Huynh đệ Tửu Khí Ấp cũng ngưng đùa giỡn sau vẻ mặt bất an của Đường Chân. Họ vỗ vai Mạc Vô Phong rồi xuống lầu một trước. Cậu ấy không biết đã có chuyện gì nhưng liên quan tới Hà gia trang nhất định cậu ấy phải tham gia lại thêm phu phụ Lệnh Hồ cũng tới đây nên trước khi trở xuống cậu ấy tới bên giường với nàng.
Đông Phương Bạch cũng nghe rất rõ những điều Đường Chân nói, nàng đã ngồi dậy từ lâu chờ Mạc Vô Phong quay trở vào
- Chàng đi đi. Ta muốn ngủ thêm một chút nữa.
Mạc Vô Phong kéo nàng tựa vào vai mình
- Nàng ngủ nhiều quá sẽ bệnh đấy. Xuống bên dưới cùng ta ăn chút gì cho ấm bụng.
- Hay chàng mang đồ ăn lên đây được không.
- Nàng không muốn trông thấy đệ nhất trù sư chế biến thức ăn ra sao à. Xuống nghe họ nói gì rồi ta đưa nàng vào khu bếp.
Đông Phương Bạch biết cậu ấy muốn nàng phải đối mặt với bọn họ. Nàng sợ mình chưa chuẩn bị tốt tinh thần sẽ làm khó đôi bên nên tìm cách để khỏi xuống đó. Thế rồi, nàng chợt nhớ tới câu hỏi cuối cùng Phương Chứng đại sư dành cho mình và đó là lúc nàng nhận ra mình phải trả lời câu hỏi này ngay bây giờ
- Được rồi. Ta đi cùng chàng.
Mạc Vô Phong giúp nàng mặc y phục rồi dìu nàng chậm rãi bước xuống lầu một. Nàng rất hồi hộp nên nắm chặt tay cậu ấy. Bên dưới lầu một, ngoài các kỹ nữ của Bạch Vân Viện ca hát, nhảy múa ra nàng còn trông thấy Nhị nương đang cốc đầu Thiên Hoa và Quế Nguyệt. Cuối cùng, tại chiếc bàn lớn gần những cánh cửa ra vào đang được mở toang nàng có thể trông thấy huynh đệ Tửu Khí Ấp đang cười nói với nhau. Và trông thấy hắn.
- Họ ra rồi.
Mộc Từ Thiên vẫy tay ra hiệu cho Mạc Vô Phong và Đông Phương Bạch tới chiếc bàn đó còn Nhuận Nhi nhanh chân chạy tới thay cậu ấy dìu tỷ tỷ. Nàng nói nhỏ cho cô ấy nghe
- Lệnh Hồ phu nhân đâu?
Nhuận Nhi nói
- Lệnh Hồ phu nhân muốn thưởng thức các món ăn của Bạch Vân Viện nên đã lên lầu ba rồi. Phu nhân nói vì đang mang thai nên lúc nào cơn thèm ăn cũng nổi lên.
Đông Phương Bạch biết Doanh Doanh cố ý tránh mặt mình, nàng nghĩ như vậy cũng tốt bởi chỉ phải đối mặt với Lệnh Hồ Xung thôi nàng đã chưa biết nên làm sao. Nàng trông thấy ánh mắt Lệnh Hồ Xung vừa quay về phía mình. Hắn đã trông thấy nàng đang được Nhuận Nhi dìu tới, nghe cô ấy kể nàng đang bị thương nên hắn chủ động đứng dậy chào hỏi trước
- Đông Phương…
- …cô nương. Đã lâu không gặp.
Hắn nói như thể lần gặp ở Thiếu Lâm tự cho đến hôm nay đã là vài năm hoặc có thể hắn quên bẵng đi lần gặp nàng ở đó. Nàng không biết Phương Chứng đại sư có nói gì với hắn không mà hắn cư xử với nàng có phần khác trước, cả ánh mắt hắn nhìn nàng cũng vậy, ánh mắt biết ơn.
- Vết thương của cô nương sao rồi.
Thấy Lệnh Hồ Xung nhắc tới vết thương nàng chợt đưa tay lên chạm vào nó rồi khẽ lắc đầu
- Không nặng lắm đâu. Ta không sao cả.
Nhuận Nhi định tiếp tục dìu nàng tới chỗ huynh đệ Tửu Khí Ấp nhưng trông thấy Mạc Vô Phong vẫy tay gọi mình, cô ấy liền nói với tỷ tỷ
- Đợi muội một lát.
Để nàng ở đó trò chuyện với Lệnh Hồ Xung, Nhuận Nhi chạy tới chỗ Mạc Vô Phong thắc mắc
- Huynh gọi gì vậy. Đã lâu không gặp huynh đệ Tửu Khí Ấp huynh không có chuyện gì để nói sao.
Mộc Từ Thiên vừa ngắm mấy cô kỹ nữ ca hát vừa nói
- Trò chuyện xong hết rồi. Đâu có như nữ nhân mấy người.
Đường Chân huých vào hông hắn
- Đang xem cái gì vậy hả. Quay mặt ra đây cho muội.
Mạc Vô Phong kéo Nhuận Nhi ngồi xuống ghế còn cậu ấy thầm quan sát nàng.
‘Cố lên, tiểu Bạch’
Nàng vẫn bối rối đứng trước mặt Lệnh Hồ Xung mà không biết phải nói cái gì với hắn bây giờ. Nếu là khi trước thì có rất nhiều, rất nhiều có điều hiện giờ chẳng còn gì cả. Hắn cũng biết nàng có chút không tự nhiên, để không làm khó nàng quá lâu hắn nói ra điều mà hắn muốn nói nhất sau khi trò chuyện cùng Phương Chứng đại sư.
- Trong giang hồ, ân ân oán oán nên hóa giải không nên giữ mãi. Những gì Đông Phương cô nương làm cho ta và Doanh Doanh bọn ta sẽ ghi nhớ.
Đông Phương Bạch không hề biết rằng Phương Chứng đại sư đã nói cho Lệnh Hồ Xung nghe về chuyện nàng ở lại Thiếu Lâm tự và cả chuyện trái tim, đại sư chỉ không nói cho Doanh Doanh nghe mà thôi.
- Ta chỉ gây họa cho ngươi và cả Doanh Doanh, có gì đáng để ghi nhớ chứ.
Lệnh Hồ Xung bật cười
- Chuyện đó…không nói chuyện cũ nữa. Giờ ta chỉ muốn sau này cả ta, Doanh Doanh và Đông Phương cô nương đều sẽ quên đi những hiểu lầm đáng tiếc, những chuyện không vui bởi cả ba chúng ta đều đã thay đổi, đều suy nghĩ khác xưa, đều có cuộc sống mới. Cũng mong sau này khi gặp nhau chúng ta không phải ái ngại như bây giờ.
Từ khi Lệnh Hồ Xung bắt chuyện nàng không hề ngước mắt lên nhìn hắn mà chỉ nhìn đi đâu đó. Tới giờ nàng mới có đủ can đảm nhìn hắn và lên tiếng
- Ta chỉ muốn ngươi biết ta không phải ta của ngày xưa nữa. Vậy là đủ rồi.
Lệnh Hồ Xung gật đầu và cùng Đông Phương Bạch trở về chiếc bàn có huynh đệ Tửu Khí Ấp đang ngồi kia. Nàng nhanh chân bước tới chỗ cậu ấy
- Chàng đợi có lâu không.
Mạc Vô Phong kéo nàng ngồi xuống, và thơm lên má nàng. Lại làm trò đó ngay trước mắt mọi người khiến huynh đệ Tửu Khí Ấp đập bàn đập ghế, hò hét om sòm
- Kém quá, đừng biểu diễn nữa được không.
Đông Phương Bạch chỉ mỉm cười trước mấy câu đùa hài hước của huynh đệ Tửu Khí Ấp. Còn cậu ấy vẫn cố chọc tức họ bằng cách thì thầm vào tai nàng
- Nàng làm tốt lắm.
Mộc Từ Thiên xùy vài tiếng rồi nắm chặt cằm Đường Chân, hôn cô ấy ngay tại đây. Đường Chân vẫn còn tức giận vì suốt từ nãy tới giờ hắn chỉ ngồi ngắm mấy kỹ nữ của Bạch Vân Viện nên tát thẳng vào mặt hắn
- Dám động vào người ta à.
Mạc Vô Phong và Đông Phương Bạch nhìn nhau cười rộn ràng trước cách hành xử của hai người này. Cuối cùng Đường Chân phải đập bàn thật lớn mới ngắt được không khí hài hước, trở lại vấn đề nghiêm trọng
- Lệnh Hồ đại ca, huynh nói đi. Ta khản cổ rồi.
Mọi người có mặt đều im lặng chờ hắn trình bày lý do tới phủ Tô Châu
- Sau khi Diệp Ngân Bình chết những tưởng giang hồ đã qua cơn sóng gió ai ngờ chuyện đó lại trở thành ngòi nổ kích hoạt một mối hiểm họa mới. Tiên lão tiền bối nhận được một bức thư từ người của Hà gia trang, trong thư có nhắc tới một nhân vật mà bọn chúng cung kính tới mức gọi là Người, kẻ đó sẽ quay trở lại báo thù trong nay mai.
Mạc Vô Phong cau mày
- Người?
Mộc Từ Thiên nói
- Lão ta là cha của Diệp Ngân Bình. Chỉ có người trong phái Không Động mới biết điều này thôi. Diệp Ngân Bình không cho phép ai nhắc tới lão ta bởi bà ta vô cùng ghét cay ghét đắng người này, tại sao lại thế chỉ có bà ta mới biết. Ba năm trước biết rõ sẽ chết mà bà ta còn không thèm nhờ lão ta tới giúp.
Lệnh Hồ Xung nói
- Xem ra người này công phu ắt hẳn rất cao thâm. Tiên lão tiền bối cũng bày rõ vẻ lo ngại của mình.
Nhuận Nhi thấy chuyện này với chuyện phu phụ Lệnh Hồ tới phủ Tô Châu không hề có liên quan, cô ấy liền hỏi
- Vậy huynh tới Tô Châu để…
Lệnh Hồ Xung giật mình vì đã quên nói một việc quan trọng
- Phải rồi, mật thám Nhật Nguyệt đã điều tra ra nơi ẩn náu của nhóm người Hà gia trang sau trận chiến ba năm trước chính là phủ Thường Châu, Giang Nam. Vì cũng tiện đường nên ta và Doanh Doanh cùng đi với huynh đệ Tửu Khí Ấp. Bọn ta hy vọng sẽ tìm ra hang ổ của bọn chúng trừ họa cho võ lâm không biết chừng còn điều tra ra nơi ở của Người.
Mộc Từ Thiên gật gù
- Chuyến này hay đấy, bọn ta tham gia cùng huynh được chứ.
Lệnh Hồ Xung bật cười
- Có huynh đệ Tửu Khí Ấp cùng đi thì sợ gì không thành việc lớn.
Huỳnh Cao Thái nâng chén rượu lên
- Quyết định vậy đi.
Mọi người ngồi cùng bàn đều nâng chén rượu lên theo hắn duy chỉ có Mạc Vô Phong lặng thinh nhìn qua khe cửa sổ với một tâm trạng nặng nề. Cậu ấy thở dài một hơi, nắm tay Đông Phương Bạch
- Ta vào nấu cho nàng vài món hầm.
Nàng mỉm cười để cậu ấy vào trong một mình rồi tìm Đường Chân hỏi chuyện. Vẻ mặt ban nãy của cậu ấy khiến nàng lo lắng rất nhiều
- Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy.
Đường Chân kéo nàng ra một chỗ, bởi chuyện này đã lâu không còn ai muốn nhắc tới
- Đại tỷ có biết ai giết Diệp Ngân Bình không?
Thấy nàng lắc đầu, Đường Chân mới nói
- Chuyện này rất rắc rối. Đầu tiên phải kể tới mẫu thân của Mạc Vô Phong, khi xưa bà ấy có một mối tình với Tiên Gia Nhân – Tiên lão tiền bối nhưng chỉ vì hiểu lầm khiến tình cảm rạn nứt. Cuối cùng Tiên lão tiền bối kết phu phụ với Diệp Ngân Bình rồi sinh ra Lạc Hư. Cả Tiên lão tiền bối và mẫu thân của huynh ấy đều phải lấy người mà mình không yêu, đều phải chịu đau khổ. Tiên lão tiền bối đã kết thúc nỗi đau này bằng cách tự tay giết chết Diệp Ngân Bình ngay trước mặt con cái ông ấy và Mạc Vô Phong. Lạc Hư muốn trả thù cho mẫu thân nên định giết Mạc Vô Phong nhưng không ngờ bị nội công trong người Mạc Vô Phong phản lại, đứt hết kinh mạch mà chết.
Đông Phương Bạch khẽ hỏi
- Không lẽ Vô Phong nghĩ rằng vì chàng đã hại chết Lạc Hư và tự dằn vặt bản thân suốt bao năm trời sao.
Đường Chân nói
- Sự thật là vậy. Kể từ khi đó Mạc Vô Phong không nhìn mặt Hoa lão tiền bối và Tiên lão tiền bối một lần rồi bỏ đi đâu biệt tăm biệt tích. Nếu không nhờ Nhuận Nhi gửi thư về nói rằng đã tìm thấy huynh ấy tại Giang Nam có lẽ mọi người cũng mãi mãi không tìm được.
Đông Phương Bạch tựa vào cánh cửa sổ lặng người nhìn bầu trời đêm. Nàng tự trách bản thân mình đã không ở bên cạnh cậu ấy khi cậu ấy đau khổ nhất, đau khổ tới mức đi tìm cái chết chỉ vì một hiểu lầm không đáng có. Đáng lẽ ra ngay khi ở thôn Lưu Đức nàng nên hỏi về chuyện của Diệp Đường Yên, nếu vậy cả hai đã không phung phí ba năm trời đau khổ chờ đợi nhau. Nàng chợt nghĩ tới nếu như không có Nhị nương thì cậu ấy hiện giờ đã chết rồi, nàng không dám nghĩ sau khi biết tin cậu ấy chết nàng sẽ cảm thấy ra sao, liệu có biến trở lại thành Đông Phương Bất Bại như trước kia không.
Nàng bước đi khập khiễng vì vết thương gần tim vẫn còn đau nhói, tim cứ đập một lần nàng lại thấy nhói đau. Vào khu bếp rộng lớn trong Bạch Vân Viện, mùi vị của thức ăn hòa lẫn Bạch Mao Căn khiến nàng thấy dễ chịu hơn. Nàng ngó xung quanh tìm Mạc Vô Phong thì thấy cậu ấy đứng tựa vào chiếc bàn gỗ đặt rất nhiều xoong, nồi đang bốc khói nghi ngút. Nàng nghĩ chắc món hầm mà cậu ấy nói đã gần xong rồi. Chợt nàng trông thấy những giọt máu nhỏ chảy xuống từ bàn tay đang nắm chặt con dao sắc bén của cậu ta.
Cậu ấy cúi gằm mặt xuống nên không trông thấy nàng đang bước tới. Cậu ấy đang nhìn những giọt máu rơi xuống nền đất và tự nhủ mình đáng phải chịu sự dày vò này. Chỉ tới khi nhìn thấy vạt áo quen thuộc của nàng, cậu ấy mới vội vứt con dao lên bàn, lấy chiếc khăn thấm mồ hôi lau bàn tay đầy máu rồi ngẩng đầu lên
- Sao nàng không ở ngoài đó hàn huyên với bọn họ. Khi nào nấu xong ta sẽ mang ra.
Đông Phương Bạch lấy chiếc khăn trong tay áo nàng ra quấn quanh bàn tay đầy máu của cậu ấy, thấy cậu ấy định lên tiếng nàng liền nói
- Chàng định bảo đó là máu của con gì đó dây vào khi chàng chế biến thức ăn phải không.
Mạc Vô Phong biết những điều cậu ấy làm không thể nào qua được mắt nàng liền thừa nhận
- Ta định nói khi đang dóc thịt cá lỡ cắt phải tay mình.
Nàng bật cười rồi ôm chặt cậu ấy giữa đám khói nghi ngút của nồi hầm
- Chuyện đó không phải lỗi của chàng. Nghe ta đi, đừng tự dày vò mình nữa. Trông thấy chàng như vậy ta rất đau.
- Ta cần chút thời gian nữa để quên đi chuyện này.
Cho tới tận bây giờ câu nói cuối cùng của Lạc Hư vẫn văng vẳng bên tai Mạc Vô Phong. Dù Lạc Hư không chết vì Cửu Dương thần công trong cơ thể Mạc Vô Phong thì cậu ấy vẫn nghĩ ra rất nhiều nguyên do khác để tự dằn vặt mình.
Hai người họ cứ ôm chặt nhau cho tới khi chiếc vung đậy nồi hầm nhảy tưng tưng vì nước trong nồi đang sôi sùng sục mới giật mình quay ra. Thấy Mạc Vô Phong chẳng cần lót tay cũng bê được nồi hầm xuống, nàng mới trêu cậu ấy
- Giờ ta mới biết công dụng của Cửu Dương thần công trong cơ thể chàng.
- Còn nhiều công dụng khác nàng chưa được biết đâu.
- Chàng kể đi.
- Giả dụ như làm bia tập đao khẩu cho Nhị nương, bà ấy nói băm vào thịt thường nhanh nát, khi nát rồi chán tới mức chả muốn băm tiếp còn băm vào người của tiểu quái nhân thì cứ băm tới khi nào dao hỏng thì thôi.
Đông Phương Bạch với lấy một con dao trên bàn
- Ta không tin người chàng cứng như sắt đá đâu.
Mạc Vô Phong vội can ngăn nàng lại
- Sức của Nhị nương làm sao so được với tiểu Bạch. Bà ta băm một trăm nhát cũng chỉ bằng nàng…
Cậu ấy chưa nói hết câu thì nàng đã giơ dao lên chém xuống. Một tiếng ‘coong’ vang lên giống như tiếng chuông trong chùa Thiếu Lâm khiến nàng rất thích thú
- Chàng có đứng yên không hả.
Trong khi vận công lực đỡ mấy nhát dao của nàng, cậu ấy chợt nghĩ ra điều đó. Mạc Vô Phong lên tiếng đầu hàng để nàng buông dao ra rồi dìu nàng ngồi xuống
- Vô Phong…
‘Suỵt’. Mạc Vô Phong nhìn quanh để chắc chắn rằng trong khu bếp không có ai. Cậu ấy vạch áo nàng ra quan sát kỹ vết thương
- Nhắm mắt lại, tiểu Bạch.
Đợi nàng nhắm mắt, Mạc Vô Phong ngồi khoanh chân, dùng kình lực nâng hai bàn tay nàng lên. Cậu ta đẩy nội công trong cơ thể mình liên tục đi vào thẳng huyệt Lao Cung trên tay nàng. Cơ thể nàng đang hấp thu rất tốt nội lực của cậu ấy. Sau nửa canh giờ, Mạc Vô Phong mới dừng lại
- Mở mắt ra.
Đông Phương Bạch nhìn xuống vết thương gần tim thì thấy miệng nó đã kín lại từ lâu, không còn rỉ máu nữa. Khi trái tim đập, nàng vẫn hơi nhói nhưng không đau đớn giống ban nãy. Nàng nhận ra Cửu Dương thần công không chỉ giúp Mạc Vô Phong hồi phục thương tích rất nhanh mà cũng có tác dụng lên người khác giống như Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự.
- Ngày trước cứ động vào chàng là ta bị thương còn bây giờ phải có chàng vết thương của ta mới lành được.
Cậu ấy kéo lại chiếc áo của nàng cho ngay ngắn, đôi mắt lướt qua nhanh những vết sẹo trên cơ thể nàng
- Nàng còn nhớ tối hôm đó trên đỉnh Ngọc Phong ta có nói sẽ giúp nàng chữa lành toàn bộ vết thương nàng đã phải gánh chịu…
- …bằng cả phần đời còn lại của ta.
Trái tim nàng lại nhói lên, không phải do vết thương mà do câu nói của cậu ấy. Càng ngày nó càng đập nhanh hơn khiến nàng thêm phần bối rối. Nàng thừa thông minh để hiểu rằng câu nói này có ý nghĩa với cả hai thế nào. Bởi đây không chỉ là một câu nói mà nó còn là một câu hỏi đầy ẩn ý. Bởi sự im lặng của cậu ấy lúc này chính là đang chờ nàng trả lời.
- Tiểu quái nhân. Ngươi lại trốn việc hả?
Lại là tiếng gọi quen thuộc của Nhị nương, có vẻ như ngày nào Mạc Vô Phong chưa rời đi thì ngày ấy cậu ta vẫn phải là tiểu quái nhân múa đao trong bếp. Mạc Vô Phong không trách Nhị nương vì đã xen ngang vào cuộc trò chuyện này ngược lại cậu ấy còn thấy thật nhẹ nhõm khi sự tĩnh lặng nhanh chóng biến mất.
- Cô nương, vết thương của cô đã lành chưa mà đi lại lung tung thế.
Nhị nương không đợi nàng trả lời, bà ấy đã lại hỏi tiếp
- Cô có biết tên tiểu quái nhân trốn đâu rồi không. Ta lục tung cả Bạch Vân Viện lên mà không thấy nó.
Mạc Vô Phong cầm con dao lớn giơ lên soi kỹ gương mặt mình
- Ta thay đổi nhiều lắm sao mà Nhị nương không nhận ra vậy.
Nhị nương đang định đuổi cổ tên nam nhân dám tự ý đụng vào vật dụng nấu ăn trong bếp mà lại nghe cậu ta nói vậy nhất thời sinh nghi liền đứng lại quan sát cho kỹ.
- Trông dáng dấp ngươi có vẻ giống tên tiểu quái nhân đó có điều hắn không được sáng sủa thế này.
Đông Phương Bạch nghe bà ta nói vậy chỉ mỉm cười quay đi, nàng không nghĩ rằng bàn tay của mình lại có thể giúp cậu ấy thay hình đổi dạng, đến Nhị nương sống cùng ba năm mà không nhận ra nổi
- Nhị nương, người nhìn kỹ xem chàng giống tiểu quái nhân đó không.
Mạc Vô Phong bị Nhị nương nhìn đi nhìn lại tới phát chán đành phải tự cầm lấy con dao chặt vào tay mình trước mắt bà ấy. Thấy con dao chạm vào da thịt cậu ta rồi bật nảy lên không trung Nhị nương mới lấy tay che miệng lại để kìm đi phần nào giọng nói ngạc nhiên
- Ngươi đúng là tiểu quái nhân luộm thuộm quanh năm suốt tháng đó sao. Trông cái mặt ngươi kìa, cũng khá lắm đấy.
Nhị nương vừa nói vừa vỗ lưng cậu ấy như mọi khi nhưng lần này cậu ấy không chống lại mà mặc kệ bà ấy. Đợi Nhị nương đi khỏi, Mạc Vô Phong mới mở nồi hầm hãy còn nóng cậu ta vừa bưng xuống múc cho nàng một bát.
- Nàng ăn xong thì cứ vào phòng ta nghỉ ngơi cho khỏe lại. Ngày mai ta muốn theo mọi người tới tìm mấy tên Hà gia trang đó nên giờ phải đi chuẩn bị.
Giống như Nhị nương, Mạc Vô Phong không đợi nàng nói câu gì liền bỏ ra khỏi khu bếp. Cậu ấy bước vào nơi tắm rửa đột ngột tới mức Thiên Hoa còn phải vội lấy tay che thân mình lại. Mặc cho Thiên Hoa cằn nhằn, cậu ấy múc lấy vài gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân để giúp bản thân trấn tĩnh lại.
- Tiểu quái nhân, ngươi muốn tắm nước nóng phải tự đi đun lấy chứ. Không lẽ lười tới mức tắm luôn nước lạnh.
Mạc Vô Phong vẫn dội ào ào từng gáo nước lạnh xuống thân thể khiến nước bắn tung tóe ra chỗ Thiên Hoa, hắn nhanh tay mặc lại y phục trước khi tứ chi nổi da gà vì lạnh rồi rời khỏi phòng tắm để lại cậu ấy một mình ở đó. Nước lạnh giờ cũng chẳng ích gì so với hỏa khí đang bốc lên trong người Mạc Vô Phong, cậu ấy thấy hối hận vì lỡ tạo ra không khí căng thẳng cho nàng và cảm thấy liệu câu hỏi này có đến quá nhanh hay không.
‘Đối với ta một ngày nhớ nàng dài và đau như một năm trời. Ba năm qua thử hỏi ta đã nhớ nàng bao lâu. Ta có thể đợi nhưng chắc cũng chỉ tới một giới hạn nào đó thôi bởi ta sợ những cơn đau trong tâm trí sẽ khiến ta chết mất’
Chiếc gáo nước đã nát vụn trong tay Mạc Vô Phong từ khi nào mà giờ cậu ta mới để ý. Cậu ấy ngừng suy nghĩ lan man và ra phía sau Bạch Vân Viện hóng gió. Nơi này đã bị huynh đệ Tửu Khí Ấp chiếm từ lâu, họ đốt lửa rồi ngồi quanh đó hàn huyên tâm sự về phủ Tô Châu và Hà gia trang. Mạc Vô Phong cũng tìm lấy một chỗ ngay cạnh Mộc Từ Thiên và Đường Chân rồi nằm bịch xuống đất, mắt nhìn chăm chăm vào đống lửa.
Đường Chân đá nhẹ vào người cậu ấy
- Nhuận Nhi tìm huynh từ nãy tới giờ đó.
Mạc Vô Phong thều thào, nói bằng cái giọng mệt mỏi rất khó nghe
- Có chuyện gì quan trọng không?
‘Bốp’. Mộc Từ Thiên lại khiến Đường Chân phải ra tay hành sát, sau khi xử gọn hắn cô ta mới trả lời Mạc Vô Phong nhưng có vẻ cậu ta đã nhắm mắt định đánh một giấc dài tới sáng mai
- Nhuận Nhi nói đại tỷ có chuyện…
- …Ủa, ngủ rồi hả.
Nghe Đường Chân nhắc tới Đông Phương Bạch hai mắt cậu ta mở ra ngay nhưng thân mình vẫn nằm cạnh đống lửa như không muốn đứng dậy nữa
- Chuyện gì vậy.
Đường Chân chỉ tay lên căn phòng của cậu ấy tại lầu hai
- Nói là muốn gặp huynh một lát.
- Sáng mai ta gặp cô ấy sau cũng được.
Nói hết câu Mạc Vô Phong nằm lăn ra đất toan ngủ ngay tại đây nhưng tâm trí càng thêm khó chịu. Vậy là cậu ấy quyết định đối mặt với nàng và nói rằng câu hỏi lúc nãy chẳng có ý gì lớn lao cả, để mọi thứ trở lại bình thường. Tiếng nhạc cất lên từ mấy kỹ nữ chưa bao giờ khiến Mạc Vô Phong đau đầu như lúc này, cậu ta bước lên lầu hai lâu hết mức có thể với từng bước chân nặng nề.
- Này.
Tiếng thủ thỉ của Nhuận Nhi vẳng lên từ phía sau giống như phép lại đối với cậu ta lúc này. Mạc Vô Phong định nhờ Nhuận Nhi chuyển lời tới Đông Phương Bạch giúp cậu ta thì cô ấy nói
- Có chuyện gì nghiêm trọng không. Tỷ tỷ đã ngồi trong phòng đợi huynh nhiều canh giờ rồi còn huynh thì mất tăm mất tích.
Mạc Vô Phong thu lại lời nói chưa kịp lên tới cửa miệng, cậu ấy tạm biệt Nhuận Nhi rồi tự mình trở về phòng gặp nàng. Ánh nến vẫn chập chờn sau cửa phòng, cậu ấy không nghĩ nàng sẽ đợi mình lâu đến vậy và cũng không nỡ để nàng tiếp tục chờ nhưng hai chân của cậu ấy càng lúc càng nặng, dường như nó đã dính chặt xuống sàn nhà rồi, muốn vào không nổi, muốn đi cũng không xong. Cậu ấy cứ đứng như vậy cho tới khi ánh nến tắt ngóm.
‘Cuối cùng cô ấy cũng chịu ngủ’
Cánh cửa căn phòng Mạc Vô Phong bất chợt được mở ra, cậu ấy bắt gặp ánh mắt thắc mắc của nàng đang nhìn thẳng vào mình.
- Ta đang định đi tìm chàng. Tại sao chàng tới rồi mà không chịu vào.
Mạc Vô Phong tự nhiên không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nữa vì cậu ấy biết đôi mắt ấy đang chuyển dần từ thắc mắc sang trách móc và cậu ấy đoán rằng tiếp theo đây ánh mắt của nàng sẽ chuyển sang giận dữ nhưng hoàn toàn ngược lại, không phải giận dữ mà là thất vọng tràn trề.
- Chàng ghét ta rồi phải không. Vì vậy mới tránh mặt ta.
Cậu ấy cướp lời nàng ngay lập tức
- Không phải. Ta chỉ…
- …chỉ hơi bực một chút.
Chắc nàng cũng hiểu cậu ấy bực vì chuyện gì, nàng nói
- Ở khu bếp ta không nói gì vì ta đang băn khoăn. Ta không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình thế nào cả bởi chưa bao giờ ta hạnh phúc như thế. Trên đỉnh Ngọc Phong ta đã có thể trả lời ngay nhưng lại ngất đi, sau đêm hôm đó ta đã muốn cứ nằm trong vòng tay chàng như vậy, mãi mãi cho tới khi ta chợt nhớ ra chàng từng nói mình đã có nương tử. Khi đó ta hiểu mình phải ra đi, ta không muốn biến chàng thành kẻ phụ tình, ta cũng không muốn vì mình mà một ai đó mất đi hạnh phúc bởi ta đã từng trải qua cảm giác đau đớn đó. Còn ban nãy, ta…
Cậu ấy lại tìm tới bờ môi của nàng như một cách để nói lời xin lỗi. Nước mắt của nàng lại lăn dài trên má rồi chảy vào khóe miệng cậu ấy. Lúc này cậu ấy đã hiểu tại sao mỗi khi cậu ấy trao tình cảm cho nàng thì nàng đều khóc, nàng khóc vì hạnh phúc, vì không tin được trên thế gian vẫn còn người muốn yêu nàng. Cậu ấy bắt đầu siết chặt hông nàng bằng hai cánh tay mạnh mẽ của mình rồi nhấc nàng vào trong phòng, khóa chặt cửa. Bóng tối bao trùm lấy hai bóng người đang giúp nhau cởi bỏ y phục trong nụ hôn thắm thiết. Cậu ấy giúp nàng mở nút dải đai lưng vải của mình còn nàng lại giúp cậu ấy tháo dây buộc yếm bên eo. Khi y phục cả hai đã bị vứt lẫn lộn dưới đất cậu ấy mới bồng nàng lên giường. Vừa được cậu ấy đặt xuống, nàng đã quàng tay ôm chặt cậu ấy, mười ngón tay của nàng bấu chặt lưng cậu ấy trong khi cậu ấy đang dần lấn sâu vào thân thể nàng.
Cơn mưa cuối thu bắt đầu rơi rả rích qua khe cửa sổ. Tiếng mưa át đi nhịp thở gấp gáp của nàng và giúp nàng xoa dịu cơn đau do tiểu quái nhân đáng ghét gây ra. Nàng không chắc gọi đó là đau có đúng không bởi cơn đau này khiến toàn thân nàng tê dại, một cơn đau đặc biệt khiến nàng hạnh phúc. Đêm hôm nay cậu ấy giúp nàng tìm lại toàn bộ cảm giác của đêm ba năm về trước, nằm dưới thân hình của cậu ấy nàng vẫn không thể cựa quậy được, chỉ có thể quàng tay ôm cậu ấy, đôi lúc cậu ấy cũng sẽ nắm chặt tay nàng, những lúc như thế nàng không còn thấy đau.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, ào ạt hơn còn cậu ấy thì ngưng cơn say mê này lại để ngắm nhìn khuôn mặt của nàng trong bóng tối. Cũng như đêm đầu tiên, cậu ấy sẽ thơm lên má nàng rồi chìm vào giấc ngủ nhưng lần này nàng đã nhanh chóng chui vào trong chăn, thu mình nằm gọn trong vòng tay cậu ấy. Cậu ấy chỉ khẽ cau mày và hôn nhẹ lên mái tóc thơm mát của nàng rồi cùng nàng ngủ say.
Giọt mưa vẫn nhảy lăn tăn trên mặt đất tới vài canh giờ sau và không có dấu hiệu gì cho thấy mưa sẽ ngừng rơi trong ngày mới. Nàng đã thức dậy ngắm cơn mưa cuối thu kia từ lâu, nàng đoán rằng mưa rất lạnh còn nàng thì lại được nằm trên chiếc giường ấm áp, nằm trong vòng tay ấm áp của cậu ấy, hơi thở ấm áp liên tục phả vào gáy nàng. Nàng đã định xuống giường mặc lại y phục rồi đi tắm rửa nhưng lại sợ cậu ấy thức dậy mà không thấy nàng đâu. Khi nàng thầm trách móc tại sao tới giờ vẫn chưa chịu thức dậy thì thân hình cậu ấy bắt đầu chuyển động. Cánh tay đang được nàng gối lên co lại, ôm lấy bờ vai nàng còn bàn tay kia lại vuốt nhẹ eo nàng khiến nàng có đôi chút xấu hổ, nàng quay mặt lại liền bắt gặp ánh mắt và nụ cười của cậu ấy, bất giác nàng cũng cười theo.
- Chàng đang nghĩ gì vậy?
- Ta đang nằm cạnh nàng, ôm chặt nàng, nhìn nàng, mỉm cười với nàng mà nàng còn hỏi ta nghĩ gì sao. Tất nhiên là đang nghĩ về nàng rồi.
- Chàng ngủ chán chưa, hôm nay không cần tới Hà gia trang sao.
- Chính xác là tối hôm nay còn nữa ta ngủ chưa chán, hay chúng ta cứ nằm thế này và ngủ tới tối luôn.
Nàng ngước lên ngó bộ y phục bị vứt ở đằng xa
- Ít nhất cũng phải cho ta mặc lại y phục đã chứ.
Cậu ấy cũng ngó theo nàng rồi nằm bịch xuống gối, lấy hai tay vuốt mặt, miệng kêu ca
- Trời ạ! Sao mấy bộ y phục lại ở xa vậy.
Nàng phì cười, kéo hai tay cậu ấy ra khỏi khuôn mặt đang nhăn lên kia
- Do hai cái tay này chứ sao.
Cậu ấy biết phen này không thể ngủ thêm được nữa nên đành trở xuống lấy y phục cho cả hai. Chỉ mất vài thao tác cậu ta đã mặc xong y phục của mình còn nàng vẫn còn đang loay hoay với mấy cái dây buộc áo yếm.
- Để ta giúp nàng.
Nàng buông tay khiến hai sợi dây ngả xuống bên hông rồi vuốt mái tóc dài sau lưng qua cổ để cậu ấy dễ dàng thắt nút. Cậu ấy nghĩ rằng nhìn nàng từ phía sau thật đẹp và bắt đầu thắt nút sợi dây dùm nàng.
- Những vết sẹo đó còn đau không.
- Khi chưa gặp chàng thì rất đau…
Cậu ấy thấy giọng nàng nhỏ dần, sợ mình lại vô tình khiến nàng rơi lệ nên cậu ấy vội ôm chặt nàng từ phía sau. Nàng mỉm cười, ngả đầu tựa lên vai cậu ấy
- …còn giờ thì dễ chịu hơn nhiều rồi.
Mạc Vô Phong rất mong có một ngày mình sẽ trở thành điểm tựa cho nàng mỗi khi nàng mệt mỏi và giờ điều đó đã trở thành sự thực. Tự nhiên cậu ấy nhớ đến ông chủ tiệm dược phẩm và phương thuốc hữu hiệu của ông ta: làm đúng theo ba bước mới chế được tâm dược. Cậu ấy định sẽ ngồi ôm nàng như vậy thêm một chút nữa nhưng mấy bóng người ngoài cửa khiến cậu ấy phân tâm, chỉ khi họ phát ra tiếng nói nàng mới ngồi thẳng dậy.
- Doanh Doanh, muội đang mang thai nên nghỉ lại Bạch Vân Viện để một mình huynh ra bến đò cùng huynh đệ Tửu Khí Ấp thôi.
- Cứ nghĩ đến việc người đó đang ở đây muội chẳng thấy thoải mái chút nào. Muội muốn cùng huynh ra bến đò đón Tiên lão tiền bối, cũng đã lâu rồi muội không gặp ông ấy, giờ ông ấy cũng đã tới phủ Tô Châu sao muội có thể không ra mặt.
- Nghe huynh này, muội không nhớ Phương Chứng đại sư đã nói ‘người các vị thấy chưa chắc các vị đã quen’. Muội thông minh hơn huynh không lẽ muội không hiểu câu nói đó của đại sư ám chỉ điều gì. Đông Phương cô nương, cô ấy…
- Đủ rồi. Muội không muốn nổi nóng làm ảnh hưởng tới con chúng ta. Nếu huynh không đưa muội ra bến đò thì muội tự đi.
Những tiếng nói của phu phụ Lệnh Hồ càng lúc càng nhỏ dần. Mạc Vô Phong đoán rằng chắc Lệnh Hồ huynh đệ đành phải đưa Doanh Doanh ra bến đò. Lúc này Đông Phương Bạch cũng đã mặc xong y phục của nàng, cậu ấy không biết nàng có để tâm câu nói của Doanh Doanh hay không bởi ánh mắt nàng lại đang chất chứa những tâm sự không muốn nói ra. Cậu ấy cũng đang nghĩ tới Tiên Gia Nhân, một trong số những người cậu ấy không muốn gặp mặt chút nào, ông ta tới đây chắc hẳn vì chuyện của phụ thân Diệp Ngân Bình. Từng ấy lý do đã đủ để Mạc Vô Phong bỏ ý định cùng nàng ngồi trên giường nguyên ngày. Cậu ấy sẽ đưa nàng đi dạo phủ Tô Châu dưới cơn mưa cuối thu và cùng bàn bạc những dự định sắp tới của hai người.
Mạc Vô Phong đặt bàn tay mình lên trái tim nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự của nàng và nói
- Trái tim này chưa từng làm điều gì có lỗi với ai vì vậy nàng không việc gì phải cảm thấy có lỗi khi đối mặt với họ.