Có người khuyên Thu Lâm Sinh nên lo xa một chút, dù không vì bản thân thì cũng vì Thu Thủy mà dành dụm của hồi môn. Thu Lâm Sinh nghe xong chỉ biết gãi đầu, rồi bàn với con gái:
“Hay là sau này chúng ta tự mình làm ăn?”
Thu Thủy tròn mắt cảnh giác:
“Hết tiền rồi à? Ngươi đừng có mơ tới tiền của ta đó!”
Thu Lâm Sinh tức muốn gõ đầu con gái:
“Cha đang tích cóp tiền của hồi môn cho con đây!”
Lúc này Thu Thủy mới tám tuổi. Tính theo phong tục nơi đây, con gái mười ba, mười bốn tuổi đã bắt đầu được mai mối. Như vậy nàng cũng chỉ còn ở nhà khoảng năm, sáu năm nữa, đúng là nên chuẩn bị chút của hồi môn cho nàng.
Nhưng Thu Thủy chỉ bật cười:
“Cha đừng lo, con chẳng có ý định lấy chồng đâu. Con muốn nối nghiệp cha, làm đoàn đầu chứ không phải sinh con đẻ cái!”
Thu Lâm Sinh lầu bầu:
“Nữ nhi rồi cũng phải gả chồng thôi con ạ.”
Thu Thủy lập tức đáp trả:
“Vậy sao cha không cưới vợ đi?”
Thu Lâm Sinh bật cười tức tối:
“Có ai thèm lấy cha con đâu!”
Nói thì nghe oai, chứ làm đoàn đầu cũng chẳng phải nghề nghiệp danh giá gì. Cùng lắm thì như Thiết hành đầu – có chút tiếng tăm gọi là nhân vật nhỏ, còn lại đều chỉ là tiểu tốt kiếm miếng ăn qua ngày.
Cha con họ đang ở trong một sân nhỏ, mà cũng chẳng phải nhà mình. Đó là nơi của một viên ngoại từng được Thu Lâm Sinh cứu mạng, vì biết ơn nên cho ở nhờ, không lấy một đồng thuê.
Nói cho cùng, Thu Lâm Sinh như mang theo một cái “đuôi nhỏ” mà đến giờ còn chưa có nổi căn nhà của riêng mình, muốn cưới vợ tất nhiên là chuyện chẳng dễ dàng gì. Càng lớn tuổi, hắn lại càng dần dứt bỏ cái ý nghĩ ấy.
Tuy vậy, Thu Lâm Sinh cũng chẳng hề mong khuê nữ của mình bị nuôi thành cô gái lỡ thì.
Thế nhưng Thu Thủy lại chẳng hề có ý định gả chồng sinh con ở cái thời đại này. Nàng biết rõ, ở hiện đại, sau khi kết hôn, cuộc sống của nữ nhân cũng chẳng lấy gì làm dễ thở: trong nhà ngoài ngõ đều phải lo liệu, vậy mà còn dễ bị khinh khi. Tuy nhiên, dù sao thì hiện đại vẫn còn có quyền lựa chọn – không vừa ý thì còn có thể ly hôn.
Còn ở thời cổ, nữ nhân từ đầu chí cuối đều phải sống phụ thuộc vào nam nhân: ở nhà thì nghe theo phụ thân, lấy chồng thì theo phu quân, chồng mất thì nghe con trai. Đời người cứ thế mà trói buộc, chẳng có nổi một chút quyền quyết định nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thu Thủy cảm thấy bản thân thật may mắn khi được Thu Lâm Sinh nhận nuôi.
Thu Lâm Sinh nuôi nàng theo kiểu "thả tự do", chưa từng một lần áp đặt hay bắt buộc nàng điều gì.
Nàng nghĩ, kiếp này mình hoàn toàn có thể sống an yên mà làm một nữ đoàn đầu tự tại, vô lo vô nghĩ, chẳng cần phải cúi đầu nương nhờ một người đàn ông nào. Nếu như vậy, hà cớ gì lại phải ngu ngốc đi lấy chồng cho khổ?
Thế là, Thu Thủy nói thẳng với Thu Lâm Sinh:
“Cha à, tuy chúng ta không tính là đi khắp chân trời góc bể, nhưng việc đời nhìn cũng không ít rồi. Cha nuôi con bao nhiêu năm, phần lớn cũng là mong sau này con sẽ phụng dưỡng cha lúc về già. Nhưng nếu một ngày con lấy chồng, mặc kệ nhà trai có nói lời ngon ngọt thế nào đi nữa, cha nghĩ họ có thật lòng để con nuôi cha không?”