Phá hủy Thiên Tỏa tháp, ta cũng không có ý muốn chạy trốn khỏi Lưu Ba. Ta nghĩ, mặc dù kiếp này Mạch Khê không thích ta, nhưng cũng không thể để hắn rơi vào tay kẻ khác. Ít nhất, phải để ta trông coi giùm sự trong sạch của hắn, giữ cả đời này.<>
Mấy lão đạo Lưu Ba đụng phải khó khăn, không biết xử lý ta thế nào, giam cũng không giam được, đánh cũng đánh không lại, đêm đó rụng không ít râu tóc.
Cuối cùng vẫn là Mạch Khê nhà ta cực kỳ quyết đoán nói một câu: “Giam sau tẩm điện của ta. Ta tự mình trông giữ.”
Trong lúc mọi người đang phân vân, thì ta đã gật đầu nói được, khiến cho Mạch Khê kiếp này nhíu mày.
Ta nghĩ sau này có thể cùng hắn ở cùng một gian nhà trong viện, nên rộng lượng không thèm tính toán với hắn.
Lưu Ba là thánh điện của giới tu đạo, mà Trọng Hoa tôn giả lại là người đứng đầu Lưu Ba, đương nhiên tẩm điện của hắn cũng không tầm thường.
Sau khi ta bị đưa vào phía sau tẩm điện của hắn, hốc mắt đỏ ửng lên, cảm động suýt khóc.
Phía sau tẩm điện hung vĩ của hắn lại có một Mai viên thanh u không thích hợp với toàn bộ Lưu Ba. Bây giờ không phải mùa đông, nhưng trong Mai viên phủ đầy tuyết trắng, mai đỏ nở rộ, hương khí lan tỏa khắp mười dặm. Vừa nhìn đã biết là có người sử dụng pháp thuật.
“Hoa… hoa này…” Giọng ta khẽ run nhẹ.
Tẩm điện của Trọng Hoa không cho phép kẻ dưới bước vào, cho nên lúc này chỉ còn lại ta và hắn. Hắn nhìn cả vườn mai, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn lúc trước rất nhiều. Tâm tình rất tốt trả lời ta: “Một trong số ít những thứ yêu thích mà thôi.”
Ta chớp mắt, kìm nén nước mắt dâng lên.
Mạch Khê, Mạch Khê, dù chàng đã uống canh Mạnh Bà, nhưng vẫn chưa quên chuyện hoa mai nở trong tuyết, còn nhớ rõ Mai uyển u tĩnh sao…
Mai uyển này bị Trọng Hoa dùng pháp thuật, vòng cấm thuật, khiến hoa mai vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc đẹp nhất của mùa đông. Từng bước bước vào, là vào bên trong vòng pháp thuật của hắn. Nhưng ta bước vào vòng cấm này, là cam tâm tình nguyện.
Mạch Khê nhìn ta bước vào bên giữa vòng cấm, cũng không nói nhiều, lặng lẽ xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng dáng hắn, vươn tay chạm nhẹ vào đóa mai đỏ trên nền tuyết trắng. Đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh rất lâu rất lâu trước kia, một lão đạo râu tóc bạc phơ rung đùi đắc ý nói với ta: “Tình kiếp.”
Ừm, có lẽ thật sự là tình kiếp…
Đá Tam Sinh, tình kiếp của đá…
Ở trong vòng cấm mấy ngày, mỗi ngày của ta cũng không quá buồn tẻ, nhưng vườn mai tươi đẹp như vậy, nhìn hai ba ngày cũng đủ khiến ta chán ngấy.
Ta suy nghĩ có nên xin Mạch Khê cho ta mang thoại bản vào, cung cấp cho ta vài trò tiêu khiển, nhưng đứng ở gần kết giới vài ngày, vẫn không thấy bóng dáng Mạch Khê, trong lòng ta thất vọng đến cực điểm, đến cực điểm thất vọng.
Mỗi ngày đều đứng bên cạnh kết giới, vẽ vẽ những vòng tròn vô nghĩa, mê mải gọi tên Mạch Khê, rồi đột nhiên ta gọi tên kiếp này của hắn, Trọng Hoa.
Nhưng, mặc kệ ta réo rắt gọi thế nào, hắn vẫn không xuất hiện trong tầm nhìn của ta.
Đến khi ta thôi không gọi tên hắn, mấy ngày sau, hắn lại xuất hiện.
Lúc đó ta đang bắt chước người xưa dùng tuyết pha trà. Đương nhiên, ở nơi này ta làm gì có trà, cho nên ta chém một cây hoa mai, dùng nhánh cây làm củi, nấu hoa mai, nhìn xem, có nhiều hoa mai như vậy, có thể hầm thành cháo ăn hay không.
Ta đang cân nhắc xem có nên chém một gốc mai nữa hay không, thì thấy Trọng Hoa đen mặt xuất hiện.
Ta cười tươi, vẫy vẫy tay với hắn.
Hắn bước nhanh tới giữ chặt ta bên người, liếc mắt nhìn gốc mai đỏ bị ta chém kia: “Nấu mai?”
Ta chớp mắt, cười vui vẻ: “Tôn giả cảm nhận được đây là nghệ thuật rất tao nhã không?”
Hắn hừ lạnh: “Trong mắt ngươi, phần cầm chử hạc [21] cũng là một chuyện rất tao nhã à?”
Ta nghiêm mặt nói: “Còn phải xem cây cầm (đàn) đó là loại gỗ gì, nếu là loại gỗ tốt, lúc cháy sẽ tỏa ra hương thơm. Hạc cũng không thể quá già. Già quá, lúc giết không cảm thấy tao nhã.”
Hắn hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc nói: “Không cho phép lại đụng tới mai của ta.”
Ta lắc đầu, hùng hồn nói: “Không được.” Thấy sắc mặt hắn khó coi, muốn nổi giận, ta vội giải thích: “Nhàm chán mới là hung thủ giết chết hoa mai, nếu ta có chuyện giải khuây, đương nhiên sẽ không để ý tới hoa mai của ngươi, ta đứng bên kết giới nhiều ngày như vậy, vì sao không thấy ngươi để ý tới ta?”
“Ngươi muốn thế nào?”
"Thoại bản. Phải là bản mới nhất, cả hạt dưa và trà xanh nữa."
"Lưu Ba không phải là nơi hầu hạ người khác."Vất lại một câu, hắn xoay người bước đi.
Ta lạnh lùng nói: “Trồng hoa mai này cũng không dễ dàng nha, nhưng nhiều cây như vậy, có thể để ta chơi mấy ngày cũng tốt.”
Bóng người đằng kia hơi dừng lại một chút.<>
Ngày hôm sau, lúc ta vừa tỉnh dậy, thấy bên cạnh có không ít thoại bản.
Ngày đó, ta vừa đọc sách, vừa che miệng cười trộm. Mạch Khê ơi Mạch Khê, kiếp này chàng đúng là một người khẩu xà tâm Phật.
Có thoại bản làm bạn, mỗi ngày của ta thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày ở phủ đều suy sụp tinh thần. Không bằng ở trong này vừa gần Mạch Khê, vừa làm bạn với vườn mai trong tuyết, sảng khoái tiêu dao tự tại.
Ngày ấy, trời trong xanh, đột nhiên ta hứng trí, cầm thoại bản, ngửi hương mai, bước chậm trong vườn hoa.
Giật mình nhớ lại kiếp trước. Cả ngày ta nằm lười trong phòng, sau khi Mạch Khê đi học về, dưới ánh nắng chan hòa, đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi ta: “Tam Sinh.”
Ta hưởng thụ dư âm hiếm có trong ký ức. Từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại kiếp trước Mạch Khê làm bạn bên cạnh ta, ta bước về phía trước một bước, hắn cũng bước về phía trước một bước, không nhiều không ít, vừa vặn đứng ở phía sau ta, để bất kỳ lúc nào ta cũng có chỗ để dựa vào.
Ta đi từng bước, dường như mỗi bước đi đều có Mạch Khê đi theo. Mở mắt ra, trước mắt vẫn là hoa mai đỏ ngạo nghễ trong tuyết như trước.
Ta nhìn lại, hoảng hốt. Hóa ra Mạch Khê lại thật sự đứng khoanh tay bên kết giới, trầm tĩnh nhìn ta, không biết nhìn bao lâu.
Ta vui sướng nhoẻn miệng cười, hai chữ “Mạch Khê” đến bên miệng, lại nuốt xuống, đổi thành “Trọng Hoa” gọi ra.
Hắn khẽ cau mày, đến mức khó lòng nhận ra.
Ta bước nhanh, vui vẻ chạy tới bên hắn. Mở rộng hai tay, muốn ôm hắn.<>
Hắn né mình sang một bên, ta cứ tưởng có thể ôm hắn, lại không ngờ ôm phải một thân người nhỏ nhỏ đang run rẩy kịch liệt. Ta kéo vật nhỏ trong lòng ra xem, ngạc nhiên: “Trường An! Ngươi tới đây làm gì?”
Đây chẳng phải tiểu đạo sĩ lần trước cho rằng ta muốn hút dương khí của nó đây sao, dáng vẻ hắn và Mạch Khê ở kiếp trước có phần giống nhau, mỗi lần nhìn thấy nó, ta lại không kiềm được nỗi đau, rất thích nó.
Đứa bé chỉ mải lo lắng run rẩy, không đáp lời ta.<>
Ta khó hiểu nhìn Mạch Khê đang đứng bên cạnh. Hắn nhìn Trường An chằm chằm, hừ lạnh: “Tự kiểm điểm cho tốt.” Nói xong, phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Trường An thấy hắn sắp đi, ra sức đẩy ta ra, chạy tới, quỳ rạp trên mặt đất, khóc tới nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tiên tôn! Tiên tôn! Đừng bỏ Trường An ở lại nơi này một mình! Trường An không muốn chết! Trường An không muốn chết!"
Ta lau mồ hôi, thực sự vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để người người oán thán, ngay cả một đứa nhỏ cũng sợ ta như vậy. Lần trước đánh đám tiểu đạo sĩ, không phải vẫn tha cho nó hay sao? Sao đứa nhỏ này không biết cảm ơn, còn sợ ta như thế?
Mạch Khê phất ống tay áo, đỡ Trường An đứng dậy, lạnh lùng nhìn ta một cái, nói: “Tranh chấp với đồng môn, bị thương nặng như vậy, phạt con tự mình kiểm điểm ở đây một tháng đã là khoan dung lắm rồi, đừng có khóc thét như vậy, rất mất mặt!”
Ta chớp mắt, trong lòng đã rõ ý của Mạch Khê. Có lẽ thấy biểu hiện nhiều ngày của ta không giống một yêu quái thích giết chóc tắm máu, cho nên mới yên tâm dẫn đệ tử mắc lỗi tới đây, mượn tiếng ác của ta dọa thằng bé một trân.
Ta chỉ có thể âm thầm kêu oan cho chính mình ở trong lòng.
Mạch Khê phủi phủi áo choàng, chậm rãi đứng dậy. Bỏ lại Trường An vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, khóc run rẩy cả người, khuôn mặt thê lương.
Ta gõ gõ đầu nó, ánh mắt Trường An sưng húp, ngẩng đầu nhìn ta. Ta dịu dàng cười: “Chúng ta nói chuyện chứ?”
Lao lực nói chuyện với thằng bé nửa ngày, rốt cuộc cũng biết được lý do vì sao nó lại bị phạt tới nơi này.
Cũng phải nhắc lại chuyện lần trước ta thả lang yêu kia ra. Ta cứ tưởng rằng ta thả hắn, hắn sẽ tự biết đường chạy trốn thật xa, quên đi ân oán nơi đây. Không ngờ rằng lang yêu kia là một kẻ cố chấp. Chẳng những không biến mất, mà còn tập hợp một đám yêu quái có oán hận với Lưu Ba, muốn phá hủy Lưu Ba. Nếu đã biết lang yêu có âm mưu như vậy, Lưu Ba cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, cho nên quyết định mở tiệc chiêu đãi các chưởng môn của các môn phái tu đạo, cùng bàn cách diệt yêu.
Chuyện của Trường An cũng xuất phát từ chuyện này. Lần trước Trường Võ bị ta tàn nhẫn đánh nằm liệt giường, ở trên giường dưỡng thương nhàm chán, ầm ỹ muốn ăn trái cây dành để chuẩn bị cho yến hội tiếp khách quý ngày mai.
Đúng lúc thấy Trường An bưng đĩa trái cây đi ngang qua, muốn đến cướp một quả nếm thử. Mà Trường An là một đứa bé thật thà, không chịu cho, cãi nhau dẫn tới xô xát, Trường An không nhịn được, đẩy ngã Trường Võ.
Bởi vì Trường Võ đang bị thương, không phòng bị, nên nó bị Trường An đẩy từ trên giường ngã xuống đất. Mặt chạm đất, ngã đầu rơi máu chảy. Toàn bộ cảnh này bị một trưởng lão đi ngang qua nhìn thấy. Trường Võ khóc ầm ĩ, Trường An có trăm miệng cũng khó lòng chối cãi… Kết quả là, thằng bé ở trong này.
Gương mặt giàn giụa nước mắt của nó giống hệt Mạch Khê ở kiếp trước, làm ta nhìn cảm thấy rất đau lòng. Ta dịu dàng an ủi nó, thề sẽ giúp nó báo thù, cuối cùng nó cũng khóc mệt, chậm rãi dừng lại.
Thút thít một lúc lâu sau, nó lại hỏi ta: “Ngươi, sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy, là muốn ta bình tĩnh, sau đó hút, hút ta sao?”
Khóe miệng ta giật giật, thật muốn biết ngày thường sư phụ nó dạy nó những cái gì. Ta véo hai má phúng phính của nó, cười dâm tà: “Hút, đương nhiên muốn hút. Nhưng ta chỉ muốn hút Tiên tôn của các ngươi, hút hắn sạch sẽ, hút hết dương khí đến chết.”
"Tiên, Tiên tôn..."
Ta ôm ngực, tha thiết nói: “Đúng vậy, cái xác của ngươi ngày thường cũng không tệ, mỗi tội là hơi nhỏ một chút. Mà trong lòng ta cũng sớm giữ Tiên tôn các ngươi, trong lòng tràn đầy bóng dáng hắn, trong đầu đầy ắp phong thái của hắn, mỗi khi đi ngủ đều nhớ tới giọng nói của hắn, khi tỉnh lại đều nhớ tới khuôn mặt hắn. Mỗi khi không thấy hắn, ta nhớ đến phát cuồng, mà khi thấy hắn, tim ta lại đập loạn. Ta không phát hiện ra, ta đã sớm thương nhớ hắn, thần hồn điên đảo, không thể tự kiềm chế, khó kìm lòng muốn tự mình đi bày tỏ…”
"Tiên tôn." Trường An vươn đầu ngón tay nho nhỏ, chỉ chỉ phía sau lưng ta.
Ta quay đầu, chỉ thấy một áo bào bạch lam lướt qua mái hiên, làm rơi mấy bông mai đỏ trên nền tuyết trắng. Hắn đi quá nhanh, ngay cả bóng dáng hắn ta cũng không kịp nhận ra.
Hóa ra, chạy…
“Có đúng là Tiên tôn của các ngươi? Trọng Hoa Tôn giả?”
Trường An gật gật đầu, lát sau còn nói thêm: “Tiên tôn chạy, đỏ mặt.”
Ta giật mình ngạc nhiên, thở nhẹ một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Mạch Khê ơi Mạch Khê, kiếp này sao chàng lại vô dụng như vậy, ta và chàng cũng đâu phải người lạ…”
Tuy ban đêm ở đây hơi rét, nhưng cũng không quá lạnh, hàng năm ta sống bên bờ Vong Xuyên, không e ngại chút giá rét ấy. Nhưng Trường An thì không, là một đứa nhỏ có phẩm chất tốt, là con người. Ta bế nó vào trong phòng, đắp chăn cẩn thận, đốt củi nhóm lửa. Chấp nhận qua đêm bên ngoài phòng.
Vì sao phải ngủ ngoài phòng? Vì nếu đứa nhỏ kia thấy ta bên cạnh sẽ không thể ngủ yên. Nói cho cùng, ta vẫn là một linh vật tốt bụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, thấy Trường An đang cầm chăn, nhẹ nhàng bước tới đắp cho ta. Thấy ta mở mắt ra, nó nhảy dựng lên, run run liên tục lùi ra phía sau. Trượt chân lảo đảo, chật vật ngã sấp xuống đất. Ta đứng dậy muốn đỡ nó. Nó lại ù té chạy.
Ta vươn tay day day gân xanh nổi trên trán, muốn nhịn mà không nhịn được nữa, há miệng muốn mắng chửi người. Sau khi nấp sau một gốc mai, thằng bé thò đầu ra nhìn nói: “Kia… Kia, đêm nay, ngươi có thể vào nhà ngủ. Bên ngoài… lạnh.”
Ta lẳng lặng nhìn chằm chằm nó một lát, giận dữ nói: “Ta tên là Tam Sinh.”
Nó chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhát gan gọi ta một tiếng: “Tam… Tam Sinh.”
Ta vui vẻ gật gật đầu, đi vào phòng lấy ra quyển thoại bản mà Trọng Hoa đưa cho ta, dựa dưới tàng cây mai, vui vẻ đọc sách. Đang đến đoạn tài tử gặp lại giai nhân sau thời gian xa cách, là chuyện gương vỡ lại lành, vô cùng phù hợp với tâm tình hiện giờ của ta, nên rất tập trung đọc.
Ta không để ý tới Trường An, đương nhiên nó không dám tới quấy nhiễu ta. Cả ngày này chậm rãi trôi qua… À, nếu buổi tối không xảy ra chuyện, có thể nói là vô cùng bình lặng trôi qua.
Nói đến chuyện lang yêu sắp tấn công Lưu Ba, hôm nay chính là ngày Lưu Ba mở tiệc chiêu đãi các chưởng môn nhân. Trời vừa sẩm tối, ta cũng vừa đọc xong thoại bản. Vừa ngẩng đầu, đã thấy đêm nay Lưu Ba đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên bầu trời cũng sáng ba phần.
Ta thầm khen ngợi vòng cấm mà Trọng Hoa tạo ra rất hoàn hảo, khiến ta tìm mãi vẫn không thấy sơ hở để thoát ra. Ngoại trừ việc quyến rũ Mạch Khê thì việc đi góp vui là chuyện ta thích thú nhất.
Còn Trường An lại rất bình thản, ngẩn người ngồi trong phòng, không ầm ĩ, không khóc lóc, chờ tới giờ đi ngủ.
Ta buồn chán, đi dạo bốn phía quanh vườn mai, không tìm thấy khe hở nào, cũng từ bỏ ý muốn trong đâu, chuẩn bị trở vào rửa mặt đi ngủ.
Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy hai bóng màu trắng xuất hiện phía cửa sau đại điện. Trong lòng rất tò mò, ta tập trung nhìn kĩ, a! Đấy chẳng phải là Trọng Hoa Tôn giả và vị đạo cô được gọi là “sư tổ” gì đó sao…
Lúc này ta chỉ nhìn thấy đạo cô kia đang gắt gao túm chặt làn váy hoa, vẻ mặt gấp gáp, còn khuôn mặt Trọng Hoa lại giấu trong bóng đêm khiến ta nhìn không rõ. Dáng vẻ bọn họ như vậy, thật khiến người ta dễ liên tưởng tới vô số động tác…