Ở quê, người ta còn có nhà sinh con gái là đem vứt bỏ nữa kìa.
Lý Quan Sơn chỉ biết trấn an mẹ già, rồi vào thăm vợ. Trước giờ hắn chẳng hề biết vợ mình mang thai, cũng chưa từng nhìn thấy mặt đứa con gái ấy, nên trong lòng chỉ có chút đau xót, chứ không thể thấu nổi nỗi đau đớn tột cùng của Hạ Tố Bạch.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành:
“Đã phái người đi tìm rồi, nhất định sẽ có hy vọng. Nàng cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng.”
Hạ Tố Bạch chỉ biết gục đầu, nước mắt tuôn như mưa. Nàng vừa giận, vừa trách chính mình. Trong lòng nàng, tất cả đều là lỗi của bản thân. Nếu không phải nàng cậy mạnh, biết mang thai rồi còn cố gắng đi lại khắp nơi, thì con đâu ra nông nỗi ấy? Hạ Tố Bạch khóc đến suýt hỏng cả đôi mắt.
Phải mất hơn nửa năm điều dưỡng, cơ thể nàng mới dần hồi phục.
Thế nhưng suốt nửa năm đó, trong phủ tướng quân, Lý bà tử đã sớm tác oai tác quái quen rồi. Bà ta thấy Hạ Tố Bạch yếu ớt không còn sức phản kháng, liền tự ý làm chủ, ép con trai nạp mấy người thiếp.
Lý Quan Sơn lúc ấy cũng bắt đầu có chút lâng lâng với quyền thế, vậy mà lại thuận theo, gật đầu nhận cả.
Còn Hạ Tố Bạch—nàng không nói một lời.
Sau đó, Lý bà tử bắt đầu giở trò.
Huynh đệ của bà ta, sau khi biết con trai chị gái mình nay đã là tướng quân, liền không ngừng viết thư nịnh hót. Lý bà tử xưa nay chưa từng được oai phong như thế, nhân cơ hội này liền hào phóng ban phát cho huynh đệ không ít tiền bạc.
Phía bên kia, huynh đệ bà biết rõ con dâu của chị gái không còn con gái bên cạnh, mà nhà mình lại có mấy đứa cháu gái, liền muốn gửi một đứa sang cho bà nuôi. Một là bớt chi phí sinh hoạt, hai là kéo gần quan hệ với nhà quyền quý.
Thế là Chu Nguyệt Nga được đưa tới Lý gia. Khi ấy, con bé mới ba bốn tuổi, lanh lợi hoạt bát, biết nhìn sắc mặt người khác mà cư xử. Vừa thấy Lý Quan Sơn, bé đã lễ phép gọi một tiếng "thúc thúc", khiến người nghe cũng mềm lòng.
Lý bà tử liền nói với con trai:
“Biết tức phụ con mất con gái nên buồn, giờ con xem, Nguyệt Nga ngoan ngoãn đáng yêu thế kia, chi bằng nhận về làm con nuôi, cho tức phụ con có chút niềm vui bớt buồn.”
Lý Quan Sơn lúc đó đang đắc ý với tiền đồ của mình, nghe mẹ nói vậy liền mang chuyện này ra bàn với Hạ Tố Bạch. Nào ngờ chưa dứt lời, nàng đã bùng nổ.
Ngay lập tức, Hạ Tố Bạch thu dọn đồ đạc rời khỏi phủ tướng quân. Lý Quan Sơn có muốn hòa ly hay hưu thư thì nàng cũng chấp nhận tất. Nàng chỉ lạnh lùng nói:
“Muốn ta nuôi một đứa bé chẳng biết từ đâu chui ra, Lý Quan Sơn, ta nói cho ngươi biết – sớm dẹp cái ý đó đi!”
Lý bà tử xưa nay quen oai phong làm bà bà, sao có thể nuốt được cơn giận khi bị con dâu đối đãi như vậy? Thế là lại giở chiêu cũ, lăn ra khóc lóc ăn vạ.
Nhưng Hạ Tố Bạch đến khóe mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ lạnh nhạt sai người thu dọn hành lý, ngay trong ngày liền dọn ra khỏi phủ.
Lý Quan Sơn vốn còn muốn cứng rắn một phen, nào ngờ Hạ Tố Bạch vừa đi, phủ tướng quân như rắn mất đầu – hoàn toàn rối loạn. Nàng không chỉ mang theo đồ đạc của mình, mà cả đám người hầu thân cận cũng đi theo.