Thứ Hai, ngày 27 tháng 9 năm 2010
Thành phố Cầm Đảo.
Huyện Khải Đông.
Trời đang mưa.
Những hạt mưa rơi xuống mặt đường xi măng, văng tung tóe những hạt cát nhỏ.
Chu Ninh tăng tốc bước chân, lao vào một ngôi nhà hai tầng bị dây leo xanh bao phủ, dậm dậm chân để văng bớt bùn đất và nước mưa dính vào giày. Thấy có người đi xuống cầu thang, anh vội né sang một bên, dù không quen cũng mỉm cười gật đầu chào.
Đi đến phòng làm việc ở tận cùng phía đông tầng hai, anh dùng chìa khóa mở cánh cửa cũ kỹ. Cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên mặt Chu Ninh cũng lập tức biến mất.
Nhìn thoáng qua cây lau nhà ở góc cửa, rồi lại ngoái ra cửa sổ thấy mưa vẫn rơi, Chu Ninh bật điều hòa, ngồi xuống chiếc bàn làm việc ở góc phòng.
Anh mở cuốn sách ”Xác định tuổi xương, Thư viện ảnh X-quang xương người Trung Quốc” đang đặt trên màn hình máy tính cỡ lớn, bên trong kẹp một cuốn ”Bút ký trộm mộ”. Tìm đúng trang đang đọc dở, Chu Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Ninh là pháp y mới được điều đến huyện Khải Đông.
Dáng người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, tốt nghiệp thạc sĩ.
Người ngoài đều bảo Chu Ninh may mắn.
Dù gì thì năm nay cũng là năm đầu tiên tổ chức thi tuyển công chức, anh đã trúng tuyển vào phòng pháp y đội cảnh sát hình sự huyện Khải Đông, trở thành công chức khiến bao người ngưỡng mộ.
Nhưng...
Họ đâu biết, thành tích học tập của anh tệ đến mức cứ đều đặn mỗi năm rớt hai môn, vất vả lắm mới tốt nghiệp được.
Nếu không vì tình cờ chứng kiến một cảnh không nên thấy, khiến thầy hướng dẫn kiêng dè, thì với bài luận văn nhảm nhí, lạc đề như vậy, thầy ấy chết cũng chẳng chịu ký tên.
Còn chuyện thi tuyển công chức, cũng chỉ vì không thể vào làm ở các thành phố lớn, lang thang ngoài xã hội một năm, cuối cùng nghe cậu hai nói huyện Khải Đông đang tuyển pháp y, mà người đúng chuyên ngành chỉ có mỗi mình anh, muốn chọn người giỏi trong đám kém cũng chẳng có mà chọn, thế là anh cứ thế mò mẫm thi đậu.
Hơn nữa, cái gọi là “phòng pháp y đội cảnh sát hình sự” ấy, thực ra chỉ có hai người. Ngoài Chu Ninh ra, chỉ còn lại thầy hướng dẫn của anh, pháp y Lưu Vĩnh Tân.
Anh đến đây đã hơn nửa tháng, vậy mà chưa từng nhìn thấy một sợi lông xác chết nào.
Thầy Lưu là người tốt, nhưng tuổi đã cao, sức khỏe kém, lại thường xuyên phải vào viện khám bệnh.
Cứ đến chiều là trong văn phòng này chỉ còn mỗi mình anh. May mà dạo này cũng không có vụ án nào. Nhưng hôm nay sao thầy Lưu lại không đến nhỉ?
Chu Ninh đẩy kính lên, khẽ thở dài, nét mặt hiện rõ sự lo lắng, chẳng còn tâm trí nào để đọc sách nữa.
Có một việc anh chưa từng nói với ai: mỗi lần Chu Ninh đưa tay đẩy kính, trước mặt anh sẽ hiện ra một màn hình trong suốt, trên đó hiện dòng chữ màu xanh: ”Hệ thống đang tải 99%”.
Từ ngày tốt nghiệp, hiện tượng này đã bắt đầu. Ban đầu chỉ là 1%, trải qua hơn một năm, nay mới lên tới 99%.
Rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì? Chu Ninh không hiểu nổi.
Anh từng thử đổi kính, hay đeo kính áp tròng, nhưng chỉ cần tay đưa lên gần đầu, hoặc làm động tác đẩy kính, màn hình ấy vẫn xuất hiện, và người khác thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Từ lúc hoảng hốt, lo lắng đến mức mấy ngày liền không ngủ được, đến nay Chu Ninh đã dần chấp nhận sự tồn tại của thứ này, thậm chí còn mang theo chút mong đợi, dù chưa biết nó rốt cuộc là cái gì.
Đang suy nghĩ miên man.
Chiếc điện thoại bàn trên bàn bỗng reo vang.
Chu Ninh giật mình, vội đứng dậy nhấc ống nghe.
“Xin chào, phòng pháp y.”
“À? Cậu... cậu Chu phải không? Pháp y Lưu đâu rồi?”
Chu Ninh nhận ra giọng nói này. Người này là Từ Đạt Viễn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện Khải Đông. Anh từng gặp ông ta khi đi báo cáo, cái giọng nói to như sấm của ông ta để lại ấn tượng sâu sắc.
“Thưa đội trưởng Từ, thầy Lưu vẫn chưa đến. Hay để em gọi điện hỏi thử?”
Bên kia, Từ Đạt Viễn im lặng một lúc.
“Thôi, điện thoại ông ấy tắt máy rồi. Cậu xuống dưới đi, có vụ án, đi theo xem hiện trường.”
Điện thoại lập tức cúp máy. Chu Ninh vừa háo hức, vừa hồi hộp.
Chết tiệt, đến đây đã nửa tháng, cuối cùng cũng có vụ án rồi.
Anh nhét điện thoại vào túi, vớ lấy chiếc hộp khám nghiệm để bên cạnh, cùng chiếc máy ảnh DSLR trong tủ, lao thẳng ra khỏi văn phòng.
Vừa xuống tầng một, anh đã thấy Từ Đạt Viễn đứng ở sân, vẫy tay gọi mấy cảnh sát hình sự.
“Lên xe, đi thẳng hiện trường. Pháp y Chu đi với tôi.”
Mọi người lên xe. Chu Ninh ôm chặt hộp khám nghiệm, ngồi ghế phụ bên cạnh Từ Đạt Viễn. Còi cảnh sát hú vang, chiếc xe quay đầu gấp, phóng vụt đi.
Người Chu Ninh loạng choạng, anh vội nắm lấy tay cầm trên cửa xe để giữ thăng bằng. Cái sự vội vã này khiến lòng anh run lên.
“Thưa đội trưởng Từ, vụ gì vậy ạ?”
Từ Đạt Viễn liếc anh một cái, không trả lời.
“Pháp y Chu, hồi thực tập, cậu có từng tham gia xử lý vụ án nào chưa?”
Chu Ninh hắng giọng, cố trấn tĩnh.
“Hồi thực tập, em có tham gia xử lý ba vụ án. Một vụ phân thây, kéo dài ba tháng, cuối cùng phá được. Còn một vụ…”
Chưa kịp nhớ lại hết, Từ Đạt Viễn đã ngắt lời.
“Được rồi, đã từng thấy vụ phân thây là không tệ. Tâm lý ổn. Lát tới hiện trường, thấy gì thì xem, đừng ngại. Đội giao thông báo, phát hiện xác chết ven đường, đang trích xuất camera.”
“Hả?”
Chu Ninh sững người.
Bỗng dưng anh có cảm giác bất an. Chẳng lẽ vừa rồi anh khoe khoang quá đà rồi?
“À... thưa đội trưởng Từ, chúng ta không đợi thầy em đến à?”
“Vụ án không đợi được. Phải xử lý nhanh. Dân chúng tụ tập đông.”
Chu Ninh hoảng hốt.
Chỉ một câu nói của Từ Đạt Viễn đã tiết lộ quá nhiều thông tin: dân chúng tụ tập đông, nghĩa là hiện trường không ở nơi hoang vắng; vụ án không đợi được, có nghĩa là hiện trường chắc chắn kinh khủng, cần xử lý gấp.
Đang nghĩ vậy thì xe đã dừng.
Ngã tư bị phong tỏa bởi dây cảnh báo màu vàng. Bên ngoài, người dân chen chúc như kiến.
Là người địa phương, Chu Ninh nhìn quanh một chút đã nhận ra: đây là ngã tư bên cầu vượt vành đai Bắc, một bên là khu công nghiệp, bên kia là vùng giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.
Từ Đạt Viễn đã xuống xe. Giờ này Chu Ninh chẳng còn đường nào để lùi, đành cắn răng, xách hộp khám nghiệm theo sau.
Từ Đạt Viễn vẫy tay về phía các cảnh sát hình sự phía sau, mặt cau có ra lệnh:
“Nhanh lên, dẹp đám đông xem xét đi! Làm gì thế, không biết phải bảo vệ hiện trường à?”
Một tiếng quát, hiệu quả tức thì.
Đám đông đứng xem náo nhiệt lập tức tan đi quá nửa. Dù vẫn còn vài kẻ tò mò, họ cũng lùi ra sau hơn chục mét, hoặc đứng hẳn sang bên kia đường, tìm chỗ cao để quan sát.
“Pháp y Chu, có khẩu trang không? Phát cho họ đi.”
Chu Ninh giật mình tỉnh táo, vội mở hộp khám nghiệm, lấy ra một túi khẩu trang đưa cho một cảnh sát đang bước tới. Người kia nhanh chóng phát khẩu trang cho đồng đội.
Chu Ninh ngẩng đầu nhìn lại, xung quanh ngã tư giờ đã vắng người, nhưng vẫn chẳng thấy xác chết đâu. Anh tự hỏi, rốt cuộc mọi người nãy giờ đứng đây xem cái gì?
Anh tự đeo khẩu trang và găng tay cao su. Càng cố bình tĩnh, tim anh càng đập thình thịch. Hít một hơi thật sâu, anh xách hộp khám nghiệm bước qua dây cảnh báo, tiến đến gần Từ Đạt Viễn.
“Thưa đội trưởng Từ, xác ở đâu ạ?”
Từ Đạt Viễn đặt tay lên vai Chu Ninh, chỉ tay về phía một cây ngô đồng bên cạnh.
“Thấy chưa? Xác treo trên cây kìa.”
Chu Ninh theo hướng tay chỉ, bước lên hai bước nhìn kỹ. Trên thân cây ngô đồng ngay bên cạnh họ, ở độ cao khoảng một mét rưỡi, một chân người trắng nõn đang treo lủng lẳng tại chỗ phân nhánh chính.
Từ góc nhìn này, anh chỉ thấy được cái chân: mắt cá thanh mảnh, cẳng chân thon dài thẳng tắp, trên chân là đôi giày vải Converse màu xanh đậm, chiếc tất trắng dính đầy vết máu tím đen.
Chu Ninh như bị đóng băng tại chỗ, hơi thở như ngừng lại.
Không phải vì sợ hãi, mà là cú sốc thị giác khiến anh nhất thời nghẹn ngào, ngực như bị đè nặng.
Anh đưa tay lên, đẩy kính.
Ngay lúc đó, màn hình trong suốt trước mắt anh lại hiện ra, nhưng lần này, tiến độ tải đã thay đổi thành 100%. Một giọng nói vang lên bên tai.
Tít, hệ thống đã tải xong, đang khởi động.
Trên màn hình hiện ra vài dòng chữ:
Hệ thống đào tạo pháp y.
Người liên kết: Chu Ninh
Tuổi: 26
Cấp bậc pháp y: -2
Đánh giá tổng hợp:...
Phát nhiệm vụ: Tiếp xúc xác chết, thực hiện một lần khám nghiệm bề ngoài thi thể.
Phần thưởng hoàn thành: Dựa theo mức độ hoàn thành, sẽ nhận phần thưởng ngẫu nhiên.
Chu Ninh sững người.
Hơn một năm trời chờ đợi, không ngờ ngay khoảnh khắc nhìn thấy xác chết, thứ này lại hoàn thành tải xong. Nhưng cái cấp bậc pháp y “-2” này là sao?
Coi tôi là học sinh kém à?
Chu Ninh nghiến răng. Cũng được, khách quan thật. Cái này coi như không thổi phồng cũng chẳng hạ thấp. Nhưng cái đánh giá tổng hợp ba chấm kia là cái quỷ gì?
Vô ngữ à?
Tôi… lại bị một hệ thống chê cười…