Trương Mộng Phỉ nói cho Nguyên Nguyệt, hai người bọn họ định ngay cả bạn cùng phòng cũng không nói cho biết, chỉ nói cho mình Nguyên Nguyệt. Bởi vì Trương Mộng Phỉ có vẻ tự ti, sợ fan của Cảnh Quyến xé xác, áp lực quá lớn.
Đây là lần đầu tiên hai người ra ngoài hẹn hò, phải đi xem phim, mãi đến khuya mới trở về. Hai nữ sinh nằm trên giường lén nói chuyện.
Phỉ Phỉ: A a a, Cảnh Quyến quá đẹp trai. Hôm nay khi mình xem phim nhìn lén sườn mặt anh ấy, ông trời của mình, quá đẹp trai!
: Không phải cậu chỉ nhìn mỗi sườn mặt anh ấy đấy chứ.
: … Đúng vậy, hai bọn mình xấu hổ muốn chết. Anh ấy ít nói, mình thì khẩn trương muốn chết.
: Ha ha, Phỉ Phỉ sao cậu thẹn thùng như vậy?
: Nguyệt Nguyệt lần sau cậu đi cùng mình đi.
: Ồ, không cần, mình không thích làm bóng đèn.
: Đi đi mà, nếu không thì hai bọn mình sẽ vô cùng xấu hổ.
: Học trưởng sẽ để ý mất.
: Mình đã hỏi rồi, anh ấy nói không sao!
Vì thế, cứ như vậy đồng ý. Hai người vì bí mật, rất ít khi đi cùng nhau trong sân trường, cơ bản đều hẹn nhau ở bên ngoài.
Khi hẹn hò lần thứ hai, Trương Mộng Phỉ đi cùng với Nguyên Nguyệt, muốn cùng nhau ăn cơm, đúng lúc mời Nguyên Nguyệt là bạn cùng phòng ăn cơm.
Hiếm khi Trương Mộng Phỉ bị Nguyên Nguyệt ép mặc váy dài màu đen, Nguyên Nguyệt cũng mặc một chiếc váy ren màu trắng tới gối. Chiếc váy đen kia vốn rất đẹp mắt, nhưng vì Trương Mộng Phỉ ngực nhỏ, váy không phồng lên, nhưng vì bộ dạng đẹp mắt, vẫn không tệ. Mà váy của Nguyên Nguyệt thì thuộc loại thanh thuần, nhưng vì dáng vẻ, cả người đều có ý vị khác.
Hai nữ sinh ngồi cùng một chỗ, Cảnh Quyến ngồi đối diện Trương Mộng Phỉ. Không thể không nói, Cảnh Quyến rất có phong độ thân sĩ, sau khi hai cô gái xoắn xuýt một lúc lâu vẫn không gọi thêm được gì, thì gọi cho Trương Mộng Phỉ bánh pudding caramel, cho Nguyên Nguyệt bánh tiramisu.
Trong lòng Nguyên Nguyệt kinh ngạc, bởi vì đây là loại bánh cô thích ăn.
“Cảm ơn học trưởng.” Nguyên Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt nheo lại giống như vô cùng hưởng thụ.
Nguyên Nguyệt cười rộ lên rất đẹp mắt rất ngọt ngào, thuộc loại mối tình đầu trong truyền thuyết. Không ai biết ưu thế của mình hơn Nguyên Nguyệt.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, hai cô gái hưng phấn trò chuyện, Cảnh Quyến thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu.
“Cảnh Quyến anh thích ăn cái gì?” Trương Mộng Phỉ đột nhiên hỏi.
“Thích uống trà.”
“Hả? Trà gì?”
“Trà xanh.” Tay phải của Cảnh Quyến gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn rất đẹp mắt, Nguyên Nguyệt gần như muốn liếʍ tay anh, xem có mùi vị gì.