Thoắt cái, Thu Thủy đã mười một tuổi. Ở thời hiện đại, nàng vẫn còn là học sinh tiểu học, nhưng ở thời cổ, đã có thể theo cha bàn chuyện làm ăn với người ta. Từ bé, nàng đã theo chân Thu Lâm Sinh đi khắp nơi bôn ba, lanh lợi hoạt bát.
Thêm vào đó, thân thể nàng vốn dĩ khỏe mạnh, mùa hè bị nắng rám đen thì mùa đông chỉ cần che chắn một chút là lại trắng trẻo trở lại. Làm công việc đoàn đầu như thế này, điều quan trọng nhất là phải biết đối nhân xử thế. Thu Lâm Sinh cả ngày cười tươi như hoa, đương nhiên Thu Thủy cũng không ngoại lệ.
Hai cha con ở nhà thì không nói, chứ cứ hễ bước chân ra đường là mặt mày rạng rỡ, nụ cười tươi rói chẳng hề hẹn trước mà đồng điệu lạ thường, ngay cả độ cong nơi khóe miệng cũng gần như giống hệt. Nhìn hai cha con họ cười nói vui vẻ, người ta cũng không khỏi nở nụ cười đáp lại: “Thu đoàn đầu khỏe chứ! Ồ, Tiểu Thu đoàn đầu cũng khỏe nhé!”
Cái tên “Tiểu Thu đoàn đầu” là do người ta gọi đùa Thu Thủy thôi, nhưng nàng cũng mặt dày mà nhận luôn.
Càng lớn, nàng càng được chú ý, khiến bà Thiết hành đầu nhìn thấy là đỏ cả mắt. Một đứa con gái lanh lợi, biết làm việc, lại còn biết chữ, ghi sổ, thử hỏi làm sao mà không khiến người khác thèm muốn chứ?
Hai đứa con trai của bà ta đều thích Thu Thủy. Đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện, chỉ đơn giản là thích chơi cùng nàng. Còn Đại Thiết Đản thì tình cảm vừa mới chớm nở, cứ mỗi lần thấy Thu Thủy là lại đỏ mặt lúng túng.
Mấy năm gần đây, Thu Thủy vẫn thường theo cha đến nhà Thiết hành đầu làm khách, vì nàng muốn trở thành đoàn đầu, nên chỉ có cách giữ mối quan hệ tốt với bên đó.
Có điều, mỗi lần nhìn thấy Đại Thiết Đản với Tiểu Thiết Đản là nàng lại thấy nhức răng.
Đại Thiết Đản năm nay đã mười lăm, Tiểu Thiết Đản cũng mười ba, cả hai đứa lớn lên y hệt khuôn mẫu của bà mẹ, vai u thịt bắp, trông như tạc từ một khuôn ra.
Tiểu Thiết Đản thì lớn hơn nàng, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ con mê chơi, còn Đại Thiết Đản thì cứ nhìn thấy nàng là đỏ mặt ngượng ngùng.
Thu Thủy – ngoài mặt là một bé gái nhỏ nhắn dễ thương, nhưng trong lòng lại là một “dì quái dị” – cứ nhìn Đại Thiết Đản là lại muốn bật cười. Một đứa to cao lực lưỡng như thế mà thấy nàng lại đỏ mặt thẹn thùng, đúng là… dọa người không chịu được!
Hơn nữa, ngươi đỏ mặt cái nỗi gì chứ? Ta mới mười một tuổi thôi, mười một tuổi đấy! Lão tử còn chưa dậy thì, ngực phẳng lì, mông cũng không có, ngươi nhìn kiểu gì mà ra cái gì thế hả?
Mà sự thật thì, người "mắt lác" đúng là không ít. Bà Thiết hành đầu mỗi lần nhìn Thu Thủy là ánh mắt nóng rực như muốn nuốt sống. Bà ta còn bàn với trượng phu một cách rất nghiêm túc:
“Tuổi tác hợp nhau, mấy năm gần đây nghe nói Thu Thủy càng ngày càng giỏi, còn biết thay người ta tính toán sổ sách, chưa bao giờ nhầm lẫn một con số.”
Thiết hành đầu chỉ thở dài:
“Có giỏi đến mấy thì cũng vô dụng thôi. Bà tưởng ta chưa nghĩ đến sao? Thu Thủy không chỉ biết chữ, ghi sổ rõ ràng, mà lớn lên cũng xinh xắn, thấy ai cũng cười, lại khéo ăn khéo nói, trời sinh đã là người làm ăn. Nhưng Lâm Sinh nuôi nàng là để dưỡng già, hắn muốn kén rể cơ.”