Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii
Chương 67: Đài tỷ võ gặp phen náo loạn
Màu nền
Màu tối
Mặc định
Xám nhạt
Xanh nhạt
Xanh đậm
Vàng nhạt
Màu sepia
Vàng đậm
Vàng ố
Font chữ:
Palatino Linotype
Bookerly
Segoe UI
Patrick Hand
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Chiều cao dòng:
100
120
140
160
180
200
Kích cỡ chữ:
Trên đài tỷ võ ngày hôm nay vốn chỉ dành riêng cho các huynh đệ Vạn Thú sơn trang so tài nhưng giờ đây họ phải nhường chỗ cho hai người Hà Kỳ Côn và Mạc Vô Phong giao đấu với nhau. Tên Hà Kỳ Côn dùng cường lực lao thẳng về phía Nhu Linh còn Mạc Vô Phong lại gắng sức kéo hắn lại về phía sau bởi vậy hai người này cứ như đang đứng trên không trung vậy. Hà Kỳ Côn tuy đội chiếc mũ có vải che kín mặt nhưng hắn vẫn trông rõ khuôn mặt kẻ đang khống chế mình là ai. Hắn thầm nhủ “Rõ ràng Mạc Vô Phong bị lũ người Vạn Thú sơn trang bắt đi tại sao hắn lại có mặt ở đây không những thế còn giúp chúng cứu cô nương kia. Hơn nữa trông hắn chẳng có vẻ gì giống như bị giam cầm ngược lại còn rất thoải mái” “Xoạc”. Một mảnh vải trên y phục của Hà Kỳ Côn bị Mạc Vô Phong xé rách do sức kéo quá lớn khiến cả hai người văng ra hai phía nhưng họ đều đáp xuống võ đài một cách an toàn. Hà Kỳ Côn giờ đã trông thấy rõ Mạc Vô Phong hơn bao giờ hết và hắn lại được thêm một phen bất ngờ nữa “Cánh tay của hắn đã bị Lão Nhị bẻ gãy sao hắn có thể…Chuyện này càng lúc càng khó hiểu. Không lẽ hắn và lũ người Vạn Thú sơn trang thông đồng với nhau” Cách võ đài không xa tứ đại trang chủ cũng đang thắc mắc tên che mặt kia là ai nhưng tất cả đều biết hắn không có ý tốt gì khi tấn công Nhu Linh. “Mạc huynh đệ giờ cậu là đối thủ của tên đó đấy. Bắt hắn lại đi”. Lão Tứ hô lớn. Thấy tiếng Tứ trang chủ cất lên hàng trăm huynh đệ Vạn Thú sơn trang đều đồng loạt gào rú cổ vũ cho trận đấu ngoài ý muốn này. Riêng Mạc Vô Phong thì có hơi ngỡ ngàng một chút. Lão Đại lo lắng “Ta thấy tên bịt mặt đó không phải hạng vừa đâu sao lại để huynh đệ đó gánh vác hết” Lão Tứ cười tự tin “Cậu ta mạnh cỡ nào một hai lời đệ không giải thích cho huynh được. Nếu không an tâm huynh có thể hỏi Nhược cô nương” Nhược Thủy Liên hướng ánh mắt xuống võ đài “Tiểu tử ấy đang nói gì đó với các người kìa” Lão Nhị bước tới gần võ đài hỏi chuyện “Mạc huynh đệ, cậu có chuyện gì hô to lên một chút xung quanh ầm ĩ lắm ta chẳng nghe thấy gì cả” Mạc Vô Phong tuy dư thừa nội lực nhưng không biết tới thủ pháp Thiên Lý Truyền Âm nên chỉ có thể gào to hết mức bằng sức của mình “Huynh muốn ta đấu cũng được nhưng ta không có vũ khí, không thể thi triển kiếm pháp của ta” Nhược Thủy Liên bật cười “Không biết ai dạy hắn võ công mà hắn kém linh hoạt như vậy. Tiểu tử đó chỉ giỏi phung phí nội lực vô ích chứ công phu chẳng biết được bao nhiêu” Lão Tứ nói “Ta cũng thấy kỳ lạ, nội lực của cậu ta dư sức phá nát Khách Đường chỉ trong một chiêu vậy mà võ công chẳng thông thạo chút nào. Có lẽ ta nên gọi cậu ấy quay lên đây thì tốt hơn, tên lạ mắt đó bốn người bọn ta sẽ bắt lại” Nhược Thủy Liên ngăn Lão Tứ lại “Cứ để hắn nhận thêm vài chục côn nữa của tên kia biết đâu sẽ ngộ ra chút ít đấy. Với sức của hắn bị đánh từ giờ tới sáng mai cũng chẳng chết” Lão Tứ giật mình trông ra võ đài “Đã bắt đầu đánh rồi sao…” Lão Tam lắc đầu “Chà…thê thảm quá. Ta không dám nhìn nữa…” Lão Nhị nhún vai “Sơn trang chúng ta không có vũ khí nếu không cũng đưa cho cậu ta mượn dùng tạm rồi” Những gì tứ đại trang chủ và Nhược Thủy Liên trông thấy dưới võ đài đơn giản hơn những gì Mạc Vô Phong phải chịu đựng. Từ lúc họ trò chuyện tới giờ cậu ta đã lĩnh vài trăm côn của Hà Kỳ Côn mà không tài nào né tránh được mặc dù côn pháp của hắn rất bài bản cứ một côn vào ngực lại một côn xuống bụng rồi song côn vào chân. Biết trước đường côn của hắn ta nhưng hắn ra tay quá nhanh khiến Mạc Vô Phong hoàn toàn bất lực. Từ nhỏ tới giờ cậu ấy chỉ quen dùng kiếm pháp Côn Luân, không có kiếm thì cậu ấy chẳng khác gì tên vô công phu thô thiển cả. Hà Kỳ Côn thấy Mạc Vô Phong không đánh trả hắn mừng thầm trong lòng “Dù không biết tại sao hắn lại về phe lũ Vạn Thú sơn trang nhưng người của Không Động và Côn Luân đã tới đây ta nhất quyết không thể để họ về tay không được. Cứ để họ xông vào với ý muốn giải cứu Mạc Vô Phong như ban đầu đi đằng nào ta cũng muốn dạy cho mấy tên trang chủ một bài học. Đợi khi nào có pháo hiệu mở cổng ta phi thân ra ngoài cũng chưa muộn” Mạc Vô Phong nói “Này, ta không thù không oán với ngươi sao chẳng nói chẳng rằng cứ đánh ta liên hồi như vậy” Không thấy Hà Kỳ Côn trả lời Mạc Vô Phong lại tiếp tục “Họ nhờ ta lên võ đài thách đấu nhưng không đưa ta kiếm ta chẳng thể thi triển võ công. Giờ ta chịu thua được chưa…Ta xuống võ đài đây” Thấy Mạc Vô Phong định bỏ cuộc Hà Kỳ Côn lập tức chạy tới dùng cây côn trên tay nâng cậu ta lên trên không, trong lúc cậu ấy rơi xuống hắn nhận cơ hội đánh thêm vài côn nữa vào thân thể cậu ấy. Mạc Vô Phong bắt đầu bực tức, cậu ta thầm nhủ “Biết có ngày hôm nay khi xưa mình đã luyện thêm vài đường quyền cước rồi” Nhắc tới quyền cước Mạc Vô Phong liền nhớ lại lúc suýt chết đuối tại hồ nước. Sau khi được Nhược cô nương cứu lên cậu ta tự dưng quên bẵng đi những gì đã đọc được. Trong tình thế bị đánh liên hồi như lúc này cậu ấy mới sực nhớ ra ngày hôm đó mình đã trông thấy một bí kíp quyền thuật bí mật không biết tiền bối nào để lại. “Long Hổ Bá Vương Quyền…Phải rồi, tuy không biết những chiêu thức ấy có tác dụng gì không nhưng tình thế này chẳng còn sự lựa chọn nào tốt hơn”. Mạc Vô Phong tự nhủ. Thấy cậu ấy bắt đầu gượng dậy Hà Kỳ Côn lại xuất chiêu, cây côn trên tay hắn lúc này uy lực hơn ban nãy rất nhiều. Với tốc độ ấy cây côn chẳng khác gì thanh kiếm sắc bén sẵn sàng đâm xuyên qua người Mạc Vô Phong. Có lẽ Hà Kỳ Côn đã rất ngứa ngáy tay chân bởi phải câu giờ cho bọn kia mở cổng nên lần này hắn quyết phải trông thấy máu của đối thủ mới thỏa mãn. Cây côn chỉ cách Mạc Vô Phong chừng một cánh tay thì cậu ta đỡ được. Hà Kỳ Côn dùng sức đẩy mạnh thêm khiến Mạc Vô Phong bị đẩy lui về phía sau một đoạn dài. Hai tay cậu ấy vẫn giơ ra phía trước đỡ côn đồng thời dùng hết sức lực giữ hai chân thật chắc làm trụ mới ngưng được cây côn lại. Lớp gạch đá của võ đài dưới chân Mạc Vô Phong đang dần nứt xuống. Hà Kỳ Côn khẽ cười “Ngươi có cố sức thế nào cũng chẳng thắng nổi ta. Cho ta nhìn thấy máu của ngươi ta sẽ không gây thêm đau đớn cho ngươi nữa” Mạc Vô Phong nhẩm đi nhẩm lại những câu xuất hiện đầu tiên trong bộ Long Hổ Bá Vương Quyền “Long hổ phục – quỷ thần khâm. Phong vân thế khởi – Long bàn hổ y. Tường vân liệt hiểu trận – Sát khí hách trường hồng” Ngay lập tức Mạc Vô Phong buông cả hai tay ra khiến cây côn của Hà Kỳ Côn đâm thẳng vào người mình. Những huynh đệ Vạn Thú sơn trang chứng kiến cảnh này đều cảm thấy đau đớn thay cho cậu ấy. Hàng trăm người đều im lặng chứng kiến mà không hô hào thêm lấy một lần. Lão Tứ lo lắng “Cậu ta định tự sát sao, Nhược cô nương” Nhược Thủy Liên nói “Hắn giống như viên ngọc quý chưa được mài dũa, sức lực tiềm ẩn trong người hắn ngay cả hắn còn không biết. Xem ra hắn đang dần ngộ ra rồi đấy” Hà Kỳ Côn mặt mày bắt đầu biến sắc “Sao côn của ta không thể đâm xuyên qua mình hắn được. Có lẽ dùng sức chưa đủ” Dứt lời hắn đẩy cây côn mạnh hơn ban nãy gấp hai lần nhưng không những vẫn không xuyên qua được da thịt của Mạc Vô Phong mà còn bị gãy vụn. Vũ khí đã không còn Hà Kỳ Côn thoái lui ra sau chục bước thủ thế. Có lẽ hắn cũng nhận thấy tên Mạc Vô Phong này so với tên Mạc Vô Phong ban nãy có gì đó rất khác.
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Ngôn tình Sắc, Sủng