Tận Thế Đàn Thú

Chương 50

Trước Sau

break
Lâm Gia thấy Lannok bị Dick kéo đi thì nhanh chóng cởi quần áo xuống, vừa mới lấy khăn lông lên chuẩn bị lau thân thể thì lại nghe thấy tiếng hô của Dick khiến cô giật cả mình.

Lâm Gia vội vàng dùng khăn lông che trước ngực, len lút thò đầu ra khỏi tảng đá nhìn quanh, lại vừa lúc nhìn thấy Dick đang biến thành thú hình. Theo như lời Lannok nói thì chuyện này coi như Dick đã bình an vượt qua giai đoạn dị biến lần đầu, Lâm Gia đinh lùi về chỗ cũ, đang định lùi về thì vừa vặn giao với tầm mắt của Lannok.

Lannok nháy mắt một cái, nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt màu lam lóng lánh sáng lên, khiến cô cả kinh vội vàng trở về, nhanh nhanh chóng chóng lau người cho xong.

Còn dư lại một thùng nước ấm, Lâm Gia khổ não nắm nắm tóc, bởi vì vai bị thương mà cô không có cách nào gội đầu, nhưng bây giờ mà không gội thì đúng là rất khó chịu. Lâm Gia đang phân vân không biết có nên gội đầu hay không, thì bỗng phát hiện Lôi đang nhẹ nhàng đi đến. Cho đến khi Lannok không cẩn thận giẫm lên một cành cây khô tạo ra tiếng vang, cô mới giật mình quay đầu lại, phát hiện ra Lannok thì giật mình kêu khẽ lên một tiếng.

Cô cuống quýt quay đầu lại tìm quần áo, lại phát hiện ra quần áo của mình đã bị Lannok ném trên tảng đá. Cô chỉ có thể quay lại núp mình trong thùng nước phía sau, xấu hổ nói: “Thượng Tá Lannok, mời anh đi ra.”

Lannok không trả lời, ngơ ngác đứng đó nhìn Lâm Gia, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa rồi. khi Lâm Gia ngồi chồm hổm trên đất đưa lưng về phía anh, mái tóc đen óng buông xõa sau gáy, một vài lọn tóc dịu dàng quấn quanh bờ vai. Những đường cong uyển chuyển, trơn bóng như ngọc, da thịt màu mật ong như lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Khung xương tinh xảo động lòng người, vòng eo mảnh khảnh, hai cái mông mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên xinh đẹp trơn bóng như khối đậu hũ, khiến người ta hận không thể vuốt ve nó trong lòng bàn tay.

Từ khi chào đời đến nay Lannok chưa bao giờ trải qua cảm giác kích động như vậy, đầu ong lên một cái, cả người nhiệt huyết dâng trào, ánh mắt giằng co trên người Lâm Gia không cách nào dời đi. Hình ảnh Lâm Gia khắc vào mắt anh, như một cơn lốc mạnh xâm chiếm vào từng ngóc ngách trái tim anh.

Lâm Gia thấy Lannok há miệng, ánh mắt si mê nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có ý dời đi khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, tức giận đổ thùng nước tắm lên người Lannok: “Anh để quần áo của em ra xa như vậy làm gì?”

Nước bắn tung tóe vào mắt rốt cuộc cũng khiến linh hồn nhỏ bé của Lannok trở lại. Lannok cứng nhắc vuốt vuốt măt, cúi đầu lau nước lên tay áo, ngẩng đầu lên lại khôi phục dáng vẻ lăng nhăng thường ngày.

Anh giơ chiếc túi ny lon trong tay nói: “Đừng tức giận, honey. Anh mang quần áo sạch sẽ đến cho em đây.” Vừa nói vừa nhấc chân đi đến bên cạnh cô.

“Ai, ai, anh đừng đến đây.” Lâm Gia hoảng hốt, không ngừng phất tay; “Anh mau lui lại đi, ném quần áo đến đây cho em là được rồi.”

Lannok thấy Lâm Gia xấu hổ như vậy, càng thấy thú vị lập lại nổi lên ý định trêu chọc. Anh cố ý bước một bước thật dài, cười xấu xa: “Honey, chúng ta đứng xa như vậy nhỡ may ném trúng thùng nước thì thảm, cho nên tốt nhất anh vẫn nên đứng lại gần hơn.”

Lâm Gia bị dọa cho sợ, không ngừng hất nước về phía anh, còn thân thể thì núp sau thùng nước, hận không thể co mình lại thành một hòn đá: “Đứng lại! Anh mau đứng lại! “

Lannok vội vàng lui lại phía sau, anh đã thành công trêu chọc Lâm Gia, vui vẻ ôm bụng cười to, vừa cười vừa ném quần áo đến cho Lâm Gia; “Được rồi, được rồi không đùa với em nữa, em mặc quần áo tử tế vào đi anh sẽ giúp em gội đầu, được không?”

Lâm Gia giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lườm Lannok một cái nhặt quần áo dưới đất lên trợn mắt nói: “Anh xoay đi chỗ khác.” Lannok giơ hai tay lên bất đắc dĩ xoay người : “Được, được…” Lâm Gia mở túi ny lon ra, bên trong là một bộ quần áo mới tinh là quân phục của đàn ông.

Lannok bỗng nhiên nói: “Đây là bộ quân phục nhỏ nhất của Jill, còn mới, cậu ta còn chưa kịp dùng đã đị hy sinh rồi,… em chịu khó mặc mấy hôm, chờ đến được cứ điểm trên mặt đất, anh sẽ quần áo thích hợp cho em.”

Lâm Gia ngẩn ra, trong lòng lại thấy buồn phiền, yên lặng cầm quần áo đó lên, nhẹ giọng nói:” Cảm ơn…” Cảm ơn anh, Lannok, cũng cảm ơn Jill. Hơn nữa…..thật xin lỗi.

“Được rồi, anh có thể xoay người.” Lannok được Lâm Gia cho phép mới xoay người. Anh quan sát Lâm Gia một phen, sờ sờ cằm gật đầu: “Mắc dù hơi rộng, nhưng mặc cũng không tệ lắm.”

Lâm Gia xấu hổ cười, không được tự nhiên kéo kéo bộ quần áo rộng thung thình: “Được, được chứ?”

“Đương nhiên rồi, mặc quần áo này trên người, bao nhiêu ưu điểm đều bị che lại hết, nhìn qua không khác nào quân nhân, căn bản là không cần lo lắng đưa đến ong bướm.”

Lâm Gia chợt nhớ đến khi mình xuyên qua đây đã gặp đủ loại X quấy rầy, không khỏi thở dài: “Chỉ mong như anh nói.”

Lannok móc ở túi ra một gói đầu gội đầu nhỏ nhỏ, xé ra đổ trên lòng bàn tay trái: “Anh giúp em gội đầu.” Lâm Gia gật đầu một cái, cởi mái tóc dài ra, cúi người rũ mái tóc ra trước mặt, lộ ra cần cổ. Lannok dùng gáo múc từng gáo nước dội từ từ lên người Lâm Gia. Tóc dài như mây, sau khi thấm nước càng thêm đen bóng mền mại, sáng bóng như gấm. Lannok trà xát hai lòng bàn tay tạo bọt xà phòng rồi xoa đều lên mái tóc ướt của Lâm Gia, ngón tay len lỏi vào từng sợi tóc, lòng bàn tay vừa phải xoa bóp nhẹ nhàng trên đầu cô.

Lâm Gia nhắm mắt lại để cho từng ngón tay Lannok xoa xoa trên đầu cô, một trân tê dại lan tràn toàn thân, làm cô thoải mái suýt chút nữa thì hừ ra thành tiếng. Cô không thể không thừa nhận kĩ thuật xoa bóp của Lannok rất tuyệt còn hơn cả những người gội đầu chuyên nghiệp.

Cô đang định mở miệng nói cảm ơn chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lannok, rồi mập mờ nói: “Như thế nào có thoải mái không? Honey, kĩ thuật làm tình của tôi tuyệt đối còn lợi hại hơn, em nhất định phải thử nha.” Vừa nói ngón tay vừa di chuyển đến vùng thái dương, cố ý dừng lại bên vành tai nhẹ nhàng vuốt tóc, đầu ngón trỏ như vô tình mà cố ý nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhạy cảm.

Lâm Gia giật thót một cái, cánh tay và cần cổ trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà, lời cảm ơn đến bên khóe miệng lại nuốt vào trong bụng. Cô làm sao có thể quên được Lannok là một tên đẹp trai nhưng bản chất vô lại chứ.

Lannok gội sạch sẽ xà phòng trên đầu Lâm Gia. tìm khăn lông lau khô tóc cho cô, sau đó đứng bên cạnh tiếp tục nói khoác năng lực X của mình xuất sắc như thế nào.

Lâm Gia nhắm mắt lại dùng sức chà xát tóc, cố gắng coi những lời Lannok nói như tiếng muỗi bên tai, nhưng đến khi cô nghe thấy Lôi nói nếu như có cuộc thi Kĩ năng X nhất định anh sẽ giành phấn thắng thì không thể nào nhịn được nữa. Lâm Gia quyết định phải đánh gãy cái ý tưởng đó của anh, vì vậy mở miệng cắt đứt câu nói của anh: “Thượng tá Lannok, em không muốn chọn một người có kinh nghiện X phong phú làm bạn, anh đừng tốn nước miếng nữa.”

Động tác của Lannok chợt cứng đờ, tựa như bị Lâm Gia đả kích, buồn bực nói: “Thật không….” Lâm Gia chắc chắn gật đầu một cái, khẳng định nói: Tất nhiên.”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Lannok phấn khích kêu to: “Thật khéo thật khéo,! Anh là xử nam, vô cùng hợp với điều kiện của Honey! Anh còn đang lo lắng Honey chê anh chỉ có lí thuyết mà không có kinh nghiệm thực tế, hắc hắc hắc…..” Lâm Gia run lên, khăn lông đang cầm trên tay cũng rơi xuống.

Lannok ôm chặt cánh tay cô, khuôn mặt trịnh trọng: “ Honey đừng lo lắng, anh mặc dù thật sự chưa có làm nhưng kiến thức lý luận đã học vô cùng nhuần nhuyễn, chắc chắn sẽ rất nhanh tiến bộ, đảm bảo sẽ làm em thấy thoải mái….”

“Dừng lại !” Lâm Gia vội vàng bịt miệng Lôi lại, chỉ sợ nếu anh còn nói tiếp, chỉ sợ còn phân tích rõ cả các động tác khi X ra mất. Người này thật đúng là vô sỉ không còn chỗ để nói.

“Bọn Ngân Hổ đâu?” Lâm Gia kéo bàn tay đang nắm tay cô xuống, không tự nhiên mà nói sang chuyện khác.

Lannok cố ý lộ ra khuôn mặt thất vọng, buông tai ai oán: “Vì để em an tâm tắm, anh đã bắt bọn họ đi xa rồi. Ai, anh cũng nên nhận rõ thực tế, honey quan tâm đến nhóm nửa thú hơn tôi. Thật ra anh cũng rất tốt mà, ưu điểm rất nhiều, so với Dick và Ngân Hổ cũng không hề kém.”

Lâm Gia nhặt khăn lông lên, ném vào ngực Lannok: “không phải em nói anh không tốt. Ừ cảm ơn anh đã giúp e gội đầu.” Lannok nhếch miệng: “Honey, trong mắt em có phải anh chỉ tốt được mỗi việc giúp em gội đầu không?” Lâm Gia giở khóc giở cười, nhức đầu vỗ chán: “ Em không nói như vậy.”

“Được rồi, không đùa nữa.” Lannok nhịn cười, khom lưng ôm lây Lâm Gia : “ Em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi ăn điểm tâm một chút rồi uống thuốc.”

Nhóm nửa thú vẫn đang chờ bên ngoài cửa thấy Lannok ôm Lâm Gia đi ra lập tức vây quanh đến. Lannok không thể làm gì khác hơn là đặt Lâm Gia xuống, sau đó lại nhanh chóng đẩy nhóm nửa thú ra ngoài.

Lâm Gia đưa tay vuốt vuốt đám lông xù trên đầu nhóm nửa thú, đến Dick thì tay lại run lên dừng lại giữa đường. Cô nhìn vào cặp mắt màu lam nhạt của Dick, trong đầu lại hiện lên cảnh triền miên cùng anh trong lều sáng nay, mặt lại nóng lên. Ánh mắt Dick dịch chuyển, há mồn ngậm lấy đầu ngón tay cô, đầu lưỡi khẽ liếm.

Ngân Hổ thấy thế trừng mắt, nổi cơn ghen, dùng lực đẩy Dick ra, quay mặt ủy khuất nhìn Lâm Gia, nổi “dấm chua.” Lâm Gia cười cười đưa tay vỗ vào ót Ngân Hổ. Ngân Hổ chợt đứng dậy đi vòng quanh hai vòng, khò khè dán sát vào người cô, dụi dụi đám lông xù trên đầu vào ngực cô. Đưa lỗ mũi vào ngực cô ngửi ngửi một cái, ánh mắt sáng lêm. Anh ngẩng đầu liếm liếm trên mặt Lâm Gia rồi xoay người chạy vào trong rừng, thân anh nhanh chóng đã mắt hút.

Lannok thấy kỳ quái sờ sờ gáy, hỏi Lâm Gia: “Ngân Hổ làm sao vậy?’ Lâm Gia sờ sờ cái bụng rỗng đang réo lên, lúng túng cười: “Có lẽ Ngân Hổ vì tôi đi săn….” Anh đúng là một con hổ biết quan tâm.

Lannok ồ lên một tiếng, giảo hoạt cười nói: “Honey, em vừa mới khỏe lên, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể ăn nhẹ một chút, thịt nướng không thể ăn nhiều. Con hổ kia….cũng không phải chỉ hái rau dại đi.” Dick nheo mắt lại nhìn Lôi, đúng là một giống đực gian trá.

Lannok nhanh chóng lấy balo của anh đến, từ bên trong móc ra một bọc gì đó màu xanh lá cùng một ổ bánh mì đen, hả hê khoe khoang: “Buổi sáng anh đi một vòng quanh rừng lại phát hiện ra không ít rau dại, thuận tay hái một chút rửa sạch sẽ mang về. Honey, anh làm sandwich dau dại cho em nè. Tay nghề nấu nướng của anh rất được, bảo đảm hương sắc đủ cả.”

“Em giúp anh, nấu ăn cũng là sở trường của em.” Lâm Gia vừa nghe đã thấy hứng thú, những ngày qua cô chỉ được ăn mỗi thịt nướng, miệng đã nhiệt cả lên rồi, vô cũng khát vọng được ăn chút rau dưa.

Lannok cũng tự nhiên hết sức vui vẻ: “ Được, có thể được ăn thức ăn tự tay Honey làm đúng là may mắn.”

Sư tử trắng- Dick cực kỳ đồng tình liếc nhìn phương hướng Ngân Hổ vừa dời đi, tìm một chỗ sạch sẽ lười biếng nằm xuống, duỗi thẳng tứ chi ngáp một cái thật to. Quả nhiên đối mặt với giống đực xảo trá như Lannok vẫn là nên lấy tĩnh đối chế động.

Tân Hiểu vội vàng chạy đến phòng làm việc của Clermont, trong lòng như lửa đốt, không kịp để vệ binh thông báo, đã đẩy cửa vọt đến trước mặt Clermont: “Em nghe nói quân đoàn đặc chủng gặp phải giặc cướp tập kích, thiếu chút nữa bị tiêu diệt! Đã lâu như vậy mới báo cho em biết, vì sao anh lại gạt em!”

Clermont đang cầm một bản báo cáo, vẻ mặt phức tạp nhìn Tân Hiểu, mày nhíu chặt, ánh mắt lập lòe bất định.

Tân hiểu thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng Kiều An đã xảy ra chuyện, sắc mặt trắng bệch, nhào tới trước túm lấy áo anh, giọng nói run rẩy: "Nói chuyện với em đi! Có phải Kiều An đã. . . .”

“Kiều An không có việc gì.” Clermont không như thường ngay ôm lấy Tân hiều vào ngực mà đẩy cánh tay của cô ra, rời đi: “Hắn ta không sao cả, đã được quân đội khu C8 cứu, chỉ bị một vết thương nhỏ thôi.”

Một giọt nước ở khóe mắt tân Hiểu lăn xuống, cô vừa khóc vừa cười nói: “ Thật tốt quá, Kiều An không bị làm sao, thật tốt quá…” Chuyện cô lo lắng nhất không có xảy ra, thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng. Cô như lả đi dựa vào ngực Clermont, đưa bàn tay ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào ngực anh, mệt mỏi nỉ non: “Clermont, anh phái người đưa Kiều An về đi, đừng để anh ấy đến thủ đô. Mỗi ngày em đều buồn phiền lo lắng anh ấy gặp chuyện không may, em…”

“Hiểu Nhi” Clermont vươn tay ôm chặt cô, một tay nắm lấy cằm của cô ta nâng lên, đến khi Tân Hiểu đối mặt với ánh mắt của anh, con mắt sắc từ từ trở nên thâm trầm như màn đêm đen tối. Một lúc sau, anh mới sâu kín nói: “Một khắc khi em đẩy Kiều An ra ngoài kia, em nên hiểu rõ, hắn ta đã không thể về được nữa.”

Con ngươi Tân hiểu chợt co rút lại, ngực chợt đau nhói. Cô cắn môi, tự trấn an nói: “Em không hiểu ý anh. A, anh làm em đau đấy…..” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình của Clermont, nhưng hai cánh tay lại bị anh nắm thật chặt không thể động đậy được. Tân Hiểu kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt dịu dàng của clermont đã biến mất, người đàn ông trước mắt này đôi mắt thâm trầm mà lạnh lẽo, xa lạ khiến cô sợ hãi.

Ngón tay đang nắm cằm cô đột nhiên tăng lực, đau đến chảy nước mắt: “ Clermont, Anh điên rồi? Mau buông em ra!” Tân Hiều giùng giằng hét lên: “Anh dám đối xử với em như vậy sao? Không phải là vì em suy nghĩ cho anh, thâm chí không tiếc hy sinh Kiều An,….” Cô nhớ đến Kiều An, trong lòng lại càng thêm đau đớn.

Clermont chợt lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói căm hận cắt đứt lời cô: ‘Nếu như Kiều An thành công, anh còn có thể dễ dàng tha thứ cho em và cậu ta ở cùng một chỗ. Nhưng đáng tiếc cái tên ngu xuẩn kia lại thất bại. Hắn ta chẳng những phụ sự mong đợi của em, còn khiến thủ đô phát hiện ra hắn đang tạo phản, ngay cả anh cũng bị hắn làm cho liên lụy, sau này hắn ta nhất định sẽ bị bộ chỉ huy hoài nghi. Hắn đã phá hư kế hoạch của anh, em nói xem, anh còn có thể để cho hắn sống sao?”

Tân Hiểu chợt trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn Clermont, không thể tin được nói: “KHông không thể nào….Anh, làm sao anh lại biết được kế hoạch của em?”

Clermont khẽ mỉm cười, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng thường ngày, anh buông bàn tay đang nắm trên cằm Tân Hiểu ra, kéo cô vào trong ngực, hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô, rồi lại gần bên tai cô khẽ cười nói: “Dĩ nhiên anh phải biết rõ chứ, cho nên anh mới đồng ý cho Kiều An tham gia quân đoàn đặc chủng. Em có thể thể vì anh mà bảo hắn ta buông tha nhiều năm chiến công vinh dự như vậy, tất nhiên anh cũng vui lòng mà thành toàn. Quả nhiên em vẫn thích anh nhất, có phải không? Vì anh, em cư nhiên lại hy sinh Kiều An. Nhưng mà, Kiều An cũng thật đáng thương. Dù sao hắn vẫn còn tốt hơn so với những người bạn kia của hăn, ít nhất còn được em thương nhớ nhiều năm như vậy. Đúng rồi còn có hắn và con của em, chắc đó là một bé trai nhỉ, Kiều An đến khi chết đến địa ngục mà biết được chân tướng chắc cũng cảm thấy vui mừn, dù sao cũng khó có ai có thể được chết trong tay chính con trai của mình.”

Thân thể tân Hiểu cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp nhìn Clermonnt, giọng nói run rẩy: “Anh, Không phải anh nói đưa trẻ kia năm mười tuổi đã bị bệnh chết rồi hay sao?”

Clermont vuốt ve khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng của cô, cúi đầu khẽ cắn vào vành tai mềm mại của cô: “Anh đã bồi dưỡng con em và Kiều An thành một người lính xuất sắc, em có vui hay không? Chẳng qua nó sẽ nhanh chóng giết chết người cha phản đồ của nó, đúng là thật khiến người ta băn khoăn.”

Tân Hiểu chỉ cảm thấy lòng mình như bị một tia sét đánh xuống. Vòng ôm của Clermont trước giờ vẫn ấm áp như cũ nhưng cô lại thấy lạnh lẽo thấu xương, như bị vậy quanh một tầng băng tuyết rét lạnh.Bàn tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn từ trong ngực lan ra, ánh mắt lại càng đau nhức lợi hại, khô khốc không còn một giọt lệ.

Lannok mang một thùng nước dội đến vào đống lửa còn đang cháy dở, say sưa ăn miếng thịt nướng trước mặt, cười nói với Lâm Gia: “Honey, em ăn tốt như vậy chứng tỏ đã khôi phục không tệ. Em nên báo đáp tôi mới phải”

Trải qua mấy ngày được Lannok trị liệu, buổi tối này thứ hai Lâm Gia đã không còn sốt, hai ngày sau đã khôi phục lại khỏe mạnh. Khôi phục lại sức sống, giơ giơ chuỗi thịt nướng đang xâu trên cành cây nhỏ, nói giỡn: “Không phải công lao của anh? Là bởi vì tôi nhiều ngày không ăn thịt, không thể chịu được nữa. Có thịt nướng trước mặt nên phải cố gắng ăn nhiều thôi.”

Lannok thở dài: “Đúng là con gái, qua cầu rút ván.” Còn chưa dứt lời một cành cây đã rơi xuống đầu anh.

“Lannok đừng nói hưu nói vượn nữa.” Lâm Gia không hề yếu thế,nhưng tuy miệng lưỡi không buông tha người nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ. Cũng không biết từ khi nào khi cô và Lannok ở cũng nhau đã không còn xẩu hổ nữa, bình thường anh sẽ trêu chọc cô vài câu, không phải ngoài khét trong sống, thì chính là cô dở khóc dở cười hận không thể đạp cho anh một trận. Nhưng cô cũng không ghét, dần dần còn có chút hưởng thụ không khí ồn ào thoải mái này.

Những ngày qua bởi vì cô bị thương nên chỉ có thể ở lại đây. Ngân Hổ một tấc cũng quấn lấy cô không dời. Sau khi Dick khôi phục lại hình thú thì lộ vẻ uy nghiêm, mỗi ngày đều mang theo một nửa thú khác đi xung quanh tuần tra, công việc bảo vệ luôn được làm thận trọng.

Nói đến nửa thú Lâm Gia mới nhớ, quay đầu nhìn về thân hình cao lớn đang núp sau cây cổ thụ.

“Kim Điêu vẫn luôn đi theo chúng ta, Ngân Hổ đuổi thế nào cũng không chịu đi.” Lannok ở một bên thở dài: “Anh thấy nó rất đáng thương, ngày hôm qua đã trị thương cho nó. Quả nhiên nó khôi phục rất kinh người, cánh bị bẻ gãy mà giờ đã không còn khác trước là mấy.”

Lâm Gia a một tiếng, tâm tình trở nên phức tạp. Mặc dù cô không hận con Kim Điêu, nhưng cũng không có tình cảm gì với nó. Ngày hôm qua nghe Lannok nói, Kim Điêu là con thú dị biến thất bại của bọn cướp Roddy Elias, trời sinh tính tình hung tàn rất khó khống chế. Lâm Gia vô cùng lo lắng không biết được con Kim điêu khi nào sẽ nổi điên mất đi khống chế. Đến lúc đó không biết nó có làm người khác bị thương hay không, nhưng giết nó thì lại thấy không đành lòng, đuổi nó lại không chịu đi, thật là khó khăn.

“Đúng rồi, tên Dạ Lam đó đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, không biết hắn có sao không?” Lâm Gia miễn cưỡng từ bóng dáng tịch mịch kia dời đi: “Còn cả Dạ Hoàng nữa, anh định xử lý bọn họ thế nào?”

Cô nhớ hai ngày trước có nhìn thấy tình cảnh của Dạ Hoàng, không nghĩ đến một thủ lĩnh nhóm cướp lại đẹp trai như vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Lannok vuốt vuốt lỗ mũi, cười nói: “Cho bọn họ đi cùng chứ sao. Đặc biệt là tên Dạ Lam đó, thân thể hắn ta bị thi biến vô cùng kỳ lạ, tôi nghĩ nên nghiên cứu hắn ta kỹ một chút.” Anh vác súng lên vai: “ Anh dẫn người đi tuần tra một chút, em đi nghỉ đi.”

Lâm Gia kéo túi hành lý của Lôi đặt vào sau lưng, tựa vào đó ngủ. Vừa nhắm mắt không được bao lâu lại bị tiếng động vật khò khè đánh thức, một trận nhiệt nóng phun lên trên mặt, rồi một cái gì đó êm ái liếm liếm, khuôn mặt rất nhanh đã bị liếm ướt nhẹp.

Lâm Gia không khỏi nhíu mày, bởi vì đang rất buồn ngủ cho nên dứt khoát nhắm mắt tiếp tục giả vở ngủ, đợi Ngân Hổ thấy cô không tỉnh lại sẽ tránh ra không làm ầm ĩ đến cô nữa. Nào ngờ, Ngân Hổ lại lấy chòm râu cọ cọ vào má cô, vừa gai ngứa nhôt nhột khiến cô giả bộ cũng không được nữa, chỉ đành mở mắt ra.

Người đang ngủ lại bị đánh thức tất nhiên tâm tình sẽ không vui. Lâm Gia chính là người như vậy. Cô nghiêm mặt đưa tay túm lấy chòn râu của Ngân Hổ ra sức nhéo: “Tại sao anh lại đánh thức em hả? Con hổ hư!”

Ngân Hổ híp mắt mặc kệ cho cô nhéo râu hả giận, còn rất biết phối hợp phát ra mấy tiếng ư ử. Chờ đến khi Lâm Gia buông tay, anh lại cúi đầu liếm liếm mặt cô, xoay người nằm trên đất, nhếch cái đuôi lên đập đập vào sống lưng, ý bảo cô lên đi. Dick cũng đi đến hướng cô ừng ực kêu nhỏ.

“Sao thế, các anh muốn dẫn em đi đâu?” Lâm Gia kỳ quái hỏi, Ngân Hổ chớp chớp đôi mắt mầu lam, nghiêng đầu ngao.. ngao…ngaoooo.. kêu nhỏ. Thấy Lâm Gia không hiểu ý tứ của anh thì phập phồng hai hàm răng, cái đuôi vẫy vẫy quét tới quét lui trên người cô, ánh mắt màu lam càng thêm tha thiết.

Scott từ trong rừng chạy đến, ôm Lâm Gia lên người Ngân Hổ: “Dick phát hiện có xe tăng bọc thép đang hướng đến chỗ chúng ta. Lannok đoán có thể là quân đội Liên Bang nên đã dẫn người đi kiểm tra. Lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, không biết có nguy hiểm không chúng ta cũng đi xem một chút.”

Ngân Hổ cõng Lâm Gia chạy vào giữa rừng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô thấy ngượng ngùng. Lâm Gia mới nhớ vừa rồi có nhéo chòm râu anh nên chuyển qua lấy lòng, cật lực hôn một cái trên gáy anh, ôm lấy cổ dính vào lỗ tai anh nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi Ngân Hổ, vừa rồi em đã tức giận với anh.” Ngân Hổ cọ xát vào mặt cô, quay đầu dương dương đắc ý hướng về phía Dick.

Dick làm như không thấy gì, trong mắt bình tĩnh không hề dao động, cũng không hề tức giận. Ngân Hổ không nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Dick, nên mắt hứng bước nhanh hơn hướng về phía rừng rậm.

Mấy trăm chiếc xe thiết giáp và xe tăng được ngụy trang cẩn thận đang dừng cách đó không xa, những quân nhân đoàn độc lập bảy đã sắn sàng đứng đó tiếp đón, Lannok và mấy tên quan quân mặc đồng phục đen láy đang đứng nói chuyện với nhau.

Lâm Gia đứng ở phía xa nhìn họ, cảm thấy một người áo đen nhìn rất quen mắt, thế nhưng người đó lại kéo mũ thật thấp, còn đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy rõ được tướng mạo của hắn. Nếu Lannok đã chủ động tiếp xúc với bọn họ thì chắc những người đó không phải là người của khu C8.

Lâm Gia đang muốn gọi Ngân Hổ mang cô đứng gần hơn để nhìn cho rõ xem người quan quân đó là ai thì người đó lại vừa vặn nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người cùng lúc giao nhau, Lâm Gia kinh ngạc trợn to mắt, người đó là Corey.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc