Bên dưới căn nhà nơi họ giao tranh có một nhóm người đang len lỏi vào trong đám đông lớn tiếng gọi
“Lạc Hư, ta tìm huynh suốt từ sáng tới giờ. Vừa mới đặt chân vào thành huynh liền bỏ đi làm mọi người lo lắng quá”. Lam Phượng Hoàng gào lên
Lạc Hư nói
“Ta đã hứa với muội sẽ tới Hắc Mộc Nhai cùng các ni cô phái Hằng Sơn thì nhất định ta sẽ tới đúng hẹn. Muội không cần đi theo ta đâu”
Nàng giật mình quay xuống thì trông thấy bộ y phục quen thuộc của các ni cô phái Hằng Sơn nhưng may mắn thay Nghi Lâm không có ở đó. Nàng vội nói với Lạc Hư
“Mau đưa ta trở về bến đò…Mau lên”
Lạc Hư thấy nàng đang yên đang lành lại hoảng sợ như vậy hắn rất hoang mang
Lam Phượng Hoàng thấy Lạc Hư ôm một cô nương lạ hoắc bỏ đi không nói một tiếng nào cô ta cảm tưởng như mình sắp phát hỏa tới nơi.
“Vị công tử đó nói sẽ tới Hắc Mộc Nhai rồi cô nương cũng không cần lo lắng đi tìm nữa. Giờ chúng ta phải mau chóng lên đường ngay tránh làm hỏng đại sự”. Nghi Ngọc chưởng môn nói
Lam Phượng Hoàng vừa nói vừa nghiến răng không che giấu được sự tức giận trong lòng
“Sáng ngày ra mà bao nhiêu chuyện khó chịu cứ ập tới. Đầu tiên là Lạc Hư bỗng nhiên chạy đi mất sau đó đến hai tên Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc lôi Điền Bá Quang đi ăn thịt uống rượu. Tên Điền Bá Quang thì lừa Nghi Lâm sư phụ đi theo. Nếu biết trước thế này ta chẳng thèm dạy tiếng Hán cho mấy tên đó nữa. Tức thật…tức chết đi mất”
Nghi Ngọc chưởng môn ra lệnh cho các đệ tử Hằng Sơn phái
“Mọi người chia ra tìm Nghi Lâm và những người còn lại rồi tập trung tại quán trọ cạnh bến đò. Sau khi đông đủ chúng ta lập tức tới Hắc Mộc Nhai ngay”
Lam Phượng Hoàng nói
“Nghi Ngọc tỷ này, liệu Lệnh Hồ đại ca có hơi thổi phồng sự việc lên không. Những gì huynh ấy viết trong thư thật sự ta không dám tin một chữ nào cả”
Nghi Ngọc lắc đầu
“Chuyện này khó nói nhưng ta tin những điều Lệnh Hồ đại ca làm là đúng. Không chỉ phái Hằng Sơn mà phái Hoa Sơn cùng các đại sư của chùa Thiếu Lâm cũng tới Hắc Mộc Nhai theo lời mời của huynh ấy. Thực hư thế nào, sự việc nghiêm trọng ra sao chúng ta tới đó khắc sẽ biết”
Lúc này đám đông đứng xem cuộc giao đấu cũng đã tản ra dần sau khi bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Bọn họ đi hết Lam Phượng Hoàng mới trông thấy bóng dáng Nghi Lâm cùng hai tên đệ tử Côn Luân phía xa xa.
“Về rồi xong lại bỏ đi cùng với cô nương nào đó rồi. Còn tình tứ ôm eo cô ta nữa…các người mau đi tìm tên đại ca chết tiệt đó về đây cho ta”
Trương Thiên Lạc sợ hãi
“Sao…sao cô lại trút giận lên tôi chứ”
Đường Chính Thiên thì tỏ vẻ ghen tỵ ra mặt
“Tại sao huynh ấy tốt số như vậy chứ. Ngoài các kỹ nữ ở tửu lâu ra ta chưa được ôm eo cô nương nào đâu đấy”
Lam Phượng Hoàng trừng mắt lên
“Ngươi có bị làm sao không vậy. Kỹ nữ ở tửu lâu với những cô nương kia thì khác gì nhau”
“Ta thấy các ngươi tâm đầu ý hợp quá đấy thà cứ gặp mặt là gây sự như vài tháng trước còn hơn. Lên đường tới Hắc Mộc Nhai thôi, mặc xác tên Điền Bá Quang, mặc xác tên…Lạc Hư”
Điền Bá Quang đang dạo chơi thành Lạc Dương bỗng hắn hắt hơi một tiếng rõ to, hắn lẩm bẩm
“Hình như có tên nào đang bêu xấu ta. Thôi kệ đi…Nghi Lâm sư phụ lần này giận ta thật rồi, cô ấy nói sẽ không nhìn mặt ta nữa. Ta có làm gì sai đâu…ta chỉ muốn cô ấy được ăn ngon một lần thôi mà”