Bởi vì bây giờ bên cạnh Lâm Gia đã có Ngân Hổ và Tatu theo sát một tấc cũng không rời nên Corey liền ra lệnh cho Cain và Healy ở lại.
Trên đường đi, Lâm Gia một mực suy nghĩ, cuối cùng Hoffman cũng không nhẫn nại được nữa mà tìm đến cô rồi, muốn cô thuyết phục Ngân Hổ và Tatu đến thủ đô phối hợp với Liên Bang làm nghiên cứu.
Những ngày qua, Hoffman cũng không có tới tìm cô, anh chỉ ở trong xe y tế, chuyên tâm chăm sóc những người bị thương và theo dõi thân thể dị biến của Devic, ngay cả truyền tin cũng không hề đề cập đến Ngân Hổ và Tatu.
Ngoài mặt Hoffman giống như đã quên đi chuyện này, nhưng trên thực tế, chuyện ăn uống mấy ngày nay của Ngân Hổ và Tatu ở Quân Đoàn Đặc Chủng đều là do anh sắp xếp.
Lâm Gia cảm thấy Hoffman chính là đang quan sát quan hệ giữa cô với Ngân Hổ và Tatu có bao nhiêu thân thiết, sau khi đã hiểu rõ, anh sẽ tìm kiếm cơ hội tốt nhất để nói với cô.
Bản thân Lâm Gia còn đang bị quân đoàn theo dõi, cô không tìm ra biện pháp nào khác, nên chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.
Hoffman không tìm cô, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm anh ta, ngay cả chuyện đi thăm An Đức cô cũng không đi, chỉ vì muốn tận lực tránh mặt anh.
Nghĩ đến chuyện sau khi tới thủ đô, Ngân Hổ và Tatu rất có thể sẽ bị người ta khóa ở trên giường sắt để nghiên cứu, trong lòng cô liền khó chịu, cũng hiểu ra tại sao khi đó Dick muốn mang Ngân Hổ đi. Vì vậy, cô luôn mong đợi Dick đến đây, nhưng Dick không còn xuất hiện nữa.
Về phần Dick tại sao không chịu mang mình đi, Lâm Gia đã sớm không thèm để ý đến, cô tin tưởng bọn Dick có nỗi khổ riêng.
Lâm Gia từng lén khuyên Ngân Hổ và Tatu rời đi, nhưng hai thú lại cố ý ở lại bảo vệ cô. Cô càng nói, hai người càng cáu kỉnh, giả bộ không thèm để ý tới cô, còn bày ra bộ dáng ủy khuất như bị cô vứt bỏ vậy. Lâm Gia không còn cách nào khác, nếu khuyên bọn họ không nghe, cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Lâm Gia vừa đi vừa nghĩ, đi theo Corey lên xe y tế.
Devic không còn bị khóa sắt trói buộc ở trên giường, anh mặc quần quân đội màu đen, khoác áo khoác bệnh nhân rộng thùng thình, bao phủ toàn bộ cơ thể, anh đang ngồi ở mép giường nói chuyện với Hoffman, khi nói, răng nanh bên môi cũng lúc ẩn lúc hiện.
Tóc trắng rối tung xõa ngang vai, mắt đã biến thành màu đỏ nhạt, ánh mắt trong suốt. Khuôn mặt trắng như tuyết, nhưng lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, xem ra thân thể khôi phục cũng không tệ.
Nhìn thấy Corey đi tới, Devic vội vàng đứng lên. Anh khẩn trương cực kì, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Trưởng quan, thượng tá Hoffman nói, tôi. . . . . . Trong cơ thể tôi sinh ra kháng thể đã miễn dịch thành công rồi, sẽ không biến thành zombie nữa."
Corey thấy thần trí Devic thanh tĩnh, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy lần gặp mặt trước kia, anh cũng rất vui mừng: "Tôi đã nói rồi, nhất định cậu có thể chiến thắng được virus zombie! Chúc mừng cậu, Devic!"
Devic mừng rỡ, nhưng ánh mắt lại chợt ảm đảm, trên mặt cũng hiện lên một tia khổ sở, anh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Trưởng quan, bây giờ bộ dáng tôi như vậy. . . . . . Về sau sợ rằng không thể tiếp tục đi theo anh."
Corey ngẩn ra, cau mày nhìn về phía Hoffman: "Thượng tá Hoffman, anh có phải sẽ giao Devic cho Sở Nghiên Cứu của thủ đô hay không?"
"Thượng tá Corey, tôi cũng chỉ làm việc theo quy định thôi." Hoffman thấy ánh mắt Corey không tốt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Devic cũng tốt, hai nửa thú cũng tốt, theo chỉ thị của bộ chỉ huy tối cao, bọn họ đều phải bị mang đến trung tâm nghiên cứu của thủ đô, tiếp nhận kiểm tra và điều trị."
Lâm Gia siết chặt lòng bàn tay, mím môi nhìn chăm chú vào Hoffman, quả nhiên anh ta muốn mang Ngân Hổ và Tatu về thủ đô, bắt bọn họ làm nghiên cứu.
"Tôi gọi hai người tới đây, chủ yếu là muốn cho hai người xem một thứ." Hoffman nhíu mày cười một tiếng, đưa tay tháo cái áo khoác trên người Devic ra.
Corey và Lâm Gia đều kinh ngạc khi thấy chỗ cụt tay của Devic trước kia, bây giờ đã mọc ra một cánh tay mới!
Không, chính xác mà nói thì đó là một cánh tay thú!
Cánh tay này thô to và cứng cáp hơn cánh tay phải rất nhiều, bắp thịt cứng rắn như sắt, bên ngoài bị lớp lông ngắn màu trắng bao trùm, xương ngón tay to lớn lộ ra, móng vuốt màu đen hình mũi khoan sắc bén vô cùng.
"Ngân Hổ sau khi trải qua dị biến đã hóa thành hình người, tình huống của Devic cũng không khác biệt lắm, nhưng cậu ta lại hóa thành hình thú. Nguyên nhân dị biến cũng không rõ ràng lắm, cần tiến hành nghiên cứu kỹ càng hơn." Hoffman giải thích: "Điều có thể xác định chính là, trong máu của Ngân Hổ và Devic đều cùng sinh ra kháng thể virus, sẽ không bị zombie cấp thấp lây bệnh."
Corey nhíu mày: "Chỉ miễn dịch với virus zombie cấp thấp thôi sao?"
Hoffman gật đầu một cái, có chút tiếc hận nói: "Phải, kháng thể đối với virus của zombie cao cấp từ Mammon trở lên thì không có hiệu quả. Thật may là zombie cao cấp mặc dù mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng số lượng lại cực ít, không thể dễ dàng gặp phải."
Một nhân viên y tế đưa tới một quả cầu inox kích cỡ bằng quả trứng gà, Hoffman nhận lấy thả vào trong tay Devic: "Devic, hãy cho Thượng tá Corey thấy một chút sức mạnh của cậu đi."
Devic dùng sức siết chặt quả cầu sắt, một lát sau mở tay ra. Quả cầu đã bị anh bóp đến biến hình, như một nắm bột nhão bị anh nắn đến hư, mặt ngoài là những dấu tay lõm sâu vào trong mặt cầu.
Corey thấy thế cũng phải kinh hãi: "Đây là sức mạnh sau khi biến dị sao?"
Hoffman khẳng định trả lời: "Đúng vậy. Loài người sau khi dị biến thành thú, chẳng những có thể tạo ra kháng thể đối với virus zombie, sức mạnh cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Loài người thành công hóa thú cực ít, thiếu tá Devic rất may mắn, nhưng trước mắt, cậu ta cũng không hoàn toàn hóa thành hình thú, sinh mạng vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm như cũ, còn cần tiếp tục quan sát."
Anh nhìn về hướng Lâm Gia nói: "Quý cô Lâm Gia, trước mắt tình trạng của Ngân Hổ và Tatu cũng không ổn định, hi vọng cô có thể thuyết phục bọn họ ở lại phối hợp với công việc nghiên cứu tại thủ đô. . . . . ."
"Thật xin lỗi, tôi không có cách nào giúp được anh." Lâm Gia nhàn nhạt cắt đứt lời của anh ta: "Ngân Hổ bọn họ đều có quyền được tự do, tôi sẽ không khuyên bọn họ."
Hoffman giận tái mặt: "Tại sao? Với kết quả nghiên cứu của Ngân Hổ, thủ đô sẽ làm cho tỉ lệ sống sót của loài người tăng lên, mang đến hi vọng chiến thắng được zombie, ngài chẳng lẽ không thể vì loài người mà góp một phần sức lực hay sao?"
"Tôi đương nhiên sẵn sàng góp sức. Nhưng nếu như Sở Nghiên Cứu làm tổn thương Ngân Hổ và Tatu chỉ vì mục đích biến bọn họ thành vũ khí tiêu diệt zombie, tôi tuyệt đối sẽ không giúp các người." Lâm Gia dừng một chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hoffman, chậm rãi nói: "Tôi nhớ kĩ, anh từng muốn giết chết Ngân Hổ, tôi không muốn bọn họ bị thương tổn."
Hoffman ngẩn ra, thấy trong mắt Lâm Gia là phòng bị và chỉ trích, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, chấn chỉnh lại vẻ mặt, anh nói: "Thân là quan chấp pháp, tôi tuyệt đối sẽ không tùy ý tước đoạt sinh mạng của bất kì ai, kể cả động vật cũng thế. Tình hình lúc đó ngài cũng thấy được, Ngân Hổ bị virus zombie ăn mòn mất đi khống chế, căn bản không có biện pháp để khống chế cậu ta. Nếu tôi không đưa ra quyết định đúng đắn, tất cả những người đang có mặt ở đó có thể bị nguy hiểm đến tính mạng. Tôi chỉ dựa theo tình hình lúc ấy mà đưa ra quyết định bắn chết cậu ta, nhưng cuối cùng tôi cũng không có nổ súng. Bây giờ, Ngân Hổ đã thành công dị biến thành nửa thú, dưới tình huống bình thường sẽ không xuất hiện tình trạng mất khống chế, nếu không phải cực kì bất đắc dĩ, chúng tôi sẽ không tổn hại đến tính mạng của cậu ta. Nếu như, cô có thể thuyết phục bọn họ phối hợp với nghiên cứu của quân đội, tôi bảo đảm cô và hai thú sẽ lấy được thân phận hợp pháp, thoải mái sống một cuộc sống an toàn."
"Tình huống cực kì bất đắc dĩ là như thế nào? Do các người phán đoán sao?" Lâm Gia cũng không nhượng bộ, cô biết rõ tình cảnh của mình, cũng không nhiều lời với Hoffman, cô không thể lấy tính mạng của Ngân Hổ và Tatu đổi lấy sự tin tưởng của Hoffman.
Hoffman kìm chế lại tâm tình của mình, nói: "Vậy cô cần chúng tôi bảo đảm như thế nào mới chịu bằng lòng giúp chúng tôi?"
"Không cần, nói thật, tôi không tin cam đoan của các người." Lâm Gia lắc đầu một cái, kiên định nói: "Nếu như ở lại bên cạnh tôi sẽ mang đến nguy hiểm cho bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không cho bọn họ ở lại."
Ánh mắt Hoffman trở nên lạnh lùng, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Gia một lúc lâu mới cười lạnh nói: "Vậy cô cho rằng Ngân Hổ rời đi sẽ an toàn sao? Đừng có mơ tưởng nữa! Mất đi sự che chở của quân đội Liên Bang, tình cảnh mà Ngân Hổ gặp phải sẽ càng thêm nguy hiểm. Lần trước, bọn cướp sa mạc tập kích quân đoàn bất ngờ, mục đích chính là Ngân Hổ. Mãnh thú dị biến rất mạnh mẽ, zombie cấp thấp và vũ khí thông thường không làm gì được bọn họ, nhưng bọn họ cũng không phải là mạnh nhất. Mặc dù, Ngân Hổ và Tatu tiến hóa thành nửa người nửa thú, thế nhưng đều không phải là hình thái cuối cùng, bây giờ tình trạng thân thể của bọn họ cũng không ổn định, có thể nói là rất yếu ớt. Nếu cô không tin lời của tôi, vậy thì cứ chờ xem đi."
Lâm Gia im lặng không nói, trong lòng cô đang rất rối loạn. Bộ chỉ huy tối cao đương nhiên đã nắm giữ rất nhiều bí mật của mãnh thú dị biến, cho nên Hoffman mới có thể nói chắc chắn như thế. Nếu như Ngân Hổ và Tatu còn phải trải qua quá trình biến dị khổ sở thì chuyện tiếp nhận sự bảo vệ và điều trị của quân đội Liên Bang là lựa chọn tốt nhất.
Hoffman thấy cô không có tiếp tục phản đối, trong lòng có ba phần nắm chắc, tiếp tục khuyên nhủ: "Quý cô Lâm Gia, hi vọng cô có thể nghiêm túc suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi. Thật ra thì quân đội cũng có thể dựa vào thủ đoạn để cưỡng chế, bắt bọn Ngân Hổ phải phối hợp nghiên cứu, nhưng tôi tôn trọng tình cảm giữa cô và bọn họ nên không muốn làm như thế."
Corey đứng ở một bên giữ vững trầm mặc, đều là quân nhân cho nên lập trường của anh và Hoffman giống nhau.
Mặc dù Devic chưa từng gặp Ngân Hổ và Tatu nhưng anh cũng đã hiểu sơ được tình hình nơi đó thông qua Hoffman. Anh cũng là quân nhân, đương nhiên cũng đồng ý với suy nghĩ của Hoffman.
Hoffman thấy Lâm Gia vẫn không nói được lời nào, giọng nói cũng hòa hoãn một chút: "Còn rất nhiều ngày mới đến thủ đô, trong thời gian này cô cứ từ từ suy nghĩ đi."
Anh ta lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Corey: "Tôi đã báo cáo tình hình của thiếu tá Devic lên cấp trên, bộ chỉ huy tối cao tạm thời quyết định dừng lại chức vụ của cậu ta. Sau khi đến thủ đô, cậu ta phải tiếp nhận nghiên cứu, trị liệu và quan sát. Đây là chỉ thị của thủ đô."
Corey nhận lấy chỉ thị, lướt nhìn một cái rồi bỏ vào túi, vỗ vỗ bả vai của Devic, trấn an nói: "Về sau nói không chừng cậu còn có cơ hội trở lại bộ đội."
Devic trầm mặc cúi đầu, không để cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Ba ngày sau, quân đoàn rời khỏi sa mạc, đi tới thành phố York.
Corey nói cho Lâm Gia biết thành phố York là nơi có lượng dầu hỏa và mỏ thiết rất phong phú, cũng có một số ít ngưởi còn sống sót từ mười năm trước, sống tại đây.
Bộ chỉ huy tối cao từng phái người đến thuyết phục cư dân của thành phố York gia nhập thủ đô Liên Bang, chuyển đến sống ở dưới lòng đất. Nhưng các cư dân gần như không muốn sống một cuộc sống không có ánh mặt trời, bọn họ từ chối lời mời của Liên Bang, lựa chọn cuộc sống mà zombie có mặt ở khắp nơi trên mặt đất.
Bọn họ nói, họ tình nguyện chết dưới ánh mặt trời cũng không muốn sống ở dưới lòng đất.
Ban đầu các cư dân của thành phố York dùng vật dụng hàng ngày và thức ăn trao đổi rất nhiều vũ khí với Liên Bang, sau còn lén lút cùng Roddy Elias thuê một đội quân, gây dựng lực lượng vũ trang của riêng mình.
Hai năm trước, thành phố York bị zombie tấn công, chỉ trong một đêm đã biến thành thành phố chết. Nhưng không một ai ngờ tới, nguyên nhân làm cho thành phố York trở nên như thế không phải bởi vì zombie, mà là do lính đánh thuê làm.
Thành phố York đã dẫn sói vào nhà, bọn lính đánh thuê của sa mạc đã xúi giục những người trẻ tuổi gia nhập vào trụ sở bí mật của Roddy Elias. Vì thế sau vài năm, thành phố York chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ con không có sức chống cự, bị zombie hủy diệt.
Roddy Elias và Liên Bang cùng nhau tranh đoạt tài nguyên của thành phố York, mấy năm qua chiến hỏa không ngừng. Nhưng cuối cùng thành phố York cũng nằm trong sự khống chế của quân đội Liên Bang, trở thành một trong những căn cứ cung cấp nhiên liệu trên mặt đất, do quân đoàn C8 chiếm đóng.
Thành phố York rất giống với những thị trấn lớn của nước Mĩ, mặc dù có bộ đội khu C8 đóng quân nhưng vẫn có vẻ tiêu điều, đồi bại như cũ. Trừ bỏ nhà lầu bằng bê-tông thì không thấy được bất kì cây cối nào, đường phố rất rộng, mặt đường cũng coi như trơn lán, lúc có xe thiết giáp tuần tra lái qua, chung quanh cát bụi tung bay. Các tòa nhà kiến trúc ở đây bị hủy hoại nghiêm trọng, chỉ còn một số ít tòa nhà coi như tốt, khắp nơi trên tường đều là vết đạn, cửa sổ bị vỡ thành mảnh nhỏ, những quân nhân ở lại đều được sắp xếp nghỉ ngơi tại nơi này.
Sau khi quân đoàn đến thành phố York, thì nhận được thông báo bộ đội khu C8 đã đợi ở đầu phố.
Tám chiếc xe tăng cỡ nhỏ che chở cho đoàn xe của Quân Đoàn Đặc Chủng tiến vào thành phố York, hơn mười phút sau xe đã dừng lại ở sân thể dục trong trường học.
Healy vừa cho xe dừng hẳn, thì có chừng mười người quân nhân mặc quân phục màu đen xông tới, phù hiệu trên tay áo bọn họ là dấu hiệu của khu C8.
Corey xuống xe nói với bọn họ vài câu, sau đó mang theo bọn họ đi đến.
Corey gõ cửa sổ xe một cái, ý bảo Cain mang Lâm Gia xuống. Ngân Hổ và Tatu cũng theo sát Lâm Gia.
Lần đầu tiên những quân nhân kia nhìn thấy nửa người nửa thú, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Một tên quân nhân khá lớn tuổi trong đó đi tới trước mặt Lâm Gia, chào theo kiểu quân đội: "Sư đoàn thứ 13 khu C8 . . . . . ."
"Thiếu tá sư đoàn thứ 13 kiêm quân y của chiến địa Lannok!" Quân nhân đang tự giới thiệu mình lại bị một người khác hắng giọng cắt đứt.
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một quân nhân trẻ tuổi khoác một cái áo dược sĩ cũ kĩ bụi bậm trên vai, tay áo được xoắn lên đang lười biếng ngồi trên một đóng đá vụn ở cách đó không xa, phất tay chào với bọn họ.
Anh xoay tròn nón quân đội trên đầu ngón trỏ, mái tóc dài màu đỏ vàng * được tùy tiện buộc lại ở sau ót, quân phục trên người nhăn nhăn nhúm nhúm, chỉ cài có mấy cái nút áo làm lộ rõ ra cơ ngực gầy gò, bền chắc màu mật ong.
Thấy mọi người nhìn sang mình, anh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn, đôi mắt màu xanh phát sáng rạng rỡ, nhìn về phía Lâm Gia: "Hi! Người đẹp, lần đầu gặp mặt!"