Thiên Minh Đại lục, Đông Thổ Thần Châu, Kiến Minh Đế Quốc, Thiên Đô Vương Thành.
nɠɵạı viên Hồ Gia, một đám thiếu niên nhìn Lý hộ vệ hâm mộ. Lý hộ vệ cười khằn khặc, hắn hét lên một tiếng rồi dẫm chân mạnh xuống đất. Một tiếng “oành” thật vang dội lại làm đám thiếu niên suýt bật ngửa. Một tảng đá bự sau lưng Lý hộ vệ bắn lên cao rồi rơi xuống đất. Đám thiếu niên nhao nhao vỗ tay. Lý hộ vệ khoái chí nói thật dõng dạc.
- Đây là Nguyên lực, các ngươi hiểu chưa? Chỉ cần cảm ứng được một loại Nguyên lực, bản thân các ngươi sẽ có thể điều khiển được Tứ đại nguyên tố. Nếu các ngươi có thể cảm ứng được hai loại Nguyên lực, các ngươi chính là thiên tài. Ngày sau có thể tu luyện ra một loại Hỗn nguyên lực nữa. Ha ha! Còn nếu các ngươi cảm ứng được ba loại Nguyên lực thì chính là yêu nghiệt. Thiên tài của đại gia tộc cũng chỉ có như thế. Ngày sau các ngươi sẽ tu ra Ngũ hành nguyên lực, trở thành kỳ tài được các gia tộc trọng dụng. Bây giờ thì xốc lại tinh thần cho ta, bắt đầu bài tập cảm ứng Nguyên lực.
Đám thiếu niên hứng khởi nhao nhao đứng dậy tập luyện. Không khí nɠɵạı viện bừng bừng hứng khởi. Mấy thủ vệ Hồ gia nhìn nhau cảm khái.
- Tuổi trẻ thật tốt!
- Ha ha! Lão Lưu, ngươi đã vào Hồ gia cũng hơn chục năm rồi nhỉ?
- Vẫn thua lão Ngưu ngươi mà! Nhớ ngày đầu ta mới vào Hồ gia cũng như tụi nó! Thời gian trôi nhanh thật.
- Ha ha! Thiên phú chúng ta bình thường, được Hồ gia thu nhận đã là hạnh phúc lắm rồi. Bao nhiêu năm ở Hồ gia quả thật là được mở rộng tầm mắt. Mai mốt về già còn có cái để kể cho con cháu nghe.
- Ha ha! Cũng đúng ha! Nghe nói Đại thiếu gia đã mở được song trọng Nguyên lực, được lão Tổ ca ngợi hết lời. Còn Tam ŧıểυ thư được nɠɵạı viện Dược sư công hội thu nhận làm Dược đồ tập sự. Chà chà! Con gái của ta mà cũng có thiên phú luyện dược, chắc đến nằm mơ ta cũng không ngậm được miệng.
- Ha ha! Ngươi cứ nằm mơ đi! À! Dạo này ta không thất Nhị thiếu gia đâu nhỉ?
- Hình như Tiêu thiếu gia lại lên Trúc Lâm Viên rồi thì phải.
- Ồ! Chắc Tiêu thiếu gia thích trúc lắm nhỉ? Có lần ta đến ŧıểυ viện của Thiếu gia, bên trong toàn trúc là trúc.
- Ha ha! Nhị thiếu gia là người nho nhã mà. Mà cũng tội Nhị thiếu gia, lúc nào cũng như người vô hồn. Nghe nói năm xưa Gia chủ vô tình gặp Nhị thiếu gia đàn bài Hồng nhan chi mệnh mà mới yêu thích đem về làm nghĩa tử đó.
- Ta cũng có nghe mà! Tiếc là ta chưa được nghe Nhị thiếu gia đàn. Không biết thiếu gia đàn hay như thế nào.
- Ha ha! Ngươi cũng nằm mơ đi!
Hồ gia là một trong bảy đại gia tộc của Kiến Minh Quốc, cũng là một trong số ít gia tộc tu chân ở nơi này. Đại thiếu gia Hồ Hiểu Minh năm nay tròn mười tám tuổi. Mở ra được song trọng Nguyên lực khiến Tinh Lâm Môn chú ý, cuối cùng được tuyển làm đệ tử nội môn. Chuyện này khiến trên dưới Hồ gia vui mừng. Cũng trong thời gian này, Tam ŧıểυ thư Hồ Uyển Linh, năm nay mới mười hai tuổi đã được Đại sư Đinh Bất Hành, viện chủ nɠɵạı viện Dược sư công hội Phân hội Thiên đô nhận làm Dược đồ. Chuyện này truyền ra, các gia tộc kéo đến chúc mừng không dứt.
Khác với hai người này, Nhị thiếu gia, là nghĩa tử của Hồ gia chủ lại không có vinh quang như vậy. Nhị thiếu gia Tiêu Vĩnh Thần được Hồ gia chủ nhận nuôi từ hơn mười năm trước. Nơi mà Hồ gia chủ thấy hắn cũng là một trúc lâm. Hắn là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Người dân nơi đó nhặt được hắn cùng với một cây đàn. Trên đàn chỉ có khắc ba chữ “Tiêu Vĩnh Thần”. Hồ gia chủ cảm thương nên vẫn giữ chữ Tiêu trong họ của hắn.
Cũng từ đó cây đàn này làm bạn với hắn.
Dù mới chỉ mười sáu tuổi, lại như người vô thần nhưng sở hữu tài năng âm luật hiếm có, Tiêu Vĩnh Thần được mệnh danh là Thập đại tài tử Thiên Đô Thành. Xưng là Cầm vương.
Từ nhỏ Vĩnh Thần thường xuyên đàn tại các buổi tiệc trong gia tộc, nhưng rồi càng lớn Vĩnh Thần càng ít xuất hiện hơn. Cho đến nay, người ta chỉ còn bắt gặp hắn tại Trúc Lâm Viên. Bởi vì vậy mà dù trong Thập đại tài tử hắn xếp ở vị trí cuối cùng nhưng không ai dám coi thường hắn. Không ai rõ tạo nghệ của hắn bây giờ đã ở trình độ nào rồi.
Hôm nay Hồ gia mở tiệc mừng song hỷ của Đại thiếu gia và Tam ŧıểυ thư. Một buổi sáng này Hồ gia chủ mãn nguyện nhìn hai đứa con của mình. Lão cười thật tươi.
- Minh nhi! Linh nhi! Thật sự hôm nay ta rất vui. Sau này Hồ gia còn phải trông chờ vào các con rồi. Đợi Thần nhi về ta sẽ bắt đầu buổi tiệc mừng hôm nay.
Nghe đến Tiêu Vĩnh Thần, Hồ Kiến Minh và Hồ Uyển Linh có vẻ không vui. Hồ gia chủ chỉ mỉm cười không để ý.
Ngày hôm ấy Thiên Đô Thành náo nhiệt vô cùng, hàng đoàn người xếp hàng đến đại môn Hồ gia kéo dài không dứt. Hoàng Đế Kiến Minh Quốc cũng đích thân đến chúc mừng. Gia chủ năm đại gia tộc khác cũng vậy.
Kiến Minh Quốc có bảy đại gia tộc hùng mạnh nhất. Đứng đầu là Kim gia, hoàng tộc Kiến Minh Quốc. Long gia của Liên minh Giả kim thế gia. Tống gia của Pháp sư Công hội. Mạnh gia chủ trì Liệp thú công hội. Hào gia chuyên buôn bán khoáng sản. Liễu gia đại diện cho Dược sư công hội. Hồ gia thì lấy luyện phù mà nổi tiếng, gần như đại diện cho thế lực Vu sư tai Kiến Minh Quốc.
Phù sư không chỉ hiếm tại Kiến Minh Quốc, trên Thiên Minh Đại lục cũng rất ít gặp. Bởi vì cần có một Hồn hải hùng mạnh mới có thể chế tạo được Phù chú nên rất khó gặp được nhân tài trong lĩnh vực này.
Thiên Đô Thành Kiến Minh Quốc tựa lưng vào Kiếm Phong Sơn mạch, nơi này tài nguyên dồi dào nên các thế lực cũng được phát triển mạnh mẽ. Song song đó là những màn minh tranh ám đấu nãy lửa. Tuy thế nhưng bề ngoài vẫn có một vẻ hòa thuận.
Đặc biệt hôm nay mấy đại gia tộc này cười rất tươi đến chúc mừng Hồ gia.
Hồ gia nằm ở cửa nam Thiên Đô Thành, diện tích rộng đếm không xuể. Phân thành nɠɵạı viên và nội viên. Nhân khẩu đến hơn vạn người.
nɠɵạı viên là nơi ở của các chấp sự và hộ vệ cùng người hầu. Nội viên là chổ ở của dòng chính Hồ gia. Dòng chính Hồ gia phân thành sáu nhánh, theo thứ tự là gia chủ và năm trưởng lão.
Đêm nay tất cả người Hồ gia, dù là lớn hay bé đều tập trung trên quảng trường lớn để tiếp đãi khách đến mừng. Duy chỉ có Tiêu Vĩnh Thần thì không. Hắn giờ này đang ở một nơi vô cùng kỳ lạ.
Vĩnh Thần vỗ vỗ trán, đầu hắn xoay vòng vòng như chong chóng. Mãi vẫn chưa hết choáng váng, hắn lại vỗ thật mạnh vào trán.
Tâm thần trấn định lại, Vĩnh Thần hoảng sợ nhìn khung cảnh trước mặt. Ở đó lơ lững hàng vạn điểm tinh quang lấp lánh như vì sao. Nơi này không phải là Trúc Lâm Viên của hắn.
- Không phải sáng nay xuống giường không cẩn thận bị té thôi sao? Sao lại té tới nơi này luôn vậy?
Nhìn xuống chân, Vĩnh Thần lại hoảng sợ nhảy cẫng lên. Dưới chân hắn không hề có gì cả, chỉ là khoảng không đen thui làm hắn choáng váng. Vĩnh Thần hiện giờ như đang lơ lững trong không trung, nhưng hắn cảm giác rõ ràng là mình vẫn có thể bước đi được.
Bất chợt một cảm giác kỳ diệu bắt đầu hình thành trong Vĩnh Thần. Dù không rõ ràng nhưng hắn cảm giác mình có một liên hệ nào đó với nơi này. Cho đến khi cảm giác ấy dần dần rõ ràng hơn thì khung cảnh nơi này cũng bắt đầu thay đổi. Các điểm tinh quang dần dần tụ lại thành một quang môn khổng lồ. Bên trên quang môn ấy, mấy dòng chữ dần sáng lên.
“Vô Thiên Giới”
Đứng trước quang môn này, Tiêu Vĩnh Thần so ra chỉ như một con kiến đứng trước con voi. Vĩnh Thần chết lặng nhìn. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn trở nên nghiêm túc. Hắn thì thầm.
- Ngươi đã đến rồi sao? Vận mệnh!
Dòng chữ lại tiếp tục sáng.
“Hỡi kẻ mang dòng máu của Nguyệt Thần
Chiến binh của bóng tối vĩ đại
Sứ mệnh của ngươi đã được định đoạt
Từ nay ngươi chính là truyền nhân của Thần tộc ta
Hãy tiếp nhận sức mạnh
Khôi phục lại vinh quang của Nguyệt Thần
Mở ra Tân thế giới
GIẾT”
Một chữ cuối cùng ầm ầm vang trong đầu Vĩnh Thần. Quang môn tụ thành hình rồi dần mở ra.
Cơ mà thay vì thấy một cảnh tượng không thể hoành tráng hơn nữa thì đằng sau quang môn ấy bắn ra một tia sáng chui thẳng vào mi tâm Vĩnh Thần. Quang môn hư ảo rồi biến mất. Vĩnh Thần choáng váng té xuống.
Chờ hắn tỉnh lại thì hắn đã nằm dưới nền nhà.
- Là mơ hả?
Vĩnh Thần xoa xoa trán đứng dậy. Hắn lủi thủi đứng dậy bước được mấy bước thì một thiếu nữ chạy lại đỡ hắn. Thấy nàng hắn hét toáng lên làm nữ nhân kia cũng hét theo.
- Cô… Cô là ai?
Thiếu nữ kia tái mặt rồi chợt há miệng không thể tin nhìn Vĩnh Thần.
- Thiếu… Thiếu gia! Ngài nói chuyện được…
- Ta có câm đâu mà không biết nói! Ủa! Đây là đâu?
Giờ này hắn mới thấy, cái chổ này trông như một cái phòng mà mấy phim cổ trang hay có nè. Hắn vỗ vỗ trán đi qua đi lại.
- Mơ! Chắc chắn là mơ! Đầu tiên mơ bị té! Sau mơ cái chổ khủng khiếp kia! Sau là là… Là ở đây! Mơ! Là mơ rồi! Phải thử…
Hắn giơ tay định tát mình một cái mà sợ đau, lại quay qua nhìn thiếu nữ kia. Hắn bước qua vỗ cái “bốp” vào mông nàng. Thiếu nữ đau đến ứa nước mắt.
- Êm êm mềm mại mà nong nóng nữa. Mơ sao thật thế nhỉ? Hay mình thử xem…
Hắn giơ tay định bóp ngực nàng, thiếu nữ hoảng sợ hét lên, tay nàng hất hắn ra rồi bỏ chạy làm hắn té chỏng vó, đầu đập luôn vào cây cột nhà. Giờ này đến lượt Vĩnh Thần ôm đầu, đau đến chảy nước mắt.
- Ui đau quá! Mơ thôi có cần phải thật vầy không?
Chợt hắn giật mình giơ tay tát vào mặt một cái. Rát hết cả mặt, Vĩnh Thần ngẩn ngơ.
- Ơ! Đây là đâu! Rõ ràng có cảm giác… Không lẽ thật sự đã tiếp nhận cái sứ mạng chết tiệt kia rồi sao?
Vĩnh Thần còn đang thẩn thờ nằm ở đó thì thiếu nữ kia đã trở lại. Nàng rón rén nhìn hắn. Vĩnh Thần không để ý đến nàng, hắn thẩn thờ ngồi xuống giường nhìn bàn tay mình. Cuối cùng hắn vẫy thiếu nữ lại. Nàng sợ hãi quỳ xuống dưới chân hắn.
- Ta hỏi ngươi trả lời!
Thiếu nữ sợ hãi gật gật đầu.
- Ta tên Tiêu Vĩnh Thuần phải không?
- Vâng!
- Đây là nơi nào?
- Đây là Trúc Lâm Viên thưa thiếu gia!
- Ta hỏi nơi này là đại lục nào?
- Vâng! Thưa thiếu gia! Nơi đây là Thiên Đô Kiến Minh Đế Quốc, Đông Thổ Thần Châu Thiên Minh Đại Lục.
- Ồ! Vậy nơi đây là Thiên Nữ Giới!
- Vâng!
- Thế thì đúng rồi! Đã bao nhiêu năm? Ta đã luân hồi bao nhiều đời? Thật sự là…
Vĩnh Thần lững thững đứng dậy chắp tay sau lưng như ông cụ non bước đi ra khỏi phòng. Đây là một ŧıểυ viện tĩnh lặng với một rừng trúc. Vĩnh Thần nhìn nơi này, một hình bóng lặng lẽ hiện ra trong tâm trí hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn trời thì thầm.
- Phụ thân! Con sẽ phá nát cái thế giới này, xem thử bên trong nó rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì lại khiến cho cái vận mệnh này luân hồi mãi như thế.
Vĩnh Thần cứ đứng lặng im như thế.
Ở một nơi dường như chỉ có bóng tối vĩnh hằng, một tòa cung điện âm u như cõi u minh sừng sững tọa trên mặt hồ. Một chút ánh sáng yếu ớt le lói soi lên những gương mặt cùng khổ ở nơi này. Những lính gác mặc bộ giáp đã cũ kỹ đứng trang nghiêm trên các tòa tháp cao. Những người hầu yếu ớt đi lại giữa các hành lang. Những căn phòng tối om. Bên trong đại sảnh âm u, một nhóm người mặc áo trùm kín mít đang cầu nguyện. Trung tâm sảnh đường là một bức tượng cao lớn rất uy vũ. Chỉ là khuôn mặt trống trơn không có ngũ quan.
Bên ngoài, mặt hồ rộng lớn nhưng đen ngòm. Xung quanh là những dãy nhà nối tiếp nhau tạo thành một tòa thành lớn. Thế nhưng lại dường như không có một chút gì gọi là sinh cơ.
Đây là một vùng đất chết.
Trên tận cùng của tòa tháp cao nhất của cung điện, một viên ngọc ảm đạm mất ánh sáng đã mấy vạn năm. Giờ này không ai có thể biết được năm xưa nó từng tỏa sáng huy hoàng đến nhường nào. Nó là trái tim của cả thế giới này. Nó chết, thế giới này cũng chết theo.
Nhưng trong một ngày này, điều kỳ diệu đã sảy ra. Bên trong viên ngọc đó chợt bùng lên một tia sáng rồi dũng mãnh lao ra chiếu sáng cả tòa cung điện. Tia sáng ấy bắn thẳng lên trời cao. Một ấn kí hình mặt trăng dần hình thành.
Bên trong cung điện, ánh sáng dần tụ hội lại trên bức tượng uy vũ kia. Ngũ quan vốn không có lại mờ ảo hiện ra. Lông mày, mắt, tai, mũi, miệng dần rõ ràng.
Cả đoàn người run rẫy nhìn lên, không biết ai đã quỳ trước miệng hô lên một tiếng. Mọi người theo đó quỳ xuống, miệng đồng thanh.
- Nguyệt Thần Vạn Tuế!
Tiếng hô vang vọng lan ra khắp tòa thành. Khắp mọi ngõ nghách, người người quỳ xuống đồng thanh hô theo.
Có ai quen biết Vĩnh Thần mà đứng ở đây chắc sẽ giật mình nhận ra, bức tượng ấy lại giống hắn như đúc.