Tam Thiên Giới

Chương 14

Trước Sau

break
“Vậy thì nhanh lên một chút, tranh thủ về sớm! Bụng con lớn từng ngày, chứ không thể sinh con dọc đường được đâu!”


Thời ấy, con gái chưa xuất giá mà sinh con tại nhà mẹ đẻ là điều khó chấp nhận, Hạ mẫu cũng chỉ có thể gấp gáp giục nữ nhi sớm lên đường.

Thế là Hạ Tố Bạch tiếp tục lên đường đón bà bà, khi ấy nàng đã mang thai gần bốn tháng.

Nàng vốn mong có thể cùng bà bà chung sống hòa thuận, nào ngờ Lý bà tử từ lâu đã ôm tâm tư muốn lập uy với con dâu. Trước kia vì thân phận thấp, lại không có cơ hội ra mặt, thêm vào đó Hạ Tố Bạch xuất thân danh giá, nên ả vẫn phải nín nhịn. Nay nghe tin con trai thăng quan, lại đích thân đến đón mình về biên ải phụng dưỡng, Lý bà tử vui mừng khôn xiết, mừng chưa hết ngày đã bắt đầu soi mói Hạ Tố Bạch.

Hạ Tố Bạch từ nhỏ chưa từng qua lại với hạng đàn bà chua ngoa, cứ nghĩ dù bà có không thích nàng thì cùng lắm là nói vài câu khó nghe, cũng chẳng sao. Nào ngờ Lý bà tử lại muốn nàng sáng tối hầu hạ đủ điều, đến đêm còn bắt rửa chân cho ả.

Đám nha hoàn bên cạnh Hạ Tố Bạch đều tức đến đỏ mặt, nhưng nàng vẫn nhịn, nghĩ thôi thì một điều nhịn, chín điều lành, cắn răng bóp mũi mà cúi người rửa chân cho bà. Nhưng nàng đang mang thai, vừa ngửi mùi chân nồng nặc liền lập tức nôn thốc nôn tháo.

Lý bà tử bỗng chốc ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi khóc lóc om sòm, vừa gào vừa kêu: Hạ Tố Bạch cậy thế nhà mẹ mà khinh thường bà, chê bai bà dơ bẩn, khiến hàng xóm quanh đó cũng bu lại xem náo nhiệt.

Sắc mặt Hạ Tố Bạch trắng bệch. Bà vú không nhịn nổi nữa, tức giận quát:

“Phu nhân nhà ta đang mang thai, vậy mà ngươi – đường đường là bà bà – lại giở trò hành hạ nàng, ngươi có ra thể thống gì của bậc trưởng bối không?”

Lý bà tử nghe xong như nổi điên, nhảy dựng lên, nước miếng tung tóe:

“Ngươi chỉ là đứa nô tài, cũng dám nói ta à? Ta không sống nữa! Có chửa thì sao, ai mà chưa từng sinh con chứ? Nếu không phải ta sinh ra con trai ta, chủ tử nhà ngươi có cửa lấy được hắn chắc?”

Lời lẽ bẩn thỉu tuôn ra không ngớt. Hạ Tố Bạch chỉ kịp trừng mắt nhìn một cái rồi ngất lịm. Đại phu tới xem xong liền bảo: nàng đã động thai khí.

Có người tốt bụng đứng ra khuyên nhủ Lý bà tử:

“Nếu ngươi cứ thế làm tức phụ tức giận đến mất con, đó là nghiệp chướng đấy. Nhi tử ngươi cũng sẽ chẳng còn hướng về ngươi đâu. Ngày thường không phải tức phụ lo cho ngươi từng thứ một sao? Trên người ngươi mặc, trên tay đeo, thứ nào chẳng là nàng hiếu kính? Đừng nên được voi đòi tiên!”

Nhưng Lý bà tử vẫn không chịu thua, nghe những lời ấy thì mặt mày cau có, miệng lẩm bẩm nói:

“Đó là tiền con ta kiếm được, thì hiếu kính ta là phải. Ta mắc gì phải cảm ơn nó... Bộ chỗ này ai mang thai cũng phải nâng như trứng hứng như hoa chắc? Chỉ có nó là quý báu thôi à!”


Dù sao thì cuối cùng Lý bà tử cũng không dám tiếp tục làm ầm ĩ như trước nữa. Thứ bà muốn, chẳng qua là khẳng định quyền uy và địa vị của bản thân trong nhà, định bụng phải ép con dâu cúi đầu, để sau này dễ bề nắm quyền chủ gia.

Nghĩ lại, năm xưa khi còn là con dâu, bà cũng chịu không ít ấm ức từ bà bà mình. Giờ đến lượt được làm bà bà, tất nhiên phải “ra oai”, cho bằng người ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc