Người đứng trên đài phát biểu là Cảnh Quyến, hôm nay anh đeo mắt kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp thuần hậu, giàu từ tính, ngón tay cầm di động của Nguyên Nguyệt gãi gãi, rất muốn hôn lên hầu kết của anh.
Muốn nhìn biểu cảm khác thường trên gương mặt lạnh nhạt kia, muốn cho đôi bàn tay kia vuốt ve chính mình, muốn nghe tiếng hừ nhẹ của anh sau khi lên cao triều.
…
Vừa mới tham gia vào hội học sinh, Nguyên Nguyệt thân là thành viên ban tuyên truyền vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian nghĩ những chuyện khác, xã đoàn tuyển người mới cần biểu ngữ, lều vải, bàn, áp phích… đều cần chuẩn bị, xã đoàn ký tên.
Giọng nói Nguyên Nguyệt ngọt ngào, dáng dấp xinh đẹp, tính cách lại khiêm tốn tốt bụng, rất nhiều người tìm cô ký tên, Nguyên Nguyệt nhìn một đám người cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, trong lòng không nhịn được mắng chửi người, trên mặt lại giả bộ đáng yêu thanh thuần.
“Học tỷ, áp phích cỡ lớn này bị câu lạc bộ âm nhạc mượn đi, chỉ còn cỡ nhỏ này.” Nguyên Nguyệt chỉ vào áp phích nhỏ bên cạnh, vẻ mặt áy náy.
“Trước đó chúng tôi đã nói rồi.” Chủ tịch câu lạc bộ mỹ thuật bày ra sắc mặt khó coi, vốn đã nói là cho câu lạc bộ mỹ thuật mượn.
“Học trường, chị không dùng được cái này sao?” Trong lòng Nguyên Nguyệt khinh thường, cô có chuyện thì đi tìm chủ tịch hội học sinh chúng tôi, ức hiếp tôi cái gì.
“Đã bàn xong kích thước, bộ phận tuyên truyền các cô cố ý ức hiếp người có phải không! Trước đó đã nói xong hết rồi!” Chủ tịch kia đột nhiên lớn tiếng, giọng nói sắc bén, những người xung quanh đều nhìn lại.
Nguyên Nguyệt cắn môi, ánh mắt tủi thân, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi học tỷ, trước đó chị nói sẽ đến sớm để lấy, nhưng em chờ chị đến trưa cũng không thấy chị đến, cho nên đã quên mất.”
Thật ra là vì Trương Mộng Phỉ muốn vào trong câu lạc bộ mỹ thuật, hội học sinh phân Cảnh Quyến quản câu lạc bộ mỹ thuật, nếu để Trương Mộng Phỉ đi vào, chắc chắn sẽ gặp được Cảnh Quyến. Cho nên Nguyên Nguyệt muốn ra tay trước để chiếm ưu thế, đắc tội chủ tịch ban này, vị học tỷ kia thấy Nguyên Nguyệt và Trương Mộng Phỉ là bạn bè, dựa theo tính cách bụng dạ hẹp hòi của cô ta, nhất định sẽ không cho Trương Mộng Phỉ tham gia câu lạc bộ mỹ thuật.
“Cho nên bây giờ một ủy viên nhỏ như cô cũng dám ức hiếp tôi đúng không?” La Lai Tú tức đến muốn bùng nổ.
Phó trưởng ban tuyên truyền Lâm Mục Hoa có ý tứ với Nguyên Nguyệt, lần này nhìn thấy cô bị ức hiếp, đương nhiên là nghĩ đến chuyện che chở cô, soát cảm giác tồn tại của mình.