Quân đội thủ đô đến rất đột xuất, trước đó không hề báo trước cho ai cả, vì vậy mà còn suýt nữa gây hiểu lầm.
Lúc đoàn đặc chủng Lê Minh dừng lại nghỉ ngơi thì phần lớn nhóm nửa thú sẽ đi kiếm ăn, ngay cả Dick và Ngân Hổ cũng đi, chỉ để Tatu ở lại bảo vệ Lâm Gia. Bởi vì một đường sóng yên bể lặng, nhóm nửa thú cũng dần buông lỏng cảnh giác, hơn nữa bọn họ đi săn cũng không xa, nếu có gì nguy hiểm cũng kịp trở về.
Lâm Gia ăn một miếng bánh bao, Tatu vốn đang yên tĩnh nằm trên người cô nghỉ ngơi bỗng đứng lên, hướng về khoảng không phía Bắc phát ra tiếng gầm nhẹ.
Corey và Cain cũng cảnh giác nhìn theo, ánh mắt Tạp Tu nhìn lên trời, không lâu sau liền phát hiện bóng dáng một chiếc phi cơ đang dần xuất hiện trên bầu trời.
Đang lúc bọn họ gọi mọi người trong đoàn chuẩn bị kịp thời nghênh chiến lại nghe thấy tin tức, thì ra là quân đội của Liên Bang đến đón bọn họ, làm bọn họ sợ khiếp vía một phen.
Lâm Gia không ngờ quân đội Liên Bang lại đến đột ngột như vậy, khiến cô không kịp ứng phó. Cô đang còn do dự xem trước khi đến thủ đô có nên cho nhóm nửa thú dời đi, nhưng bây giờ đã không cần phải nghĩ nữa, nhưng vì bảo vệ an toàn của Tatu chỉ còn cách đuổi anh đi. Thật may hôm nay Tatu và Kim Điêu ở bên ngoài, còn nhóm nửa thú cũng đi săn. Cô đoán khi Dick phát hiện quân đội của thủ đô đến cũng sẽ bảo nhóm nửa thú ẩn nấp, tạm thời không cần phải lo lắng. Mà cô nhất định phải ứng phó với những người này, dốc toàn lực để ngăn cản bọn họ đuổi giết nhóm nửa thú.
Vậy nhưng Tatu sống chết cũng không chịu dời đi, mặc kệ cô có giả vờ mắng chửi đuổi anh anh cũng không chịu dời đi khiến cô tức đến mức dậm chân: “Tatu, nghe lời đi! Nhanh lên một chút! Nếu anh ở lại sẽ gặp nguy hiểm đó!.”
Tatu lắc đầu, vòng qua vòng lại bên người Lâm Gia, thỉnh thoảng lại cọ sát vào cô hít hít, nhưng lại bị Lâm Gia dùng sức đuổi ra. Cách đó không xa, phi cơ đã từ từ hạ xuống, tiếng gầm rú ngày càng gấn. “Đi mau! Không đi sẽ không kịp đâu! Em không muốn anh lại gặp chuyện không may!” Lâm Gia vội la lên.
Tatu ra sức lắc đầu, phát ra những âm thanh nức nở, đôi mắt ướt át ủy khuất nhìn Lâm Gia. Anh không biết tại sao Lâm Gia đột nhiên lại giận dữ với anh, còn muốn đuổi anh đi nữa. Thỉnh thoảng cô còn nói sẽ không bao giờ….sẽ không bao giờ rời xa anh cơ mà. Anh không sợ chết nhưng sợ nhất lại là phải rời xa cô.
Trong lòng Lâm Gia cũng đau như cắt, liều mạng ngăn lại nước mắt đang muốn chảy ra, quyết tâm muốn đuổi Tatu đi. Không phải cô không muốn ở chung với nhóm nửa thú nhưng cô sợ rằng giấc mộng của mình sẽ bị thay đổi nếu như cô dám để bọn họ ở lại đây.
Corey và Cain im lặng đứng bên cạnh, cũng không ngăn cảm Lâm Gia, bọn họ đều không đành lòng nhìn nhóm nửa thú trở thành đối tượng nghiên cứu của sở nghiên cứu.
Ai ngờ Lâm Gia chẳng những không đuổi được Tatu đi mà còn nhìn thấy nhóm Dick cũng đang trở về. Tất cả nhóm nửa thú đều không chịu dời đi, khiến Lâm Gia rất tức giận muốn chết. Da mặt Ngân Hổ còn dày đến mức tiến đến bên cạnh cô cọ tới cọ lui làm nũng, cô tóm lấy lỗ tai anh khóc nức nở: “Đồ ngốc…Tại sao lại không đi chứ?”
Lúc này quân đội Liên Bang đã đến hết, nhóm nửa thú có muốn đi cũng không thể bình an mà đi được nữa. Đang lúc Lâm Gia buổn phiền lại thấy Lannok chạy đến nói với cô đừng lo lắng.
“Thủ đô vừa mới báo tin cho tôi, bộ chỉ huy tối cao đã thông qua quyết định không cho phép bất kỳ ngành hoặc cơ cấu nào được tiến hành nghiên cứu trên nhóm nửa thú, phải đảm bảo an toàn cho họ.” Lâm Gia không ngờ đươc mọi chuyện lại có thể chuyển biến như vậy, nhất thời sững sờ không biết phải làm sao.
Lannok nắm bả vai cô cười xấu xa: “Honey, em yên tâm đi, có người bảo vệ em mà.” Lâm Gia không thể giải thích được, căn bản cô không hề quen biết quan chức cao cấp nào trong Liên Bang, người nào nguyện bảo vệ cô cơ chứ? Chẳng lẽ là Lannok.
Lannok thấy Lâm Gia nghi ngờ liếc mắt về phía mình, sờ mũi xấu hổ một chút nói: “Không phải anh….là Hoffman. Vì giữ được các mãnh thú biến dị, cậu ta gần như đã vận dụng tất cả các quan hệ ở thủ đô. Khi còn ở khu D9, cậu ta đã liên lạc với các quan viên có tiếng nói trong thủ đô hơn nữa còn thuyết phục được cả cha cậu ta- trung tướng Grant và huynh trưởng là thiếu tướng Will ủng hộ cậu ta. Khi chúng ta rời đi, trung tưởng của bộ chỉ huy tối cao đã đề nghị cấm các hành vị nhốt nhóm nửa thú đề tiến hành thí nghiệm. Vốn tưởng sẽ gặp phải phản đối không ngờ lại được thượng tướng Rick ủng hộ. cho nên bộ chỉ huy đã nhanh chóng mở hội nghị thông qua quyết định.”
Lâm Gia kinh hãi, không nghĩ đến Hoffman lại giúp cô như vậy, đúng là khó có thể tin được, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại được tiếng nói: “Thượng tá Hoffman sao? Thật….thật không thể tin được.”
Lannok gật đầu cam kết, nhíu mày nói: “Honey, đừng nói em, tôi quen biết cậu ta lâu như vậy cũng còn không nhìn ra nữa là.”
Lâm Gia nhìn ra phía xa xa, Hoffman đang nói chuyện với người của thủ đô, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Quả nhiên con người không thể nhìn mặt ngoài được. Có người bên ngoài thật tâm nhưng trong lòng lại giả dối, ngoài mặt giả bộ thân thiết nhưng sau lưng lại làm ra những chuyện nói xấu người khác, làm chuyện xấu xa hại người, mà có những người nhìn bầ ngoài lạnh lùng vô tình nhưng lại âm thầm giúp đỡ mình vượt qua tất cả khó khăn.
Cô còn đang chìm trong suy nghĩ lại thấy Hoffman và người của thủ đô đang đi về phía này. Người sĩ quan trẻ tuổi bên trái nhìn từ xa có chút quen mắt. Đợi đến khi người nọ lại gần, Lâm Gia đột nhiên cảm thấy khẩn trương nhịp tim đập nhanh lợi hai.
Chờ gần hơn chút nữa, Lâm Gia rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt người đó, nhất thời cả kinh che miệng lại, không dám tin nhìn vào mắt mình, cho đến khi người nọ dừng lại trước mặt cô cười cười cô mới từ trong hoảng hốt lấy lại được tinh thần: “Dương…Dương Kiện.”
“Tiểu Gia” Dương Kiện mặc quân phục màu đen thoạt nhìn còn anh tuấn nhiều hơn so với trước kia, anh nhếch miệng cười cười, giang tay ôm Lâm Gia một cái thật chặt, thiếu chút nữa khiến cô không thể thở nổi, may mà còn kịp thời buông tay ra. Lâm Gia đang trong ngạc nhiên nên sức lực còn yếu, chỉ vui mừng nhìn Dương Kiện, một câu cũng không nói ra được.
Ánh mắt Dương Kiện hiện lên tia vui mừng, hết sức đè nén kích động mỉm cười nhìn nhìn đánh giá Lâm Gia, theo thói quen lại gõ nhẹ lên chán cô một cái: “Làm sao em nhìn thấy anh lại như nhìn thấy quỷ vậy hả! Dáng dấp anh rất dọa người sao.”
Lâm Gia lắc đầu một cái, một tay nắm lấy tay anh, không hề che giấu tình cảm vui sướng của mình, kích động nói: “Không phải, gặp lại anh thực sự là quá tốt! Em vẫn luôn lo lắng cho anh!”
Ánh mắt Dương Kiện tràn ngập vui mừng, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường, Anh lại bao lấy bàn tay Lâm Gia trong bàn tay mình: “Anh cũng vậy, rốt cuộc cũng được nhìn thấy em, đúng là không dễ dàng gì.”
Bàn tay dương Kiện rất lớn rất dày, lòng bàn tay lại khô ráo, những ngón tay tay thon dài có lực, khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Trái tim cảm thấy ấm áp, khiến hốc mắt Lâm Gia nóng lên. Dương Kiện nhìn cô như vậy tâm tình càng kích động, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng, thiếu chút nữa đã không nhịn được ôm lấy cô vào trong ngực.
Trừ Hoffman những quân nhân khác đều rất ngạc nhiên, bọn họ nhìn hai người không thể ngờ được người này lại là bạn của Lâm Gia.
Lannok nheo mắt lại nhìn Dương Kiện nửa ngày, khủyu tay chọc chọc Hoffman nhỏ giọng hỏi: “Này, đây chính là người đã thuyết phục thượng tướng Rick đồng ý đề nghị của anh phải không? Nhìn rất lạ.”
Hoffman hừ lạnh nói: “Không phải anh nói mặc dù cậu không ở thủ đô nhưng những chuyện ở thủ đô cậu nắm rõ như lòng bàn tay hay sao? Hỏi tôi làm gì?” Lannok bị anh làm cho cứng họng, tức giận trợn tròn mắt.
Hoffman mặc kệ anh, tiến lên cắt đứt cuộc nói chuyện của Lâm Gia và Dương Kiện, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, hai người có chuyện gì hãy để về sau nói. Liên Bang đột nhiên gặp phải tình huống rất nghiêm trọng, bộ chỉ huy tối cao có chuyện khẩn cấp muốn truyền cho quân đoàn đặc chủng.”
Lâm Gia và Dương Kiện vất vả lắm mới có thể gặp được nhau, vội vội vàng vàng cái gì cũng chưa kịp hỏi. Chờ đến khi hai người gặp lại lần nữa đã là chuyện sau khi quân đoàn làm xong chuyện của thủ phủ.
Bởi vì khi khu D9 đột nhiên bị khu C8 làm phản bao vây, phía trước bị tấn công kịch liệt Lâm Gia đành phải đơn độc chịu thẩm vấn ba ngày trong sở phán quan cho đến khi được Hoffman bảo lãnh ra ngoài. Thượng tướng Rick phê chuẩn cho Lâm Gia có được quyền tự do của công dân do Hoffman phụ trách giám thị. Nhưng những nửa thú biến dị vẫn phải tiếp nhận kiểm tra thân thể và sức miễn dịch trong nửa thàng nữa, Hoffman liên tục bảo đảm bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì, Lâm Gia cũng không còn cách nào khác chỉ có thể tin tưởng anh và Dương Kiện.
Hoffman đưa Lâm Gia vào trong nhà mình, cũng cho bọn Corey và hộ vệ chăm sóc cô trong cuộc sống thưởng ngày. Kể từ sau hôm đó Hoffman không thấy trở về, nhà anh ở gần sở phán quan, chỗ này vô cùng thoải mái, các thiết bị đồ điện cũng rất đầy đủ, những khi Lâm Gia vào ở lại bị cắt mất điện thoại và internet.. thiết bị truyền tin.
Lâm Gia bị hạn chế ra ngoài, cô ở trong căn hộ của Hoffman hai ngày không được đi đâu đã kìm nén đến dài cả cổ. Tu Viễn chỉ mờ hồ truyền vài tin tức trong cuộc chiến vì thủ phủ không muốn cho dan chúng bị khủng hoảng nên không cho phép đài truyền hình truyền ra nhiều tin tức.
Thật may là còn có đám người Corey thay phiên nhau ở với cô, mua cho cô VCD nhạc, nói chuyện phiếm chơi game, còn có thể thỉnh thoảng nói cho biết một chút tình hình cuộc chiến. Chỉ là Corey không hề nói cho Liên Bang đã có 3 tưởng lãnh của 3 khu trực thuộc hoặc bị ám sát hoặc đã phản bội đi theo địch, đoàn giặc cướp rất tích cực cài nội gian vào tất cả các lĩnh vực của quân đội, khiến cho nền king tế Liên Bang cũng bị ảnh hưởng rất nặng.
Một tuần lễ sau, Corey và Cain cũng bị sắp xếp đi theo đoàn quân tiên phong, hôm sau phải lên đường ra chiến trường. Ra chiến trưởng là nơi không biết được sẽ bỏ mạng khi nào, huống chi cuộc chiến lần này còn không giống lúc trước, rất kịch liệt tàn khốc, nói là lần quyết chiến của đoàn giặc cướp Roddy Elias và Liên Bang cũng không phải là quá. Bọn họ sợ Lâm Gia lo lắng nên không nói chuyện này cho cô biết, cho nên nói hôm nay mọi người khó có khi được rảnh rỗi muốn tụ tập lại ăn uống một bữa thật ngon.
Sáng sớm mọi người đã lục đục đến, mỗi người xách theo bao lớn bao nhỏ nào là bột mỳ, hoa quả, lạp xưởng, thức ăn phải chất thành một quả núi nhỏ, giống như là chuẩn bị trước lương thực cả tháng cho Lâm Gia vậy. Lâm Gia mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng nhưng cũng không tiện hỏi, nghĩ thầm có lẽ bọn họ thực sự muốn tụ họp mà thôi.
Corey còn mang đến một bộ đồ làm bếp kiểu Trung Quốc, bên trong có chày cán bột cũng không biết là lấy ở đâu. Trên đường đến thủ thủ, Lâm Gia có từng tán gẫu với Cain vầ quê hương mình, cô là người phương băc Trung Quốc, nên rất thích ăn những món liên quan đến bột mỳ, nhất là sủi cảo thịt là món mà cô thích ăn nhất.
Lúc đó Corey đã thầm ghi nhớ trong trong lòng sau khi đến thủ đô chỉ cần rảnh rồi là anh đi khắp các siêu thị quân đội tìm nơi cũng ứng đồ làm bếp kiểu Trung Quốc, mất mấy ngày cuối cũng cũng tìm ra, lập tức lại bỏ ra một số tiền lớn để mua. Tâm nguyện của Corey là nếu như anh có thể toàn vẹn chân tay từ trong cuộc chiến trở về, hy vong có thể ở bên Lâm Gia mỗi ngày vì cô mà làm các món ăn của Trưng Quốc.
Healy nghe nói Lâm Gia muốn ăn sủi cảo, vén tay áo lên vỗ ngực : “Tôi biết làm bánh bao và pizza, làm sủi cảo Trung Quốc cũng không vấn đề gì đâu.” Mấy ngày trước anh vừa mới xuất viện, vừa ra viện đã đến đây trình diện, chỉ sợ nếu trì hoãn thêm mấy ngày nữa cái vị trí thủ vệ kia cũng sẽ bị người khác cướp mất.
Lâm Gia nghe thấy thế buồn cười, theo như cách nói của Healy, việc nấu các món phương tây và phương đông cũng không cần phải học rổi. Các món khác cô không biết làm nhưng hoành thánh lại làm rất ngon, Lâm Gia rửa tay thật sạch đeo tạp dề vào chuẩn bị thi thố tai năng lại bị bọn họ ngăn lại.
Lannok cởi tạp dề của Lâm Gia xuống ném cho Healy, ấn Lâm Gia xuống ghế: “Honey, nấu ăn là trách nghiệm của đàn ông, phụ nữ không cần phải vào bếp, khói dầu sẽ làm hại làn da các em. Em chỉ cần nói phương pháp làm sủi cảo cho chúng ta biết là được.”
Mấy người đàn ông cũng kiến trì không cho cô xuống bếp, cô không là gì được chỉ đành ngồi bên cạnh nói cho bọn họ biết cách làm. Chưa nói vội nhưng bọn họ cũng rất có thiên phú nấu cơm.
Healy nhào bột mỳ, Lannok cán bột rất nhanh. Corey thì băm thịt làm nhân, theo lời Lâm Gia còn cho thêm cả gia vị trứng, không có dầu vừng nên đành lấy dầu ô liu, chỉ ngửi thôi cũng thấy mùi thơm bốc lên rồi.