Nguyên Nguyệt dùng giọng điệu như dỗ trẻ con, dịu dàng mà nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo chút làm nũng của thiếu nữ. Nếu không nghe nội dung căn bản không nghe hiểu cô da^ʍ đãиɠ cỡ nào.
Bên kia không có một chút âm thanh, Nguyên Nguyệt cho rằng đã tắt máy, nhìn màn hình một lát, vẫn biểu hiện là đang gọi điện, đang định nói gì đó thì bên kia đã tắt máy.
Nguyên Nguyệt nhìn dưới lầu một lát, Trương Mộng Phỉ đang xách túi đồ to trở về, trong lòng Nguyên Nguyệt xuất hiện chút hưng phấn. Cậu biết không, bạn trai cậu mang theo qυầи ɭóŧ của mình về nhà, anh ấy nghe mình phát tao.
Trương Mộng Phỉ mua một đống đồ to trở về, đặt đồ lên trên bàn: “Ông trời của mình, sao mình mua nhiều đồ ăn như vậy. Khi mua còn chê ít.”
“Cậu có thể đưa cho học trưởng ít đồ.” Nguyên Nguyệt giặt sạch qυầи ɭóŧ mới thay ra, phơi khô ở trên ban công.
Khi trở về vốn đã thay một cái sạch, không ngờ khi gọi điện thoại lại ướt đẫm.
“Mình có hỏi, anh ấy nói anh ấy không ăn đồ ăn vặt, anh ấy còn bảo mình ít ăn một số đồ ăn không tốt cho sức khỏe thôi.” Trương Mộng Phỉ thở dài: “Ồ Nguyệt Nguyệt, tối qua cậu không giặt qυầи ɭóŧ sao?”
“Ừm, đúng vậy, quên giặt.” Không phải, đây là vì phát tao với bạn trai cậu chảy quá nhiều dâm thủy.
Trương Mộng Phỉ không nghĩ nhiều, bỏ đồ ăn vặt vào trong hộp dưới bàn, chỉ nghe Nguyên Nguyệt nói: “Thứ bảy đi siêu thị với mình nhé.”
“Làm sao vậy? Cậu muốn mua gì à?”
“Mình muốn mua qυầи ɭóŧ và nội y.”
“Ừm, được.”
…
Vào thứ bảy, hai cô gái đến trung tâm thương mại ăn mấy thứ, sau đó mới đi dạo xem quần áo và trang sức.
Bình thường Nguyên Nguyệt không trang điểm, chỉ thoa kem dưỡng trắng da, đắp mặt nạ, mua đồ trang điểm chỉ là son môi. Nhưng Nguyên Nguyệt mua nhiều nhất là son màu sáng, hôm nay hiếm có, Nguyên Nguyệt thử Dior 999, sau đó nhanh chóng hạ quyết tâm mua nó.
Rất nhanh hai người đi tới cửa hàng nội y, Trương Mộng Phỉ không mua, cho nên chỉ chọn giúp Nguyên Nguyệt. Cô ấy cầm một bộ đồ lót ren gợi cảm màu đen, cố ý đùa cô: “Nguyệt Nguyệt cậu có muốn thử loại này một chút không?”
Thực ra Nguyên Nguyệt rất thích loại này, nhưng cô không có khả năng mua trước mặt Trương Mộng Phỉ, vội vàng thẹn thùng lắc đầu: “Phỉ Phỉ, cậu nghiêm túc chút đi!”
Trương Mộng Phỉ không đùa cô nữa, chọn mấy kiểu đồ lót của con gái đàng hoàng, Nguyên Nguyệt chọn một bộ hồng nhạt còn có một bộ màu trắng, giống như nhớ tới gì đó nói: “Phỉ Phỉ, hình như chìa khóa của mình rơi ở cửa hàng son vừa rồi, cậu đi tìm giúp mình xem, mình đi thanh toán trước đã.”
Trương Mộng Phỉ tin là thật, vội vàng chạy đi tìm. Nguyên Nguyệt không nhanh không chậm, cùng thanh toán bộ đồ lót ren màu đen Trương Mộng Phỉ vừa chọn và hai chiếc quần chữ T.