người yêu dấu trước mặt Thư Dư kiềm chế không được tình cảm nói.
Nghe thấy những lời này, Tưởng Hạo Ân cả người có chút sửng sốt.
Yêu… Chữ này đối mà nói đã từng là trách nhiệm không chịu nổi nhưng hôm nay từ trong miệng Bạch Thư Dư nói ra, hắn lại không có chút chán ghét, ngược lại bị cảm động.
“Anh biết.” Tưởng Hạo Ân sờ sờ tóc Bạch Thư Dư, hắn vẫn không cách nào đem ba chữ kia đơn giản từ trong miệng nói ra, nhưng hắn tin tưởng có một ngày tin tưởng vậy là đủ rồi, hắn nhất định có thể cho Thư Dư nàng một đáp án.
Hắn không nói gì làm Bạch Thư Dư có chút thất vọng, nhưng hôm nay hắn xin lỗi đã vì nàng một chút cũng không có tin tưởng, nàng tin tưởng trong lòng Hạo Ân nàng giữ vị trí hết sức quan trọng, vậy là đủ rồi.
“Em có đói bụng không?” Hắn quan tâm hỏi.
“Anh còn không có ăn cơm sao? Em sẽ đi chuẩn bị.” Thư Dư đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trên giường bò xuống, nhưng Tưởng Hạo Ân nhanh hơn một bước ngăn nàng lại.
“Không cần phiền phức, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.” Tưởng Hạo Ân xoa xoa khuôn mặt của Bạch Thư Dư, vừa mới trải qua một phen vận động kịch liệt, tiêu hao rất nhiều thể lực, hắn thực sự không nỡ lại làm cho nàng vào nhà bếp bận rộn.
“Anh muốn dẫn em ra ngoài?” Bạch Thư Dư vui vẻ dương cao giọng.
“Ừ.” Thấy nàng vui vẻ, Tưởng Hạo Ân cảm thấy áy náy, Bạch Thư Dư đem tâm tư toàn bộ để trên người hắn mà hắn nàng cái gì? Sau này phải tốt với nàng mới được.
Vì vậy Bạch Thư Dư thay đổi bộ âu phục giản đơn, trang điểm trang nhã cao hứng bừng bừng cùng Tưởng Hạo Ân ra ngoài.
Nhà hàng rất hữu tình, Tưởng Hạo Ân và Bạch Thư Dư chia xẻ bữa cơm rất hạnh phúc.
“Anh chưa từng có hảo hảo mang em ra ngoài ăn cơm lần nào, em có oán ta không?” Trông thấy dáng vẻ Thư Dư vui vẻ kia, Hạo Ân cảm giác sâu sắc bản thân nỗ lực quá ít.
Bạch Thư Dư vội vàng lắc đầu nói: “Không, anh đối với em đã tốt lắm rồi.”
Bạch Thư Dư cho tới bây giờ sẽ không một nữ nhân lòng tham không đáy, không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần có hắn làm bạn thì nàng cảm thấy mỹ mãn rồi.
“Thư Dư… Rất xin lỗi. Trước đây anh từng vô tình đối đãi với em như vậy, trên người anh đã từng phát sinh chuyện khiến anh rất khó tin tưởng người khác, em là người phụ nữ đầu tiên làm anh động tâm, anh sẽ không phụ lòng của em.”
“Cảm ơn anh….” Nghĩ đến sự thay đổi của hắn, Bạch Thư Dư lại lần nữa cảm động muốn rơi lệ.
“Làm sao hốc mắt lại đỏ? Anh chộc giận khiến em không vui sao?” Thấy dáng vẻ Bạch Thư Dư hốc mắt đỏ lên muốn rơi lệ, Tưởng Hạo Ân khẩn trương hỏi.
“Không, không phải… Em là vui mừng quá mà khóc thôi….” Sự khẩn trương của Tưởng Hạo Ân làm Thư Dư hết khóc mỉm cười.
“Cô gái ngốc, sau này anh sẽ không cho em khóc nữa đâu.” Cầm tay của Bạch Thư Dư, Tưởng Hạo Ân cảm ơn trời xanh ban tặng cho hắn một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy.
“Ừ, em tin tưởng anh.” Lau đi lệ ở khóe mắt, Bạch Thư Dư mạnh mẽ gật đầu.
Đột nhiên, ánh mắt của Tưởng Hạo Ân bình tĩnh lại, con mắt ôn nhu lúc đầu trở nên tối đen, âm trầm.
“Làm sao vậy?” Thấy Tưởng Hạo Ân không bình thường, Bạch Thư Dư khẩn trương hỏi.
“Không có gì, chỉ là oan gia ngõ hẹp.”
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Bạch Thư Dư trông thấy Diêm Tử Thông và Lạc Tố Trinh hai người nàng không muốn gặp mặt nhất, đồng thời bọn họ cũng phát hiện ra nàng.
“Chúng ta đi thôi….” Nhìn thấy bọn họ, sự ngon miệng của Bạch Thư Dư giảm đi.
“Anh nghĩ em cũng không muốn theo chân bọn họ chạm mặt.” Vì vậy Tưởng Hạo Ân quan tâm dắt Bạch Thư Dư muốn rời khỏi nhà hàng.
“Hừm.. Không nghĩ tới gà rừng cuối cùng là bay lên đầu làm phượng hoàng rồi!” Ngay cùng lúc bọn họ rời đi, Lạc Tố Trinh nhanh hơn một bước đi tới trước mặt bọn họ, con mắt không có hảo ý của bà ta trên dưới quan sát bạch sách dư một hồi lâu, chua ngoa nói.
“Không ngờ [ Diêm Hải tập đoàn] cũng nhanh về sở hữu của ta rồi, các ngươi lại còn có swk nhàn rồi ở chỗ này dùng cơm.” Một mặt Tưởng Hạo Ân cùng Lạc Tố Trinh gương súng khẩu chiến, một mặt vẫn cầm chặt tay Bạch Thư Dư, cho nàng tin tưởng không gì sánh được.
“Tưởng Hạo Ân, ngươi làm được rất tuyệt, ngươi căn bản vốn là muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết!” Nhìn bóng dáng Bạch Thư Dư và Tưởng Hạo Ân thân mật, trái tim ghen ghét khiến cho Diêm Tử Thông cũng đem hoả lực chuyển hướng đến hắn.
Tưởng Hạo Ân dương cao mi, dáng vẻ giống như đối với lời của hắn không cho là đúng.
“Đúng vậy, không chỉ muốn cướp đi [ Diêm Hải tập đoàn], liền ngay cả người đàn bà hư hỏng Tử Thông không cần ngươi cũng tiếp nhận!” Lạc Tố Trinh nhìn ra được Bạch Thư Dư có địa vị trong lòng Tưởng Hạo Ân. Vì vậy từ trên người nàng hạ thủ.
“Diêm phu nhân! Xin ngươi nói chuyện khiêm nhường một chút! Quan hệ giữa ta cùng Diêm đại ca căn bản cái gì cũng không có!” Bạch Thư Dư không cam lòng chịu nhục vì bản thân thanh minh.
Bạch Thư Dư nhìn Diêm Tử Thông một cái, không nghĩ tới hắn không chỉ bỏ đá xuống giếng rõ ràng còn bỏ đá xuống giếng, nói: “Tưởng Hạo Ân, Bạch Thư Dư là nữ nhân ta không cần, ngươi giữ ở bên người làm cái gì? Nữ nhân yêu danh lợi giống như nàng vậy bên ngoài còn nhiều mà, không cần phải lưu một người nữ nhân đã từng bị ta nhún chàm bên người chứ?”
“Diêm đại ca!” Bạch Thư Dư không nghĩ tới Diêm Tử Thông sẽ nói những lời như vậy, đối với hắn nản lòng.
“Con chó sủa sẽ không cắn người quả nhiên là thật, cùng với tại đây bịa đặt, các ngươi không bằng dùng nhiều giờ suy nghĩ đi cứu [ Diêm Hải tập đoàn].”
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Diêm Tử Thông Lạc Tố Trinh tức giận đến nghiến răng.
“Mẹ, chúng ta cứ như vậy để cho bọn họ đi sao?” Diêm Tử Thông hổn hển quay hướng mẫu thân gào thét.
“Ngươi còn dám lớn tiếng trả lời? Cũng là ngươi tên vô dụng này! Nếu không phải sự bất lực của ngươi, [ Diêm Hải tập đoàn] sẽ có như ngày hôm nay sao?” Lạc tố tinh thẹn quá hoá giận quay lại rống.
“Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ trơ mắt nhìn Tưởng Hạo Ân đắc ý?”
“Muốn trừng trị Tưởng Hạo Ân từ trên người Bạch Thư Dư kia hạ thủ….”