Huống hồ Giang Vãn rất tự tin về thân hình bản thân.
Dù thiếu ăn thiếu mặc nhưng không ảnh hưởng tới bộ ngực cô phát triển và rất đầy đặn.
Khi nhắc tới cuối cùng Bùi Vân Khởi sẽ rơi vào tay ai, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Hai người không nói gì nữa, đều vờ ngớ ngẩn trở về phòng ngủ của mình.
Miệng vết thương trên mặt Bùi Vân Khởi không hẳn là nông, nhưng cũng không quá sâu, vốn nên lành lại sau ba ngày, nhưng lại mưng mủ mà không ai ngờ tới.
Ngày thứ tư, anh bắt đầu hơi sốt.
Những thuốc có thể sử dụng thì đều đã dùng cả, nhưng không thấy chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Sốt nhẹ giằng co hai ngày, Bùi Vân Khởi không vội, nhưng Giang Vãn lại sợ muốn chết.
Không xác định có khả năng nhiễm vi rút xác sống không, cô không dám nói.
Có điều Bùi Vân Khởi tự biết rõ, cũng nhìn ra lo lắng của cô.
"Yên tâm, nếu bị nhiễm thì đã biến dị từ lâu, còn có thể cắn cô nữa." Anh cười cười tỏ ra thoải mái, rồi uống cạn cốc nước mà Giang Vãn mang cho.
"Vậy anh cắn tôi một cái thử xem có muốn ăn không." Giang Vãn đưa tay tới bên miệng Bùi Vân Khởi.
Cô không nói đùa, nếu cách lây vi rút là lây nhiễm, liệu có khả năng nó xâm nhập cơ thể hơi chậm?
Hoặc cơ thể Bùi Vân Khởi quá mạnh mẽ, sức đề kháng quá tốt, đẩy lùi biến dị.
Bùi Vân Khởi biết rất rõ mình chỉ nhiễm trùng, nghiêm trọng hơn chút là uốn ván, chứ chắc chắn không dính vi rút xác sống.
Anh cầm cổ tay của Giang Vãn, đặt môi lên mu bàn tay cô khẽ hôn nhẹ một cái lên đó rồi dời đi.
"Cô xem, không muốn ăn thịt cô, có thể yên tâm được chưa?"
Anh ta lại tự dưng hôn cô?
Mặt Giang Vãn đỏ tới tận mang tai.
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ, sao Bùi Vân Khởi còn chưa buông tay cô ra...
Sự im lặng không chút âm thanh này có vẻ dài lâu nhưng lại ngắn ngủi.
Bùi Vân Khởi vì tư tâm nên nắm tay Giang Vãn thêm một lúc, nhưng lâu hơn thì không phù hợp.
Anh buông tay cô ra, quay người đưa lưng lại với cô, không muốn cô nhìn miệng vết thương trên mặt: "Tôi cho cô một tấm bản đồ căn cứ, viết các loại đồ, cô tự đi tìm đi. Căn cứ của chúng tôi có quy định khá nghiêm ngặt, không ai bắt nạt cô đâu..."
Nghe anh nói như thể đang nhắn nhủ hậu sự, trái tim Giang Vãn đau đớn quặn thắt lại.
Cô lập tức cắt ngang lời anh một cách bất lịch sự: "Chúng ta cùng đi!"
"Quá xa, cho dù thuận lợi thì cũng phải mất một tuần. Trên người tôi có vết thương thế này là một phiền toái, nên chỉ có thể để chính cô đi..."