Chu Dã từ thư phòng Chu An Quốc đi ra, vừa lúc gặp chuẩn bị vào cửa thì gặp phải Thời Thôi.
Thời Thôi đeo một cặp kính gọng mạ vàng phía dưới đôi mắt mang theo một tia tà khí, nhìn đến sau lưng Chu Dã một trận lạnh cả người. Cái ŧıểυ vương bát đản này trong lòng không chừng đang suy nghĩ ý đồ xấu.
“Không phải con nên lại chào hỏi anh trai con một cái?” Chu An Quốc lãnh ngạnh thanh âm từ phía sau truyền đến.
“Anh con còn không chưa xuất hiện liền sinh non. Người nói người anh này là quỷ hồn sao?”
Chu Dã hướng tới Chu An Quốc mắt trợn trắng. Sau đó đôi tay cắm ở trong túi cà lơ phất phơ mà hồi chính mình phòng.
“Ba, người cũng đừng trách ŧıểυ Dã bức ŧıểυ cũng. Em ấy tuổi còn nhỏ. Chờ về sau liền biết người anh trai này yêu em ấy bao nhiêu.”
Thời Thôi Khi lộ vẻ mặt tươi cười ôn nhu mà nói.
Chu An Quốc đối với đứa con riêng này quả thật vừa lòng. Thật hận không thể đem đứa con này biến thành con ruột của mình. So sánh hắn với đứa con gái quả thực không nên thân.
“Thời Thôi, lần trước con nói với ta hạng mục kia ta nên suy xét một chút xác thật có vấn đề. Cũng may con kịp thời nhắc nhở. Lần này…”
Chu An Quốc cùng Thời Thôi tiếp tục nói về chuyện công việc. Nhưng ánh mắt Thời Thôi vẫn luôn đặt ở hướng Chu Dã rời đi, rất lâu không có dịch chuyển.
Chu Dã nằm ở trên giường mở ra WeChat. Tin nhắn bên trong WeChat tuôn ra không ngừng, chỉ tiếc đó đều là bạn bè Chu Dã. Trình Mục Dương sau khi rời khỏi đến giờ một cái tin nhắn cũng không gửi cho cô.
Bất quá không quan hệ, cô nên nhắc nhở anh một chút. Anh chính là người đã phá thân cô.
Chu Dã: 【 chú cảnh sát, hương vị dươиɠ ѵậŧ chú thật sự là quá tốt. Bữa khác chúng ta lại làm một nháy a? Không, hai nháy! 】
Tin nhắn gửi đi lúc sau quả thực như đá chìm dưới đáy biển. Trình Mục Dương căn bản không có trả lời cô.
Buổi tối 12 giờ, thời điểm Chu Dã đang chơi mấy cái trò chơi chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên âm thanh báo tin nhắn WeChat vang lên.
Trình Mục Dương: 【 thân thể thế nào? 】
Chu Dã nhìn đến này tin nhắn này khóe miệng không khỏi kéo lên. Xem ra Trình Mục Dương còn biết quan tâm tới cô.
Chu Dã: 【 thân thể thật là khó chịu a, muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của chú. 】
Trình Mục Dương: 【 hiện tại chuyện quan trọng nhất của cô là học tập. Chẳng lẽ cô muốn cuộc sống cứ như vậy trộn lẫn nhau? 】
Chu Dã: 【 ai nha, cùng chú cảnh sát nói chuyện thật nhàm chán. Nói ba câu liền muốn giáo dục cháu. Chỉ có ông xã mới có thể giáo dục được cháu thôi. Nếu chú muốn giáo dục cháu như vậy, vậy làm ông xã cháu đi. Như vậy chú đã có thể giáo dục được cháu mà cháu cũng có thể mỗi ngày ăn dươиɠ ѵậŧ. Quả thực sòng phẳng có phải không! 】
Trình Mục Dương: 【 chúng ta không có khả năng. 】
Sau khi gõ những lời này Trình Mục Dương lo lắng nếu gửi đi có phải sẽ làm Chu Dã thương tâm không.
Anh đổi thành: 【 cô còn nhỏ. Kết hôn là chuyện cả đời. Chờ vài tuổi đi. 】
Chu Dã nhìn thấy Trình Mục Dương gửi một tin nhắn có nề nếp nói, cô nhịn không được ôm bụng nở nụ cười. Chờ ngày mai nhìn thấy cô không biết Trình Mục Dương tâm tình sẽ thế nào.
Ngày hôm sau.
Chu Dã cố ý chọn một bộ quần áo thục nữ. Mặc váy dài cùng áo khoác dày nặng. Trên mặt cũng không có trang điểm. Trước kia khi ra cửa cô không trang điểm thì cả người đều khó chịu. Hôm nay ra cửa phá lệ chỉ dùng son môi.
Cô mới từ trên lầu xuống dưới liền nhìn thấy Thời Thôi ngồi ở bên trong phòng khách ăn bữa sáng. Đôi mắt hắn tơ vàng dưới ánh mặt trời quả thực giống như mỹ nam từ truyện tranh đi ra.
“Rất khó thấy em không trang điểm đến như vậy. Không giống như là đi ra ngoài chơi. Chẳng lẽ em nhớ tới mình vẫn là học sinh cấp ba sao?”
Thời Thôi nhìn thấy Chu Dã sau nhịn không được mở miệng hỏi.
“Tôi đi chơi hay không thì liên quan gì tới anh. Còn có ba đã biết anh lấy qυầи ɭóŧ tôi tự an ủi. Anh nên chờ bị đuổi ra khỏi Chu gia đi.”
Chu Dã lạnh như băng mà trừng mắt nhìn Thời Thôi một cái. Cô tuy rằng hận không thể mỗi ngày buổi tối bị nam nhân làm. Nhưng chính là người đối với em gái mình cũng hạ thủ được thì quả thực làm người ta ghê tởm.
“Em cảm thấy ba sẽ tin tưởng anh hay vẫn là sẽ tin tưởng em?”
Khóe miệng Thời Thôi câu lên cười khẽ.
Chu Dã tức giận nhéo tay. Cái tên biến thái này chính là sẽ làm bộ làm tịch. Ở trước mặt ba cô chính là người tốt, đến nỗi cô nói cái gì ba cô đều không tin. Hơn nữa cô cảm thấy tên biến thái này kêu Chu An Quốc là ba không phải bởi vì Chu An Quốc là cha kế hắn, mà là bởi vì Chu An Quốc là ba cô. Cái tên biến thái này quả nhiên đang chiếm tiện nghi cô.
“Cút!”
Chu Dã tức giận mắng một câu thô tục.
Thời Thôi thế nhưng cười nói: “Hoan nghênh lại đến. Buổi tối tới phòng anh, tùy tiện cho em dùng.”
Chu Dã bị tức đến hộc máu, đơn giản không để ý tới Thời Thôi, trực tiếp lái một chiếc xe thể ȶᏂασ đến nhà hàng để xem mắt.
Cô đến trước hơn Trình Mục Dương, một mình ngồi ở ghế dài chơi di động. Sau đó Trình Mục Dương cũng đến.
Khi nhìn thấy Chu Dã khi, sắc mặt Trình Mục Dương nháy mắt đen như đít nồi.
“Như thế nào là cô?”
Chu Dã che miệng vẻ mặt ‘ khiếp sợ ’ mà nhìn Trình Mục Dương, “Nguyên lai người mà cháu xem mắt là chú cảnh sát a. Thật đúng là không ngờ được.”
Trình Mục Dương lập tức gọi cho mẹ anh, “Mẹ vì cái gì mà không nói cho con biết đối tượng xem mắt của con lại là một cô bé 18 tuổi.”
“Ai nha, 18 tuổi đã thành niên. Lại không phải cho con tiếp xúc với trẻ vị thành niên. Lại nói thêm người nhà ŧıểυ Dã cũng là bạn tốt của mẹ. Lần này không cho con ném mặt liền chạy lấy người. Con không biết lần trước con cùng nhân gia ŧıểυ Tần tiếp xúc. Hại ŧıểυ Tần thương tâm rất nhiều ngày. Con nếu hại ŧıểυ Dã thương tâm, mẹ cũng sẽ không buông tha con.”
Trình Mục Dương cơ hồ là lạnh mặt treo di động.
“Chú cảnh sát, mau kêu đồ ăn đi. Cháu đói bụng quá.”
Chu Dã hướng về phía Trình Mục Dương chớp chớp mắt, hoàn toàn là bộ dáng của một ŧıểυ nhân đắc chí. Cô thích nhất chính là vẻ mặt khó chịu này của Trình Mục Dương, nhưng lại không thể không ngồi xuống cùng cô tiếp tục nói chuyện phiếm. Trước đó cô đã sớm nghe được tình huống gia đình Trình Mục Dương. Mẹ Trình Mục Dương khi sinh anh ra bị xuất huyết nhiều thiếu chút nữa chết, cho nên anh đối với mẹ mình rất ngoan ngoãn. Mẹ cô cùng với mẹ Mục Dương có quan hệ, Trình Mục Dương khẳng định là không chạy thoát được đâu.
Trình Mục Dương đành phải cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn, Chu Dã thuận miệng kêu mấy thứ đồ ăn, lại kêu một phần kem ốc quế vị chocolate.
Kem ốc quế tới thực mau, Chu Dã sau khi lấy kem thì lập tức vươn đầu lưỡi nộn nộn liếʍ lên cây kem màu đen.
“Chú cảnh sát nè, chú xem cháu hiện tại liếʍ kem có phải giống như là đang liếʍ dươиɠ ѵậŧ của chú không ?”
Chu Dã vừa nói một bên đem kem liếʍ đến tư lưu rung động.
“Cô đủ rồi!”
Trình Mục Dương đen mặt nói.
Nhưng mà Chu Dã căn bản mặc kệ Trình Mục Dương sắc mặt, cô tiếp tục một bên liếʍ một bên hô: “dươиɠ ѵậŧ của chú cảnh sát thật dễ ăn a. Quy đầu quá thô quá cứng làm miệng cháu đều bị tắc lại rồi ~ chú mau đem dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào một chút, cắm vào trong cổ họng cháu bắn tinh đi!”
Sắc mặt Trình Mục Dương càng ngày càng khó coi, nhưng nhìn đầu lưỡi phấn nộn này của cô. Dưới thân thế nhưng đáng chết mà có phản ứng.
“Chú cảnh sát, tao bức của cháu cũng thật là khó chịu a. Nếu chú liếʍ cho cháu một cái ~ cháu nhất định sẽ ăn dươиɠ ѵậŧ của người, vậy nên thúc thúc liếʍ bức cháu được không?”
Chu Dã ỷ vào chỗ ngồi của mình cùng Trình Mục Dương ở góc khuất nên cố ý làm càn mà kêu. Cô thấy Trình Mục Dương căng chặt biểu tình, lập tức đá rơi giày cao gót xuống vươn ngón chân hướng tới giữa hai chân Trình Mục Dương, quả nhiên phát hiện dươиɠ ѵậŧ Trình Mục Dương bị cô lộng ngạnh.