Trước khi đi ngủ, Khương Nặc lại gửi tin nhắn cho người môi giới bất động sản kia.
“Tôi cần thuê một cái nhà xưởng trống, cũ một chút cũng không sao, có chỗ đậu xe để vận chuyển hàng hóa xuống là được, tôi dùng để làm nhà kho, thuê hai tháng, tốt nhất là khu vực xung quanh có thị trường bán sỉ sản phẩm nông nghiệp.”
Người môi giới trả lời cực nhanh: “Không thành vấn đề, tôi tìm giúp co.”
Khương Nặc vốn tưởng rằng phải đợi một hai ngày mới có tin tức, ai ngờ cô mới buông điện thoại xuống một lúc thì điện thoại lại vang lên lần nữa rồi.
“Cô xem mấy chỗ này thế nào? [Đường link] [Đường link] [Đường link]”
Hiệu quả cao ghê.
Khương Nặc chọn một vị trí thích hợp, quyết định thuê nó.
Trước kia nhà máy này chuyên dùng để làm bao bì đóng gói, không quá lớn nhưng lại khá hẻo lảnh, xe chạy ra chạy vô khá tiện, mỗi mét vuông một ngày hai hào, thuê một ngày mới hơn một trăm.”
“Ngày mai tôi bắt đầu thuê.”
Sáng sớm ngày mới, Khương Nặc dựa theo tuyến đường mà cô đã lên kế hoạch, đầu tiên là đi tìm người môi giới ký hợp đồng lấy chìa khóa, lại chạy thẳng đến thị trường bán sỉ dầu lớn nhất cả thành phố này.
Thật ra đến nhà máy mua trực tiếp giá sẽ càng rẻ hơn, nhưng mà nói chuyện hợp tác cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Khương Nặc không muốn hấp dẫn lực chú ý của quá nhiều người, trực tiếp đi mua sỉ luôn.
Gạo và bột mì là lương thực chính cơ bản nhất, dạo gần đây giá cả đã tăng lên không ít, Khương Nặc chọn loại túi đóng gói mười cân, mua mỗi loại năm mươi tuổi, tổng giá trị ba vạn.
Hai thứ này cộng lại đã là một vạn cân, cho dù không có thứ khác thì nhiêu đây cũng đã đủ để hai mẹ con bọn họ ăn mười năm.
Đương nhiên, nếu sống lại một lần, thứ cô theo đuổi không phải chỉ là chuyện sống sót bảo vệ tính mạng thấp nhất mà còn phải sống cho sung sướng nữa.
Cho nên cô lại mua một trăm túi gạo nếp, tổng cộng một nghìn cân.
Có thể dùng nó làm cơm gạo nếp thơm ngọt ngon miệng, làm bánh chưng, bỏ thêm men rượu còn có thể dùng để ủ rượu nếp than và rượu gạo.
Gạo kê, đậu xanh, đậu đỏ, bo bo, gạo lứt, hạt bắp, đậu phộng, mỗi thứ năm trăm cân, mấy thứ này có thể dùng để nấu cháo.
Đậu nành thì mua nhiều một chút, hai tấn đi.
Ở tận thế nó là thứ rất tốt, có thể dùng làm tào phớ, đậu hủ, tàu hủ ky, đậu hủ khô... Ăn nhiều còn có thể kháng phóng xạ. Hơn nữa đậu nành còn dễ gieo trồng, quăng vào trong đất không cần bón phân, chỉ cần cho chút phân tro và hơi nước là có thể mọc rất tốt.
Các loại đậu kia cộng lại xài hết bốn vạn năm của Khương Nặc.
Lương thực chính coi như chuẩn bị gần xong, Khương Nặc đang chuẩn bị đi mua dầu, đột nhiên ngửi được mùi rượu thơm nồng, đó là một cửa hàng sản xuất rượu lương thực.
Ở tận thế, rượu chắc chắn là hàng xa xỉ. Trong giai đoạn giá rét và đêm tối bao phủ, uống một hớp rượu lạnh vào bụng là lập tức xua tan được khí lạnh trên người ngay.
Hơn nữa rượu trắng với nồng độ cao còn có thể thay cồn dùng để sát trùng, xử lý miệng vết thương, trong giai đoạn lạnh nhất, một chai rượu trắng thậm chí còn có giá vô cùng đắt đỏ, lên đến một trăm cân lương thực.
Cho nên cô đi vào trong tiệm, trực tiếp mua hai nghìn cân rượu cao lương có nồng độ cồn sáu mươi độ.
Ông chủ đồ mồ hôi đầy đầu, vừa nhìn thấy là khách hàng lớn, vui vẻ mà giảm giá mười phần trăm cho cô, còn miễn phí tặng cho cô thùng rượu bằng nhựa màu trắng, một thùng có thể chứa chừng năm mươi cân.
Rượu lương thực thuần có số độ cao giá cả cũng không rẻ, giảm giá xong một cân cũng mười lăm đồng, nhưng mà ông chủ lại vỗ ngực cam đoan, rượu của ông ấy chắc chắn là rượu sản xuất từ cao lương một trăm phần trăm, hơn nữa tuyệt đối không pha thêm cồn.