Cô không muốn sống mà bị lương tâm khiển trách.
Trần Khoan xử lý miệng vết thương xong thì làm theo lời Mục Nghiêm dặn dò, quấn băng gạc lên còng tay còng chân cho Giang Vãn, tránh cho da cô bị ma sát.
Ông liếc nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay trái của Giang Vãn, không nhịn được nói: “Tôi cũng có con gái, nếu con gái tôi trải qua chuyện này, tôi cũng sẽ mong nó có thể sống tốt cái đã. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng. So với tính mạng, trinh tiết có là gì đâu. Tôi tin người đàn ông đeo nhẫn cho cô cũng hiểu điều đó.”
Sở dĩ ông ấy khuyên Giang Vãn đừng để ý trinh tiết là bởi hiện giờ Mục Nghiêm vẫn còn có hứng thú với cô nên mới sẵn lòng dễ dàng tha thứ cho cô. Nhưng nếu Giang Vãn cứ mãi cố chấp như thế, nhỡ như chọc tức người đàn ông đó thì kết cục của cô cũng sẽ giống như đám người thuộc căn cứ khác muốn khiêu khích quyền uy và sự an toàn của căn cứ bọn họ, sống không bằng chết, chẳng hề còn chút tôn nghiêm.
“Chú không hiểu đâu, bác sĩ Trần, chú không hiểu.” Giang Vãn thì thào, nói với ông nhưng cũng như đang tự nói với bản thân mình: “Chính vì anh ấy sẽ hiểu, chính vì tình cảm anh ấy dành cho cháu quá thuần khiết nên cháu lại càng không thể đối xử với anh ấy như vậy. Cháu thà làm ngọc vỡ chứ cũng không muốn làm ngói lành. Chỉ có sống như thế thì cháu mới có thể biết chắc rằng cháu vẫn là một con người, một con người trọn vẹn.”
Động tác của bác sĩ Trần khựng lại. Ông nhìn Giang Vãn, nhìn vào đôi mắt dại ra nhưng đầy kiên quyết của cô, tựa như ông có thể trông thấy được một linh hồn thuần khiết không chút tì vết, một đạo đức không hề vỡ nát vì tận thế, cực kỳ cao ngạo mà đáng quý trọng.
Ông không tài nào hiểu được, nhưng cũng không nhịn được kính trọng cô thêm phần nào.
***
Lúc ăn cơm tối, cả căn cứ tưng bừng nhộn nhịp như ăn tết, mùi lẩu thơm phức bay xa cả mười dặm.
Lầu hai có nồi lẩu riêng, canteen lầu một thì chỉ dùng một nồi sắt để nhúng sẵn nguyên liệu rồi chia ra giống như bún cay thập cẩm.
Giữa trưa Giang Vãn đã ăn no nê rồi nên buổi tối chỉ tùy tiện chọn chút đồ ăn thôi.
Mục Nghiêm và đám cấp dưới thân thiết của hắn vẫn chưa ra, chỉ có hai cô ngồi một bàn nên bèn dùng nồi loại nhỏ.
Vào thời tận thế, bình thường mọi người cũng chẳng mơ đến chuyện có thể được ăn kiểu thức ăn xa xỉ lãng phí, lại tốn dầu tốn gia vị như này. Bây giờ chuyện lúc trưa đã được đồn ầm lên nên tất cả mọi người đều biết có bữa lẩu hôm nay là nhờ ơn của Giang Vãn, vì thế ai nấy đều ngầm hiểu rằng cô đã tóm được trái tim của lão đại Mục Nghiêm rồi.
Liễu Quân ăn lẩu mà mất hồn mất vía, liên tục nhìn về phía Giang Vãn mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi: “Giang Vãn, có thật là anh Nghiêm bảo phòng bếp nấu lẩu là vì em muốn ăn không?”
“Vâng.” Giang Vãn không cần lừa Liễu Quân làm gì. Tuy biết sẽ khiến chị ta khó chịu nhưng ngoài thừa nhận ra thì cô cũng chẳng thể làm gì được.