Phu nhân đau đớn đến cực điểm, nhưng vì lúc ấy đám lưu dân đã tới sát sau lưng, nàng lo cho an toàn của lão thái thái và đại gia nên mới hạ lệnh rút lui trước…”
Tim Lý Quan Sơn đau nhói như bị hàng vạn mũi kim đâm cùng lúc.
Hắn trở về ngoại viện phủ tướng quân, lặng người hồi lâu rồi gọi quản gia tới, hạ lệnh:
“Gọi người môi giới đến. Đem hết mấy ả đàn bà kia bán đi!”
Quản gia sửng sốt:
“Những người đó… là những ai ạ?”
Lý Quan Sơn xoa trán, lạnh giọng:
“Cả đám mà lão thái thái đưa đến hầu hạ ta. Một kẻ cũng không giữ!”
Đó đều là những ả thiếp mà Lý lão thái mua về để “giúp vui” cho con trai.
Quản gia ngập ngừng:
“Còn hai vị di nương đã sinh con thì sao, tướng quân?”
Lý Quan Sơn cười khổ:
“Di nương cái gì chứ? Phu nhân ta đã từng rót trà cho ai trong số họ chưa?”
“Bán hết!”
Theo quy củ, thiếp thất phải được chính thê mời trà mới được xem là được thừa nhận thân phận. Chỉ khi chính thê uống chén trà ấy, mới có nghĩa là chấp nhận người đó làm thiếp. Mà đám nữ nhân trong phủ tướng quân của Lý Quan Sơn, chẳng có ai từng qua thủ tục ấy, tất cả chỉ là tỳ nữ thân cận, được sủng ái mà thôi. Ngay cả hai đứa trẻ cũng là con do tỳ sinh.
Lý bà tử thì chẳng hiểu gì về lễ nghi phép tắc, cứ nghĩ mình ban người cho con là đương nhiên thành thiếp.
Quản gia nghe lệnh xong, lập tức gật đầu vâng dạ, một mặt sai người đi mời mối, mặt khác dẫn theo người tới hậu viện bắt người. Chẳng mấy chốc, cả hậu viện phủ tướng quân liền náo loạn gà bay chó sủa. Hai đứa nhỏ bị dọa đến mức khóc òa, tiếng khóc vang dội cả một góc trời.
Lý bà tử nghe động thì lập tức chạy tới, miệng liên tục chất vấn chuyện gì đang xảy ra. Chu Nguyệt Nga vừa hay biết được là biểu thúc ra lệnh bán sạch đám “yêu tinh” kia, trong lòng mừng như mở cờ. Nàng còn quay sang khuyên cô tổ mẫu:
“Nghe nói là biểu thúc tự mình ra lệnh, cô tổ mẫu đừng vì mấy người này mà trở mặt với biểu thúc làm gì.”
Lý bà tử giận dữ quát lên:
“Vậy hắn cũng nên đến hỏi ý ta một tiếng chứ! Đàng hoàng đón vào, nay nói bán liền bán? Còn Tam Lang, Tứ Lang – chẳng lẽ để bọn trẻ mất mẹ? Làm vậy khác gì đuổi người ta như đồ vật!”
Thế nhưng phủ tướng quân, rốt cuộc vẫn là do Lý Quan Sơn định đoạt. Hắn đã nói bán, thì Lý bà tử cũng chẳng giữ lại được. Hai ả thiếp có con lập tức sai con mình đến khóc lóc năn nỉ trước mặt Lý bà tử.
Chu Nguyệt Nga nhanh chóng ra tay ngăn lại, lớn tiếng trách mắng bà vú không trông con cho nghiêm chỉnh, ra lệnh bế lũ trẻ trở về nhà kề.
Nàng còn nghiêm giọng nói với Lý bà tử:
“Cô tổ mẫu, không thể vì chuyện này mà làm ầm lên với biểu thúc. Dù sao biểu thúc cũng là tướng quân, nếu người một khóc hai nháo, chỉ khiến biểu thúc mất mặt thêm thôi!”
Tư tưởng của Lý bà tử đã sớm cứng nhắc như đá. Còn Chu Nguyệt Nga lại lớn lên ở biên ải, nàng hiểu rõ thế sự bên ngoài, biết rõ chẳng ai còn để mắt tới cô tổ mẫu. Nhưng nàng cũng chỉ có thể dựa vào vị trưởng bối này mà sống.