Cô xoay người vào phòng vệ sinh, thay chiếc áo blouse dính đầy máu, rửa sạch tay chân từng kẽ một, sau đó còn dùng gel cồn để khử trùng kỹ lưỡng.
Vừa chà xát hai bàn tay vừa bước vào phòng sinh hoạt, Lâm Sơ ngồi xếp bằng ngay ngắn trên sàn.
Từ trong không gian, cô lấy ra một phần mì Ý sốt bò bằm đổi được từ mắt tang thi, đặt lên chiếc thùng lớn tạm coi là bàn ăn trước mặt, rồi bắt đầu bữa tối.
Hai cơ hội “biến phế thành bảo” mỗi ngày cô đều không để phí.
Ba ngày qua, cô đã sử dụng tổng cộng năm lần, đổi được 2 thùng bánh mì ăn khó ăn, 1 thùng sữa có tác dụng trợ ngủ, 1 thùng sữa tạm thời tăng cường sức mạnh, và 1 thùng trà sữa giúp tinh thần sảng khoái.
Bánh mì khó ăn thì Lâm Sơ ăn vẫn thấy bình thường. Ngoài ra, sữa trợ ngủ quả thật khiến cô vừa nằm xuống là ngủ ngay, ngủ thẳng một mạch không mộng mị. Trà sữa cũng đúng là có tác dụng khiến tinh thần phấn chấn, hiệu suất giải phẫu cũng cao hơn hẳn.
Tất cả đều không có tác dụng phụ.
Chỉ có loại sữa tạm thời tăng sức mạnh là cô chưa thử qua. Cô dự định lần sau ra ngoài sẽ kiểm nghiệm hiệu quả.
Hôm nay, vẫn còn lại một lượt “biến phế thành bảo”.
Lâm Sơ đã sớm tính kỹ, lần này cô sẽ dùng cho máy bán hàng tự động bị vỡ kính kia.
Không gian trú ẩn chật hẹp, cô đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng đành đứng ở cửa phòng vệ sinh, rồi từ không gian lấy ra chiếc máy bán hàng tự động màu trắng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ nghiêm túc quan sát chiếc máy bán hàng tự động.
Máy không lớn lắm, kiểu cửa đơn, cao chưa tới 2 mét, dài khoảng 1 mét, rộng chừng nửa mét.
Tấm kính bên ngoài đã vỡ nát, bên trong trống trơn, toàn bộ hàng hóa trên kệ đều bị vét sạch.
Máy có tổng cộng 6 tầng. 5 tầng phía dưới, mỗi tầng 8 ngăn, thoạt nhìn đều dùng để đặt các loại nước uống. Tầng trên cùng chỉ có 4 ngăn, chắc hẳn dùng để trưng bày bánh mì, đồ ăn vặt hay lương khô.
Bên dưới là chỗ lấy hàng. Lâm Sơ thử mở ra, bất ngờ thấy bên trong vẫn còn hai chai nước và một hộp bánh quy.
Bánh quy đã quá hạn, nhưng nước vẫn còn trong hạn sử dụng.
Cô liền đem hai chai nước cất vào không gian, còn hộp bánh thì để nguyên trong máy.
Lâm Sơ nhớ, ở thế giới cũ, từng thấy nhân viên tiếp hàng cho loại máy này. Họ sẽ mở cửa từ phía sau để bỏ hàng vào.
Cô thử xoay máy lại, liền phát hiện ổ khóa phía sau chi chít vết cạy. Rõ ràng đã có người mở cửa sau và lấy sạch đồ trong đó.
Một chiếc máy to như vậy, cuối cùng chỉ sót lại hai chai nước và một hộp bánh quy nằm kẹt ở chỗ lấy hàng.
Nhưng Lâm Sơ không hề nản chí.
Dù sao máy bán hàng cũng có chức năng làm lạnh. Sau khi dùng kỹ năng “Biến phế thành bảo” sửa chữa, chí ít cũng coi như được một cái tủ lạnh nhỏ, thỉnh thoảng bỏ sữa hay trà sữa vào ướp lạnh cũng không tồi.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đặt tay lên máy.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Chiếc máy bán hàng trước mắt, ngoài tấm kính vỡ đã khôi phục như cũ, nhìn chung không có biến đổi nào rõ rệt.
Nếu phải nói có gì khác biệt, thì đó là hộp bánh quy hết hạn lúc nãy vốn nằm ở chỗ lấy hàng, giờ đã được đặt gọn lên kệ trên cùng.
Lâm Sơ liếc nhìn dòng chữ vừa hiện ra trong đầu:
[Vật phẩm: Máy bán hàng tự động
Độ hiếm: D
Mô tả: Máy bán hàng tự động bình thường, có chức năng làm lạnh, chỉ hơi tốn điện.]
Ừm…
Quả thật chẳng có gì đặc biệt.
Tỉ lệ bùng nổ của kỹ năng này vốn thất thường, Lâm Sơ đã quen với kết quả này rồi.
Dù sao cũng chẳng thiệt, cứ coi như lời thêm một cái tủ lạnh. Sau này muốn uống nước lạnh cũng có chỗ mà lấy.
Còn chuyện tốn điện thì càng không thành vấn đề, vì trong nơi trú ẩn vẫn có đầy đủ điện nước.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ lập tức mở cửa sau của máy, bỏ vào đó mấy chai nước, thêm vài sữa và trà sữa.
Đợi đến khi mấy thứ này ướp lạnh xong, cô sẽ cất lại vào không gian. Lần sau ra ngoài, muốn uống một ngụm nước lạnh thì có thể lấy ra dùng ngay.
Còn chiếc máy bán hàng này… kích thước quá cồng kềnh, muốn đặt lâu dài trong nơi trú ẩn cũng chẳng có chỗ. Nếu cứ để ngoài, cô gần như không còn chỗ đặt chân.
Vậy nên, đợi nó làm xong việc, cô lại cất vào không gian.
Xử lý xong tất cả, Lâm Sơ liếc nhìn thời gian hiển thị trong hệ thống.
22:54.
Giờ đã không còn sớm, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận, cô không vội đi ngủ.
Thay vào đó, Lâm Sơ ngồi ở cửa, từ trong không gian lấy ra cây thông bồn cầu nhặt được ở cửa hàng tiện lợi.
Dù sao cũng đang rảnh, cô dự định thử làm theo những video cải tạo từng xem trên mạng, chỉnh sửa lại thứ “thần khí” này một chút.
Đang mải suy nghĩ nên bắt tay từ đâu, cô chợt nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ.
Lâm Sơ lập tức ghé vào lỗ mắt mèo quan sát.
Chỉ thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mồ hôi nhễ nhại, đang cố hết sức kéo lê ba thi thể tang thi vào trong.
Lo lắng tiến độ tích phân của đối phương, Lâm Sơ dứt khoát đặt đồ trong tay xuống, đẩy cửa bước ra.
Nghe thấy tiếng động, cô gái tóc đuôi ngựa giật thót, ném luôn tang thi trong tay xuống đất, nhanh chóng rút con dao phay giắt ở thắt lưng, cảnh giác chĩa về phía trước.
“Là tôi.”
Lâm Sơ hạ thấp giọng.
Cô gái quay đầu, thấy là Lâm Sơ thì thở phào một hơi dài. Ánh mắt rơi xuống con dao phay trong tay mình, bèn ngượng ngùng giấu ra sau lưng.
“Xin, xin lỗi… tôi tưởng là người khác…”
Lâm Sơ chỉ thản nhiên phẩy tay.
“Thời buổi này, cẩn thận một chút cũng tốt.” Ánh mắt cô lướt sang mấy cái xác tang thi dưới đất, rồi hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa theo ánh mắt cô nhìn xuống, mím môi cười khổ.
“Tích phân thật sự quá khó kiếm. Một con tang thi nhiều lắm chỉ đổi được 2–3 điểm, mà hệ thống lại yêu cầu khắt khe, lỡ tay làm hỏng một chút cũng không nhận.”
“Tôi giết tang thi cả ngày, rồi lại phân nhỏ xác đem nộp, một ngày nhiều lắm cũng chỉ được 7 con.”
Một ngày 7 con, tính trung bình 3 điểm mỗi con, tổng cộng được 21 điểm.
Năm ngày, nhiều lắm cũng chỉ có 105 điểm.
Mà đấy còn là tính theo mức tối đa.
Lâm Sơ thoáng nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt cô gái, liền hiểu con số thực tế chắc chắn còn thấp hơn. Có khi phải bớt đi thêm vài phần nữa.
Nhưng muốn mở được cánh cửa chống trộm của hệ thống, cần tới 150 điểm.
Nếu hết bảy ngày bảo hộ tân thủ mà vẫn chưa đủ điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra khỏi nơi trú ẩn.
Bị tống ra ngoài, hậu quả thế nào thì cả hai đều hiểu rõ hơn ai hết.
Lâm Sơ trầm ngâm chốc lát rồi mở miệng: “Tôi có cách giúp cô nâng cao hiệu suất, trước khi hết thời hạn bảo hộ sẽ tích đủ 150 điểm.”
Nghe vậy, mắt cô gái buộc tóc đuôi ngựa sáng lên: “Chị… chị chịu giúp tôi thật sao?”
“Có thể.” Lâm Sơ dừng một nhịp, giọng trầm xuống. “Nhưng tôi có một điều kiện.”