Trong số những cô gái này, quả thực có người ham ăn biếng làm, chìm đắm trong trụy lạc, nhưng cũng không ít người cuộc sống bức bách bị bất đắc dĩ, phải đổi thân thể để lấy tiền. Bọn họ bị khống chế, bị vây giữ ở nơi này, tiền kiếm được phải nộp lên, dám phản kháng chính là đe dọa đánh chửi.
Những người như Chương tổng, sở dĩ khiến cho người ta e ngại, là bởi vì bọn họ có thể bỏ qua pháp luật ở một mức độ nào đó, chà đạp người khác, người bình thường sẽ sợ bọn họ, trốn tránh bọn họ.
Nhưng cũng chỉ là đi lại ở "mức độ nhất định" trên khu vực đen của bọn họ, đến mạt thế, nhân tính thối nát mới có thể được phóng đại vô hạn, Chương tổng hiện tại, Khương Nặc cũng không để vào trong mắt.
Cô mặt không đổi sắc nói: "Không mua thì thôi."
"Dừng lại!" Chương tổng còn chưa mở miệng, tên đàn em có cái mặt sẹo bên cạnh ông ta nhảy ra trước, tay chỉ Khương Nặc hung dữ mắng: "Con chó cái này, mày đang nói chuyện với ai đấy? Ngồi xuống cho tao!"
Nói xong muốn đè bả vai Khương Nặc xuống, muốn ép cô ngồi bên cạnh Chương tổng.
Khương Nặc trở tay chính là một cái tát vào miệng gã ta, động tác dứt khoát, sau đó lấy ra một cây dùi cui điện ở trong túi vải, trực tiếp đâm về phía mắt gã ta.
Xoẹt xoẹt.
Tia lửa gần như bắn ra từ tròng mắt, tên tay chân kia hét thảm lên một tiếng, che mắt nhịn không được run rẩy lăn lộn.
"Chương tổng, không cần thiết phải như thế." Khương Nặc lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi dám đến thì dám đi, trong căn phòng này chỉ còn tôi và ông, không mua bán được nếu như không nhân nghĩa, nhưng ông muốn trở mặt, vậy chắc chắn sẽ khó chịu hơn so với tôi."
Lúc này Chương tổng mới nhìn kỹ túi vải cô đeo trên vai, vừa rồi lúc cầm dùi cui điện, mơ hồ nhìn thấy bên trong còn có một con dao.
Nhìn thấy cô là một cô gái, mới trực tiếp cho vào, không nghĩ tới là một kẻ hung ác.
"Phải không cần thiết, cô Khương, 200 ngàn chỉ là chuyện nhỏ, đổi lấy những tấm hình này của cô rất đáng." Chương tổng bất động thanh sắc: "Coi như kết giao bằng hữu."
Nói xong, ông ta mở một cái hộp trên mặt bàn ra, bên trong có một ngọc Phật phỉ thúy.
"Nếu như kết giao bằng hữu, nói chuyện tiền bạc cũng quá tầm thường, tôi là người làm ăn, chỉ muốn cố gắng làm ăn, thời đại chém giết đã trôi qua rồi, tôi thấy thích cô, ngọc Phật này cũng là hôm qua người khác tặng cho tôi, mượn hoa hiến phật, tặng cho cô Khương đây."
Khương Nặc liếc qua, ngọc Phật không lớn, nhưng màu sắc trong suốt, toàn thân xanh biếc, dù là cô không biết nhìn hàng cũng biết chắc là đồ tốt, tùy tiện tìm một nơi thông thường, bán được hai ba mươi ngàn cũng không có vấn đề lớn.
Ông ta cũng không chịu thiệt, ngọc phật này tám chín phần mười là ông ta lấy được từ trong tay người khác, chuyển sang tay cho người khác, xem ra một chút cũng không đau lòng.
Khương Nặc cầm ngọc Phật, đi đến trước mặt Chương tổng, Chương tổng nhìn chằm chằm vào mặt cô, Khương Nặc nhìn thấu kẻ này trong lòng có tâm tư dơ bẩn gì.
Chưa đến nửa tiếng đã giải quyết xong Chương tổng, mặc dù chưa lấy được tiền, nhưng ngọc Phật chắc là có thể bán.
Khương Nặc nhìn điện thoại, chỉ còn lại bà Giang Cầm.
Wechat là thông qua công ty nên lấy được số, trước mắt có hai dòng trò chuyện.
Tin thứ nhất là cô gửi: "Bà Giang, bà biết chồng bà dùng thủ đoạn không đàng hoàng để kinh doanh công ty còn sắp xếp con riêng của mình vào công ty dưới mắt bà chứ?"
Tin thứ hai là Giang Cầm trả lời: "Gặp mặt nói chuyện."