Đúng vậy, yêu chiều của bậc đế vương, phải trải qua bao chướng ngại mới có thể trở thành tín nhiệm chân thành chứ?
Hắn đối với nàng, có lẽ là hữu tình.
Nhưng hắn là hoàng đế, vì thế, hắn có rất nhiều vướng bận mà một dân thường không có, có rất nhiều ngờ vực vô căn cứ.
Vận mệnh của hắn không tầm thường, tình yêu của hắn cũng không tầm thường.
Vận mệnh cho tình yêu của hai người chính là phải trải qua vài lần sứt mẻ.
“Nếu trẫm đã đến thì đừng nói đến chuyện tấu chương nữa, hiện tại trẫm chỉ muốn ở cùng với nàng, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện nào khác.” Hắn nói, từ từ đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng trong vòng tay.
Thân thể của nàng nhỏ bé, lồng ngực hắn lại rộng lớn, chỉ bằng một động tác, nàng nằm trong lồng ngực hắn một cách gọn gàng.
Hắn kéo bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, nhướng mày: “Sao lại không biết yêu quí bản thân! Tay lạnh cóng rồi này!”
Nói xong, bàn tay to lớn ấm áp của hắn áp tay nàng lên ngực để sưởi ấm.
Động tác đó, thật sự rất tầm thường.
Nhưng đối với Khinh Tuyết mà nói, nàng thật sự rất xúc động.
Đã bao lâu rồi, chưa từng có ai ủ ấm cho nàng như vậy.
Nhất thời mắt nàng đỏ hoe.
Nước mắt chần chừ trước hàng mi. Đã từ lâu lắm, không có một ai quan tâm chuyện tay nàng lạnh ấm, không có một ai ủ tay cho nàng.
Không thể tưởng tượng được, người đàn ông này lại làm thế.
Giờ phút này, lòng nàng tan chảy.
“Hoàng thượng.” Nàng nghẹn ngào gọi hắn. Vừa yếu lại vừa khẽ.
“Tại sao lại khóc?” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy tiếng nàng khóc, dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng, ngắm nhìn gương mặt khuynh thành, rồi sau đó nhíu mày: “Nàng nhìn xem, khóc thành gì thế này!”
“Thiếp không biết, bỗng dưng muốn khóc thôi.” Nàng nhoẻn cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Dưới ánh trăng cuối thu, nàng cảm thấy bản thân thật yếu ớt.
Hắn thật sự muốn biến nàng thành một phần cơ thể, hòa với máu thịt bản thân, như vậy bọn họ sẽ không thể chia lìa. Hắn cũng không cần phải hoài nghi nàng.
Được thế thì thật tốt.
Một câu này, khiến nước mắt của Khinh Tuyết như vỡ đê, rốt cục nàng khóc rống lên, không để ý tới điều gì mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Cứ để nàng buông thả khóc lóc một lần đi.
Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nàng chặt hơn, bỗng nhiên cảm thấy thật đau lòng, vô cùng đau lòng, nữ tử này, luôn khiến hắn đau lòng không biết phải làm như thế nào cho phải.
Khinh Tuyết bị hắn bế lên đột ngột, sợ tới mức hô to: “A, Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, như vậy không được!” Nàng hô.
Hách Liên Bá Thiên chỉ cười: “Không được chỗ nào, đâu phải là chưa từng bế, trẫm thích bế nàng thế này!”
Khinh Tuyết đỏ mặt, khi mới vào cung, hắn cũng từng vì sủng ái mà liều lĩnh, bế một thị nữ là nàng, rêu rao đi qua các cung điện.
Nhưng mà có sủng ái đến đâu, chung quy cũng chẳng vượt qua nổi sự đa nghi.
“Haizzz, sao nàng lại gầy thế, nên béo thêm chút nữa, gầy thế này ôm không thoải mái chút nào! Chạm vào đâu cũng thấy xương là xương!” Hách Liên Bá Thiên cười nói, vẻ mặt thúc dục.
Khinh Tuyết cười khúc khích như chuông bạc, phi thường động lòng người: “Nếu béo lên, Hoàng thượng còn bế được thiếp không!”
“Coi thường trẫm, nàng béo cho trẫm xem nào, xem trẫm có thể bế nàng không!” Hắn cười nói.
Khinh Tuyết không khỏi bật cười.
Trên đầu trăng khuyết cong cong, tỏa hào quang như ngọc.
Hay là… trăng cũng đang cười?
Nàng vòng tay qua cổ hắn, cảm thấy thật vui vẻ.
Quên đi, không nghĩ nữa, chuyện tương lai ai mà đoán được chứ?
Có lẽ sẽ có một ngày hắn không còn sủng ái nàng nữa, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai, lo nghĩ trước làm chi chứ.
“Vậy thần thiếp sẽ ăn thật nhiều để lên cân!” Nàng cười tinh nghịch, nhìn hắn tình tứ.
Hách Liên Bá Thiên cười vô cùng vui vẻ, nàng thế này khiến hắn cũng thấy vui lây. Nụ cười của nàng lúc này chân thành tha thiết không âu lo, còn là cười với hắn, thật là hiếm thấy.
Trên đường trở lại Hải Đường Cung, hai người không ngừng cười nói.
Giây phút đó, thật ngọt ngào khiến người khác hâm mộ không thôi.
Lẳng lặng dựa vào lòng hắn, hai người nương tựa vào nhau, ngắm trăng ngoài cửa sổ, đơn thuần không làm chuyện ái ân.
Nàng cũng thường xuyên ngồi trước cửa sổ ngắm trăng.
Trước kia khi còn Lâu phủ, nàng thích dựa vào khung cửa sổ đã mục nát, ngắm trăng ngoài cửa sổ, người ta nói ngắm trăng sinh ngẩn ngơ đúng là không sai, ngắm trăng có thể khiến lòng người buồn bã.
Nàng rất thích ngắm trăng, thích ngắm sao trời, sau đó đoán xem ngôi sao nào là mẫu thân.
Rồi… chậm rãi rơi lệ.
Nhưng tâm trạng đêm nay của nàng, so với trước kia, khác nhau rất xa.
Đêm nay, tâm trạng nàng rất bình tĩnh, rất ấm áp. Bảo bọc nàng là một vòng ôm ấm áp, không còn là những cơn gió lạnh lẽo như dĩ vãng.
Vào giờ phút này, vòng tay của hắn chính là sự ấm áp của nàng.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng bị hắn nắm gọn, hắn chỉ nhắm mắt, lẳng lặng nghỉ ngơi, nàng nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra lông mi hắn rất dài, không những dài còn cong, hắt bóng đen mờ, vô cùng đẹp mắt.
Mũi hắn cao mà thẳng, người khác vẫn gọi là mũi thần ưng, đôi môi mỏng rất hay mím lại.
Những người có đôi môi như thế, đều là người cương nghị.
Hắn cũng là một người tính tình cương nghị.
Nàng cười thuần khiết, mải mê ngắm hắn, quên cả chớp mắt, vốn dĩ chưa từng động tâm, trong thời khắc này, lại phát hiện trái tim thật sự đã trao về người đàn ông này.
Nàng hoàn toàn không thể cự tuyệt cảm giác ấm áp này.
Cứ thế này, thật sự là tốt lắm.
Hách Liên Bá Thiên đột nhiên mở mắt, nhìn nàng cười cợt: “Ngắm đủ chưa nào?”
Khinh Tuyết nở nụ cười: “Chưa đủ.”
“Không bằng thế này, từ hôm nay trở đi, trẫm không rời Tuyết nhi dù chỉ một tấc, để Tuyết nhi ngắm đến chán thì thôi!” Hắn cười nói, vẻ mặt rất chân thành.
Khinh Tuyết không chú ý lắm, chỉ nói: “Rất hay, thiếp có thể ngắm Hoàng thượng thỏa thích!” Nàng nói xong, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Ta đang nói thật đấy.”
Lời này khiến Khinh Tuyết ngẩng đầu lên: “Cái gì?” Nàng không rõ ý tứ của hắn.
Thật cái gì chứ.
Không rời nàng dù chỉ là một tấc.
Sao có thể như thế được?
Hắn là hoàng đế, hắn có rất nhiều chính sự phải xử lý, rất nhiều tấu chương phải phê, mỗi ngày còn phải thượng triều, bao nhiêu việc như thế, đâu thể đưa nàng đi theo.
“Từ nay về sau, trừ bỏ lâm triều, nàng sẽ đi theo bên cạnh trẫm, làm ŧıểυ thư đồng của trẫm, có mỹ nữ làm thư đồng, trợ giúp việc phê duyệt tấu chương, nhất định là một chuyện rất tuyệt vời!” Nhãn thần hắn hiện chút quái dị.
Điều duy nhất khiến hắn cảnh giác với nàng, chỉ có sợ nàng là gian tế của Tề Dương Quốc.
Nhưng hắn không muốn tin nàng là gian tế.
Hắn nghĩ, chỉ còn cách dùng đến phương pháp dồn đến đường cùng, nếu nàng là gian tế, đau một lần là đủ rồi.
Nếu không phải, có nàng ở bên, chính là chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất.
Hắn thật sự thích hương hoa nhàn nhạt trên người nàng.
Khinh Tuyết nhíu mày, nàng không biết Hách Liên Bá Thiên đang có dụng ý gì.
Nhưng nàng biết, hiện tại vẫn chưa tra ra gian tế Tề Dương Quốc phái tới là ai, Hách Liên Bá Thiên không thể thiếu đề phòng như thế, mà nàng chính là nghi can lớn nhất, cho dù hắn có sủng ái nàng, cũng không thể không chút hoài nghi.
Hắn dĩ nhiên bảo nàng ở bên cạnh giúp hắn phê duyệt tấu chương, rốt cục là có ý đồ gì?
Nhưng mặc kệ là ý đồ gì, nàng cũng không muốn dính dáng đến tấu chương gì đấy, đỡ bị phiền toái không cần thiết.
Nàng lắc đầu: “Chưa nói đến chuyện thần thiếp là thị nữ do Tề Dương Quốc tiến cống đến, cho dù thần thiếp có là con dân Nhật Liệt Quốc, thân là nữ nhân hậu cung, tuyệt đối không được can thiệp vào chuyện triều chính.”
Nàng nở nụ cười.
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, dường như muốn tìm kiếm manh mối từ ánh mắt nàng, lại phát hiện ra, mắt nàng trong veo như suối nguồn, không thể nhìn ra chút ý đồ xảo trá nào, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Chỉ cần là quyết định của trẫm, sẽ không có ai dám nói gì.”
Khoảnh khắc Hách Liên Bá Thiên tìm kiếm manh mối, Khinh Tuyết chợt hiểu ra.
Lòng nàng cảm thấy chua chát, căn bản là hắn đang thăm dò nàng.
Tối nay, vốn là khoảnh khắc vô cùng ôn nhu ngọt ngào, đến lúc này, lại trở nên cay đắng khó tả.
Người ta có thể yêu mà không tin tưởng không, nàng không biết, cũng không có cách nào để tin điều đó.
“Lời Hoàng thượng nói, tất nhiên là không có ai dám đàm tiếu, nhưng Hoàng thượng có thể cấm người khác nói lén sau lưng ngài sao? Thần thiếp không muốn trở thành đối tượng bị vạn người **** mắng.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại diễn đạt rất rõ ràng.
Nàng cố ý không cần, lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nếu nàng không phải gian tế của Tề Dương Quốc, thì nàng cần gì phải sợ? Cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu nàng là gian tế của Tề Dương Quốc, nàng nhất định sẽ vô cùng khao khát cơ hội thế này, có thể mới có thể tiếp xúc với chính sự triều đình một cách trực tiếp, mới có thể cung cấp tin tình báo cho Tề Dương Quốc.
Nàng cự tuyệt mãnh liệt như thế, có phải nàng muốn tìm cơ hội gặp gỡ kẻ khác không?
Nhớ tới chuyện hạ nhân đến bẩm báo là nàng thường lén lút gặp gỡ Hách Liên Trường Phong, lòng hắn liền nổi cơn thịnh nộ, cơn ghen lan tràn khắp tứ chi.
Hắn không thể chịu đựng được chuyện nàng có quan hệ không rõ ràng với tên đàn ông khác.
“Trẫm đã quyết định như thế rồi, nàng không cần nói gì nữa.” Nhất thời ngữ khí có chút nặng nề, không khí đột ngột hóa đá.
Hắn nhắm mắt, tâm tình cực kỳ không thoải mái, từng tế bào gào thét lửa giận.
Khinh Tuyết nhướng mày, hắn vừa độc đoán vừa không tin tưởng, khiến nàng cũng thấy khó chịu, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói với ngữ khí nhạt nhẽo:
“Nếu Hoàng thượng đã có ý như thế, cần gì phải hỏi qua thần thiếp chứ! Lời Hoàng thượng nói chính là thánh chỉ, tất là thần thiếp phải tuân theo.” Nàng nói xong, lạnh lùng lách người ra.
Đứng lên.
Đột nhiên cảm thấy thật đau lòng.
Không hiểu cũng không thể giải thích được tại sao bản thân lại phẫn nộ.
Người ta nói gần vua như gần cọp, quân vương hỉ nộ vô thường.
Nhưng không đầu không vô duyên vô cớ thế này, muốn vui là vui, muốn giận là giận.
Hắn coi nàng là cái gì chứ?
Khi yêu thì che chở bảo bọc, không còn yêu thì đối xử phũ phàng.
Nàng là người, là một con người đang sống sờ sờ ra đấy, một con người bằng xương bằng thịt, không đáng để bị đối xử như chết rồi.
Hách Liên Bá Thiên nghe được nàng có vẻ tức giận, mở mắt, chỉ thấy vòng tay trống rỗng, đột nhiên tâm tình có chút hỗn loạn, hắn vươn tay kéo nàng lại.
Không nói lời nào hôn nàng.
Khinh Tuyết giẫy giụa, cố gắng tránh né nụ hôn của hắn.
Nàng không phải con rối bằng gỗ, nàng có tư tưởng của mình.
Hắn định làm gì đây chứ!
Môi Hách Liên Bá Thiên áp sát không buông, kề chặt môi nàng, không một kẽ hở, đầu lưỡi vươn ra, hút hết nước bọt của nàng, dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể cảm nhận được là nàng đang tồn tại.
Mới có thể cảm thấy nàng thuộc về hắn một cách hoàn toàn.
Nhưng Khinh Tuyết sao có thể ưng thuận chứ.
Nàng cắn răng một cái, môi hắn tóe máu.
Vị tanh của máu tràn ngập môi hai người.
Nào có ai dám đối xử với Hách Liên Bá Thiên như vậy, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt tối tăm không thể tin được, nhìn nàng chằm chặp, dường như muốn hút hết máu trên môi nàng.
Mắt hắn vằn đỏ, như sư tử nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm Khinh Tuyết.
Rồi sau đó đưa tay lên lau đi tơ máu bên khóe môi!
Động tác cho thấy hắn đang giận dữ cực độ.
Khinh Tuyết cũng sửng sốt, vừa rồi bị dồn đến đường cùng, nàng không kịp suy nghĩ đã cắn xuống, lúc này mới nhận ra, bản thân đã làm ra chuyện đáng kinh ngạc thế nào. Nàng cũng không biết, bản thân lại có lúc mất khống chế thế này. Nàng thật sự đã cắn Hách Liên Bá Thiên đến tóe máu.
Mặt nàng hiện rõ vẻ kinh hoàng, há hốc mồm không nói được gì.
Chỉ thấy hắn cúi đầu, hung hăng cắn mạnh vào gáy nàng. Dùng rất nhiều sức.
Khinh Tuyết đau đớn hô lên, chỉ cảm thấy vô cùng cả kinh, sợ hãi khôn cùng.
Hắn muốn làm gì?
Muốn giết nàng sao?
Hắn không ngừng cắn xuống.
Từ chút đau đớn ban đầu, dần trở thành sự đau đớn không thể chịu đựng được
Khinh Tuyết không khỏi kêu đau, chỉ cảm thấy đau và không thể kiềm chế đan xen lẫn lộn, sinh ra cảm giác đau trí mạng, khiến người nàng run rẩy.
“A…” Nàng hô lớn.
Mười ngón tay tóm chặt lấy tay áo, vò đến nhàu nát, có một luồng khí nóng trào dâng, đánh úp lên nàng, theo răng nanh của hắn, lan tỏa đến từng ngóc ngách trên thân thể. Nàng thực sự sắp phát điên.
Hách Liên Bá Thiên ngừng lại, chậm rãi nằm trên giường, hắn vừa rồi là giận quá mất khôn, nghĩ đến chuyện nàng có thể vì tên đàn ông khác mà không muốn ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy giận dữ điên cuồng. Đối với hắn mà nói, nàng vẫn là một điều bí ẩn.
Hắn chưa từng cảm nhận được rằng đã có được nàng một cách chân chính. Nàng luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Cảm giác có mà lại như không, khiến hắn mất khống chế.
Hắn quay sang, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy hắn thấp giọng lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
Nàng chỉ đáp lại với thái độ lạnh lùng, tuy không kháng cự cái ôm của hắn, nhưng nàng tự ôm ngực mình, chia cách trái tim hắn và nàng.
Vất vả lắm mới mở lòng, chỉ bởi lần hoan ái này, lại đóng chặt lại.
“Hoàng thượng không cần nói xin lỗi, bổn phận của thần thiếp là phải hầu hạ Hoàng thượng.” Ngữ khí nàng nhạt nhẽo, không mang chút tình cảm nào.
“Vừa rồi là ta…” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy nàng nói thế, muốn lên tiếng giải thích.
Khinh Tuyết chỉ cười, tiếng cười lạnh lùng mà vô tình: “Hoàng thượng chỉ làm chuyện Hoàng thượng nên làm.”
“Khinh Tuyết.” Hách Liên Bá Thiên gọi một tiếng, hắn biết, hắn lại khiến nữ tử luôn cảnh giác này đóng cửa trái tim một lần nữa.
Chỉ có thể trách hắn đã kích động quá mức.
Nhưng hắn kích động như thế là vì hắn quá để tâm đến nàng.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, sáng mai còn phải lên triều đấy!” Dứt lời, nàng nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào.
Hách Liên Bá Thiên thở dài thật sâu.
Cánh tay ôm nàng chậm rãi lỏng ra.
Khoảnh khắc hắn vừa buông tay, Khinh Tuyết nghiêng người cách xa hắn.
Thể xác cách xa, lòng cũng cách xa.
Chỉ trách hai người thân ở hoàng cung, chính thân phận của hai người đã tạo thành sự không tín nhiệm giữa hai người
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, không hề buồn ngủ.
Hắn không ngủ được. Nàng không giống những nữ tử khác, đáng lẽ hắn không nên đối xử với nàng như vậy, sau này, hắn sẽ không đối xử với nàng như thế nữa. Hắn sẽ che chở nàng thật cẩn thật.
Chỉ cần nàng không phải gian tế, hắn sẽ dùng trăm nghìn sủng ái bồi thường cho nàng.
Nhưng rốt cuộc nàng có phải gian tế không?
Thật khó trả lời.
Tuy Khinh Tuyết nhắm mắt, nhưng cũng đang mất ngủ, nàng rất đau lòng, khi nàng sắp yêu hắn, hắn lại đối xử với nàng như vậy đấy.
Là nàng quá ngây thơ rồi, tình yêu của đế vương sao có thể tin tưởng được chứ?
Hắn có hậu cung ba ngàn, hắn có thể yêu nàng, nhưng không thể chỉ yêu một mình nàng. Sao nàng có thể mất phương hướng vì niềm say mê nhất thời của hắn chứ!
Nàng nên tỉnh táo lại.
Nàng phải tỉnh táo. Nàng tới đây là để báo thù.
Báo thù xong.
Hắn là hắn mà nàng là nàng.
Hai người sẽ như hai đường thẳng cắt nhau, cắt nhau xong là vĩnh viễn chia xa. Thâm cung đáng sợ, không phải chỗ nàng nên ở lại. Hắn sẽ có vô số Khinh Tuyết khác.
Mà trong đó sẽ không có ai là nàng. Khinh Tuyết không biết, không chỉ nàng đang đau lòng, ngoài kia, có một kẻ khác cũng đang đau lòng.
Đêm nay thật là một thời điểm thích hợp cho việc đau lòng. Ai nấy đều mất ngủ, mỗi người lại đau khổ vì một lí do riêng.
Hách Liên Trường Phong trầm ổn đi giữa các cung điện, chấp hành chức trách, có lẽ là trùng hợp, hắn hôm nay, đã cố gắng tuần tra một cách rất bình thường, tận lực tránh việc đi qua Hải Đường Cung, để kẻ khác khỏi sinh lòng hoài nghi.
Hại chính mình, cũng là hại Khinh Tuyết.
Nhưng không dự đoán được, hắn gặp sự trùng hợp chua chát.
Một khắc đấy, hắn thật sự hy vọng mình là một thằng đần, không hiểu những âm thanh kia nói lên chuyện gì.
Hoặc là một khắc đấy đột nhiên bị điếc, được thế thật tốt biết bao. Sẽ không nghe được âm thanh khiến hắn cảm thấy đau lòng kia.
Tuy hắn biết, Hoàng thượng ở trong phòng nàng, tuy hắn biết thị tẩm là nghĩa vụ của nàng, nhưng đến khi nghe thấy tận tai, mới biết là thật khác biệt.
Giây phút đấy, hắn cảm nhận được rất rõ ràng lòng mình khó chịu nhiều đến thế nào.
Đau đớn dâng trào khiến hắn muốn nôn ra.
Rốt cuộc hắn nôn thật. Dựa vào một thân cây, hắn nôn đến mật xanh mật vàng.
Đã nôn thật lâu mà âm thanh kia vẫn quẩn quanh bên tai không dứt.
Đau đớn, thật đau đớn.
Nôn đến mềm cả người, hắn mãnh liệt đứng thẳng lên.
Nhìn người theo dõi núp trong bóng tối.
Hắn cười, có chút thống khổ.
Yêu người không nên yêu, vốn đã là chuyện đau khổ, nhưng đó không phải là điều mà lý trí có thể khống chế.
Yêu vì yêu thôi.
Không có bất kỳ lý do gì khác.
Hắn sờ sờ bình thuốc Chu Đãi cho, dốc ra một đống, nuốt vào trong bụng.
Hắn cười, không biết thuốc này là thuốc gì, nhưng hắn không quan tâm, lúc này uống thuốc sẽ không khiến ai hoài nghi.
Không hoài nghi tại sao hắn lại nôn mửa.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng không sao cả.
Thật sự không sao cả.
Có là thuốc độc cũng không sao cả, giờ phút này, hắn vừa đau nhức, vừa khó chịu, âm thanh chói tai kia, khiến hắn cảm thấy chết đi còn dễ chịu hơn là phải nghe.
Không biết từ khi nào, hắn đã trầm mê thế này, không thể tự kềm chế nữa.
Cả đời này, chỉ sợ chỉ có nàng có thể khiến hắn thế này.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Hải Đường Cung, âm thanh khiến hắn đau đớn đã ngừng lại. Nhưng tại sao tai hắn như vẫn nghe thấy văng vẳng đâu đây.
Kiếm trong tay bị rút mạnh ra.
Hắn điên cuồng múa kiếm.
Tiếng ve thảm thiết,
Quan trạm chiều tà,
Trận mưa vừa dứt.
Ngoài thành rượu tiễn khôn khuây,
Đang lưu luyến,
Dưới thuyền vội giục,
Tay nắm, mắt nhìn, lệ nhỏ,
Chưa nói ra đã ngắt.
Người đi,
Sóng khói dặm nghìn,
Trời Sở mây chiều thêm bát ngát.
Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt,
Lại khổ nỗi,
Lúc trời thu trong mát,
Đêm nay tỉnh rượu nơi nao?
Bến liễu,
Lúc trăng tàn, gió rét!
Biền biệt ra đi!
Thôi, cảnh đẹp ngày vui ấy,
Lời rỗng tuếch.
Sau dù có trăm mối chung tình,
Khôn ngỏ cùng ai biết?
(bài từ Vũ Lâm Linh – tác giả Liễu Vĩnh – bản dịch của Nam Trân)
Một kiếm đâm thẳng về phía trước, cắm ngập vào thân cây cổ thụ.
Sau đó lại rút ra.
Bóng áo xanh đen kia, múa kiếm dưới ánh trăng có vẻ thật hiu quạnh, nhưng chỉ một mình hắn hiểu.
Người theo dõi không hề hoài nghi, thật sự cho rằng hắn vì sinh bệnh mà nôn mửa.