Khoảng cách Bùi Vân Khởi vung đao để chặt rụng một cái đầu là chưa đến một mét, bởi vì đao của anh đủ sắc bén.
Nhưng Giang Vãn bắt buộc phải dùng trọng lực và tốc độ lớn hơn, mặc dù lưỡi hái của cô đã được anh mài sắc lên một tầm cao mới.
Xác sống không biết né tránh, không biết thân pháp, cho nên chỉ cần vị trí của chúng bất động, Giang Vãn có thể chém rất chính xác.
Nhưng điều ngoài ý muốn là con xác sống này đang chạy thì đột nhiên ngã nhào xuống...
Lưỡi hái của Giang Vãn chém vào khoảng không, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, xác sống lảo đảo thành tư thế bổ nhào.
Khoảng cách và góc độ này bất lợi cho việc một chiêu lấy mạng, cô nhanh chóng lùi ra sau một bước, ra sức đạp lên người xác sống khiến nó lảo đảo.
Trong lúc khẩn yếu, một dòng khí xoáy vô hình từ phía bên người bay tới, đẩy con xác sống ra xa thêm vài bước giúp Giang Vãn.
Khoảng cách trên hai mét, chỉ số nguy hiểm màu đỏ cao nhất mà Giang Vãn đang gặp đã giảm thẳng về mức bình thường.
Xác sống như con gián nằm ngửa dưới đất, trong chốc lát không thể lật người lại được.
Lưỡi hái của Giang Vãn hình cong, không cách nào giải quyết thứ nằm dưới đất.
Cô đang rơi vào thế khó, giết hay mặc kệ đây, Bùi Vân Khởi đã quyết đoán xông tới, bổ một đao vào mặt con xác sống kia.
"Phụp..."
Từ giữa cái mũi xác sống phân ra, đầu bị chặt thành hai, dòng nước đặc sệt màu nâu đậm chảy đầy đất trông giống hệt dưa hấu.
Mùi gay mũi xộc thẳng lên đỉnh đầu, Giang Vãn quay người bỏ chạy, từ đường nhỏ rợp bóng cây trong khu biệt thự chạy tới cổng.
Bùi Vân Khởi đã tìm hiểu cấu tạo của khu biệt thự này, biết chạy nơi nào thì có thể bằng khoảng cách ngắn nhất lên đường cao tốc.
Chỉ cần rời xa nội thành, mức độ nguy hiểm ở nơi trống trải sẽ giảm mạnh, còn thuận lợi trong việc nhận biết phương hướng, không đến mức lạc đường.
Mục tiêu duy nhất hiện giờ của anh chính là bằng tốc độ nhanh nhất và an toàn nhất đưa Giang Vãn về căn cứ.
Sau khi cơ thể bình phục, Bùi Vân Khởi cảm thấy tốc độ mình nhanh hơn, ra tay càng mạnh hơn so với lúc trước khi bị thương.
Thực ra với người đứng xem thì sự khác biệt hẳn là không lớn, nhưng cảm nhận của bản thân anh thì chắc chắn không phải ảo giác.
Hệt như kiên trì rèn luyện một khoảng thời gian ngắn, sức chịu đựng và độ bền đều được tăng lên.
Hệt như ngủ một giấc ngủ ngon, toàn thân khôi phục, tràn đầy tinh lực, nhanh tay lẹ mắt.
Hệt như ăn một bữa tiệc thịnh soạn đủ các loại thịt và tinh bột, làm nền tảng vững vàng, như có sức lực dùng mãi không hết.