Đương nhiên là cô cũng muốn những miếng băng vệ sinh vừa tiện dụng lại thoải mái kia rồi, vừa mềm, trắng, lại có cảm giác thoáng mát, đã lâu cô chưa được hưởng qua.
Nếu nói ra thì chắc chắn là Giang Vãn muốn, nhưng cô không muốn làm phiền Bùi Vân Khởi quá nhiều.
Vả lại loại phiền toái này còn gia tăng thêm sức nặng của sinh mệnh nữa.
"Không cần đâu, tôi tự có biện pháp. Anh ra ngoài thì nhớ phải chú ý an toàn nhé. Tôi... Nếu tôi không bị cái kia thì tôi đã đi cùng anh rồi."
Giang Vãn vẫn nói lời từ chối, nếu dùng thì lần tới cô sẽ nghĩ cách tìm.
Thời gian hành kinh không đau bụng, nhưng sẽ bị mất máu liên tục, hơn nữa hôm nay lượng lại khác nhiều.
Cô ra ngoài vừa không tiện hành động, lại còn tăng thêm gánh nặng cho người ta, cho nên đừng cố cậy mạnh thì tốt hơn.
Bùi Vân Khởi nhìn mặt đất, dựa vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh: "Tôi biết rồi, cô cứ chờ ở đây đi. Để xem tình hình thế nào, nếu thuận tay tôi sẽ lấy vài gói về cho cô."
Sau đó anh ta ra ngoài, không tiếp tục thảo luận thêm về chuyện này.
Anh ta không muốn nói nhiều, Giang Vãn cũng không muốn dài dòng.
Không biết có phải cô nhìn nhầm không, nhưng bầu không khí giữa cô và anh ta có cảm giác xa lạ sao đó.
Tôi không nhìn anh, anh cũng chẳng nhìn tôi.
Rõ ràng tối qua còn cười nói với nhau.
Giang Vãn có chút khó hiểu, nhưng không dám nghĩ sâu, lại vào nhà vệ sinh tiếp.
Qua chiếc gương bị phủ bụi nhiều năm đã trờ nên mờ mờ trên tường, Giang Vãn nhìn thấy bóng dáng mình, mặt lập tức đỏ bừng như đít khỉ.
A a a!!!
Tại sao cô không mặc nội y đã ra khỏi phòng, mà còn hoàn toàn quên mất chuyện này nữa chứ!!!
Cứu cô, cứu cô với...
Bởi vì sống một mình quá lâu nên Giang Vãn mất đi độ nhạy cảm khi bản thân lõa thể.
Cô thả rông vòng ngực trước mặt người đàn ông mới quen một ngày, thế là lập tức được trải nghiệm cảm giác mất mặt đến mức chỉ muốn suốt đêm chạy ra ngoài không gian.
Cô đóng cửa phòng tắm, ngồi im cả nửa tiếng mà mặt vẫn đỏ bừng, trái tim đập loạn và ngón chân móc chặt vào sàn nhà.
Hẳn là Bùi Vân Khởi bận tâm mặt mũi cô nên không tới gọi, chỉ là trước khi đi nói vào trong phòng tắm qua cánh cửa: "Tôi đi đây, đồ ăn ở trên bàn trà nhé."
Nghe thấy giọng của anh ta, mặt Giang Vãn lại nóng bừng thêm.
Cô cẩn thận chờ thêm hồi lâu, rất lâu, đến mức khi Bùi Vân Khởi quên đồ chạy về lấy rồi lại ra ngoài, cô mới che ngực nhanh chóng chạy về phòng thay đồ.