Giang Vãn còn chưa nói dứt câu thì đôi mắt đã trợn tròn lên, nhìn chằm chằm miệng vết thương của Bùi Vân Khởi, lắp bắp:
"Anh... Anh anh... Mặt của anh..."
Trái tim Bùi Vân Khởi chợt lạnh toát, cho rằng trong lòng Giang Vãn khó chịu nhưng cô không nói ra, mà đánh trống lảng sang chuyện khác.
Anh thầm suy nghĩ, lần sau nhất định phải kiểm soát được, để cô lên đỉnh vài lần thì anh mới bắn.
"Mặt của anh thay đổi rồi! À không, là miệng vết thương!" Giang Vãn thấy Bùi Vân Khởi không phát giác, bèn sốt ruột nói một mạch.
Ban nãy Bùi Vân Khởi đắm chìm trong câu chuyện bắn quá nhanh nên không cảm giác được biến hóa.
Sau khi Giang Vãn chỉ ra, anh mới nhận ra là mình không chỉ hạ sốt, mà vết thương bên trái mặt không còn thấy đau đớn nữa, chỉ có hơi ngưa ngứa, thậm chí có cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài.
Không chỉ trên mặt, mà vết thương trên đùi cũng như vậy.
Bùi Vân Khởi ngồi xuống, thấy chuyện còn vượt quá khả năng lý giải của con người hơn cả chuyện anh có thể phóng ra xoáy khí.
Vết thương để trần bên ngoài vì đắp thuốc của anh đang dần lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không còn chỗ lở loét.
Miệng vết thương màu đỏ sậm đã không còn, thay vào đó là thịt non đang nhanh chóng được sinh ra.
Tầm bốn tới năm phút, còn nhanh hơn lúc anh bắn, miệng vết thương dữ tợn đã khôi phục lại vẻ bóng loáng như lúc ban đầu.
Đến cả màu da đều giống nhau, hệt như chưa từng bị thương bao giờ.
Bùi Vân Khởi không thể tin nổi, anh giơ tay lên, chầm chậm chạm vào gò má trái bị thương.
Cũng giống với trên đùi, miệng vết thương ở trên má đã biến mất không còn dấu tích.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau hồi lâu.
Sau đó tay Giang Vãn bị nắm đặt lên trên tay Bùi Vân Khởi, bị anh ép rồi véo cánh tay anh một cái thật mạnh.
"Không phải nằm mơ, không phải ảo giác."
Bùi Vân Khởi lẳng lặng cảm nhận trạng thái cơ thể, phát hiện toàn thân anh không hề có chút cảm giác khó chịu nào, dường như toàn bộ mặt xấu đều đã bị dọn sạch.
"Vãn Vãn, anh khỏi rồi..."
"Em thấy rồi..." Giang Vãn loáng thoáng có suy đoán, nhưng vì chuyện này quá ly kỳ nên cô không dám kết luận tùy tiện: "Nhưng tại sao lại như vậy?"
Cô không dám, Bùi Vân Khởi thì có. Anh khẳng định chắc nịch: "Là vì em, là em đã cứu anh."
Chuyện xảy ra từ lúc vết thương đau đớn tới lúc khỏi hẳn chỉ có anh và cô làm chuyện yêu thương đậm sâu.
Ngoài Giang Vãn, Bùi Vân Khởi không thể nghĩ ra bất cứ khả năng nào khác.
Đồ ăn, thức uống và thuốc mà anh dùng đều y nguyên không thay đổi, nếu vì chúng thì anh phải khỏi từ trước đó rồi.