“Được! Được!” Khinh Tuyết nghe hắn nói xong, dùng sức kéo một tay hắn, giơ tay lên: “Bế một cái… Bế một cái…”
Kể từ khi mẫu thân lìa đời, chưa từng có ai bế nàng, mẫu thân cũng rất yếu ớt, căn bản không thể bế nàng, mà họ Lâu kia, từ ngày đó trở đi, chưa từng coi nàng là con gái, càng không phải nói đến chuyện bế nàng.
Khi còn nhỏ, thấy ông ta bế những cô con gái khác, nàng luôn trốn trong một góc bí mật gần đó, hâm mộ không thôi. Nàng không biết Hách Liên Bá Thiên có thể bế nàng hay không, nàng bối rối bởi sự dịu dàng mê hoặc của hắn, nhưng lại có chút mờ mịt đưa ra yêu cầu này.
Không ngờ hắn thật sự duỗi tay, bế nàng lên: “Mặt đất rất bẩn, sau này đừng ngồi xuống đất, biết không?” Khoảnh khắc đó, Khinh Tuyết hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ biết nhìn hắn trân trối bằng đôi mắt đẹp như ngọc.
Hốc mắt nàng hơi hơi ẩm ướt, một giọt lệ tràn qua khóe mi. Thật sự, nàng không nghĩ rằng hắn sẽ bế nàng lên.
Hoàn toàn không dự đoán được.
Một lúc lâu sau, nàng vẫn không chớp mắt, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Hách Liên Bá Thiên nhìn ánh mắt trong suốt như ngọc của nàng, dường như đã khôi phục sự tỉnh táo, trong lòng cao hứng, cười, cho rằng nàng đã khôi phục thần trí: “Nàng khỏe rồi?”
Thanh âm của hắn tràn ngập hưng phấn, lại mang theo vài phần không xác định.
Về phần Khinh Tuyết, bị lời hắn nói làm giật mình, mới nhớ ra, bản thân đang giả điên, không hiểu sao vừa rồi lại quên cả nhiệm vụ, để cảm xúc khống chế.
Trong nháy mắt, lòng nàng như bị sét đánh, nhưng biết là không thể thu lại cảm xúc vừa rồi, nếu đột ngột đổi mặt, chỉ sợ sẽ khiến hắn sinh nghi. Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ là một kẻ dễ lừa.
Vì thế, chỉ có thể tương kế tựu kế.
Ánh mắt bất động, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Nàng vòng tay ôm hắn, ôm thật chặt : “Ôm một cái… Ôm một cái… Mẫu thân…”
Hai chữ cuối cùng, chính là cảm xúc chân thật từ đáy lòng. Đã bao năm, nàng không gọi hai tiếng đấy, từ khi mẫu thân qua đời, nàng chỉ thầm gọi trong lòng, chưa từng thốt ra lời. Giờ phút này, đã kêu thành tiếng, càng không thể ngăn dòng nước mắt.
Tiếng ‘mẫu thân’ nàng kêu mang theo sự nghẹn ngào, vô cùng thê lương. Khiến Hách Liên Bá Thiên nghe xong, lòng cũng ê ẩm.
Đáng lẽ chuyện nàng nhận nhầm hắn thành mẫu thân phải khiến hắn nổi cơn thịnh nộ mới đúng, nhưng nghe thấy ngữ khí nghẹn ngào của nàng, hắn chẳng thể tức giận chút nào.
Chỉ cảm thấy rất không thoải mái.
Hắn ôm chặt lấy nàng, không nói gì thêm. Hắn chưa bao giờ biết, trong lòng nàng, có tâm sự chua sót đến thế.
Tại sao nàng chưa bao giờ kể chuyện đó với hắn.
“Mẫu thân,…” Vùi đầu trong lòng hắn, đột nhiên không khống chế được nữa, nàng khóc lớn. Dồn nén quá nhiều năm khiến áp lực trở nên nặng nề, vì hai tiếng ‘mẫu thân’, vì một vòng ôm ấm áp, rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng khóc lên.
“Đừng khóc, Tuyết Nhi!” Tay Hách Liên Bá Thiên vỗ nhẹ lên lưng nàng, hắn khẽ dỗ dành.
Khinh Tuyết không ngừng khóc, không phải vì đang giả điên, mà thật sự là không ngừng được, áp lực mười mấy năm, thì ra lòng nàng không kiên cường như nàng vẫn tưởng, thì ra lòng nàng thực sự rất đau khổ.
Nàng khóc không ngừng.
Dần dần, vì quá mệt, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, hắn chỉ ôm nàng, không hề nhúc nhích, cũng không nói gì nữa, để yên cho nàng khóc, để yên cho nàng giải tỏa đau khổ trong lòng.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới nghe thấy tiếng khóc dần dần ngừng lại, nhẹ nhàng nghiêng mặt nàng ra, thấy gương mặt yêu kiều của nàng đã loang lổ nước mắt.
Mắt nàng nhắm chặt, lệ hoen bờ mi, càng thêm kiều diễm ướt át.
Dáng vẻ an tường này, thuần khiết như trẻ thơ.
Hắn cười, khoảnh khắc đấy, đã làm tan chảy trái tim sắt đá của hắn.
Hắn đi thật nhẹ nhàng về phía phòng ngủ.
Vì sợ làm nàng tỉnh, mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng khẽ khàng hết mức.
Hắn thận trọng dè dặt đặt nàng lên giường, dắt chăn tử tế cho nàng.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, đã thấy sắc trời không còn sớm, vì thế hắn đứng dậy đi ra ngoài, hắn còn có chính sự phải làm.
Đi ra cửa, đã thấy Chu Đãi khoác hòm thuốc đến chẩn bệnh cho Khinh Tuyết.
“Thần Chu Đãi tham kiến Hoàng thượng.”
“Đến chữa bệnh cho Tuyết Phi sao?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, vẻ mặt bình tĩnh khí phách, so với vẻ dịu dàng khi nãy khác xa hoàn toàn.
“Hồi Hoàng thượng, đúng vậy.” Chu Đãi đáp, không nhanh không chậm.
“Lúc này Tuyết Phi đang ngủ, đừng quấy rầy nàng, ngươi chờ ở phòng ngoài, lúc nào nàng tỉnh lại thì chẩn trị cho nàng!” Hách Liên Bá Thiên nói.
Chu Đãi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói vậy, cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn phát hiện, sau khi Tuyết Phi phát điên, dường như Hoàng thượng còn đối xử với nàng tốt hơn trước.
Thật đúng là một chuyện lạ lùng.
Nhưng thánh mệnh không thể không theo.
Hắn gật đầu: “Thần tuân mệnh.”
“Trẫm đi trước! Nếu Tuyết Phi nương nương phát sinh chuyện gì, ngươi phải cho người bẩm báo với trẫm ngay lập tức.” Dứt lời hắn quay người đi ra cửa, đi được vài bước, giống như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Chu Đãi, thâm trầm cất tiếng: “Chu Đãi, dốc hết khả năng, nhất định phải chữa khỏi cho Tuyết Phi!”
Mặc dù không phải lời cầu xin, nhưng thân là hoàng đế, nói câu đấy ra, đã là chuyện không dễ lắm rồi.
Chu Đãi gật đầu: “Hoàng thượng yên tâm, Chu Đãi nhất định sẽ chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương.” Chu Đãi cười thầm trong lòng, vốn dĩ không bệnh tật gì, tất nhiên là sẽ chữa khỏi.
Haizzz, xem ra chuyện lần này, chẳng những khiến Tuyết Phi nợ một ân tình, còn được tưởng thưởng hậu hĩnh đây.
Căn bệnh của Tuyết Phi, toàn bộ Thái y viện, không ai dám tiếp nhận, ai nấy đều lắc đều nói không có khả năng, chỉ có hắn, chủ động tiếp nhận, còn nói nhất định có thể chữa khỏi.
“Uh.” Hách Liên Bá Thiên mím môi, gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Long bào màu vàng bay bay theo những bước dài mạnh mẽ đầy khí phách.
Chu Đãi nhìn Hách Liên Bá Thiên đi hẳn mới cười, xoay người đi vào sảnh chỉnh, bảo cung nữ pha một ấm trà ngon, sau đó thản nhiên ngồi phẩm trà.
Khó được lúc thanh nhàn, không hưởng mới là lạ.
Bánh điểm tâm mát lạnh… Hắn lim dim nhấm nháp.
Nhưng chờ lâu thật lâu, đến khi mặt trời lặn, vẫn chưa thấy Khinh Tuyết tỉnh lại. Hắn chờ đợi muốn ngủ gục.
Hắn bắt đầu cảm thấy phiền, vì thế quay sang nói với cung nữ: “Các ngươi đi đánh thức Tuyết Phi nương nương dậy, không thể để nương nương ngủ nữa!”
“Nhưng Hoàng thượng đã có lệnh … …” Hoàng thượng nói phải để yên cho Tuyết Phi nương nương ngủ, không được đánh thức nàng.
“Không sao hết, nếu Hoàng thượng trách tội xuống, các ngươi cứ nói là ta bảo làm thế, Tuyết Phi nương nương có bệnh trong người, nhất định phải chẩn trị mỗi ngày, không thể chậm trễ.” Hắn không muốn chờ đợi nữa.
“Dạ, nô tỳ đi làm.” Cung nữ kia nghe thấy thế, mới dám xoay người đi vào phòng ngủ.
Lúc này, Khinh Tuyết đang ngủ rất bình yên, giấc ngủ này nàng ngủ rất thoải mái, không gặp bất cứ ác mộng gì, cả giấc mộng, chỉ có nụ cười ngọt ngào mà nhân từ dịu dàng của mẫu thân, thật đẹp biết bao. Mẫu thân ơi mẫu thân! Nàng khẽ cong môi cười thoải mái, rất dễ thương.
Cung nữ có chút không đành lòng đánh thức mộng đẹp của nàng, nhưng nhớ tới lời Thái y nói phải điều trị cho Tuyết Phi nương nương đúng lúc, vì thế không dám chậm trễ, nhỏ giọng: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương… Rời giường!”
Khinh Tuyết mở mắt, nhất thời mờ mịt không biết đang ở đâu, nàng vừa mơ một giấc mơ dài, trong mơ, là khoảng thời gian tốt đẹp nhất nàng có với mẫu thân.
Sau một lúc lâu, nàng dụi mắt, nhìn cung nữ chằm chằm. Cung nữ cười nói: “Tuyết Phi nương nương, rời giường, Chu Thái y đã tới chẩn bệnh cho người!”
“Bệnh bệnh…” Khinh Tuyết nhắc lại một cách ngây ngốc, rồi sau đó kéo chăn, không thể ngờ, bản thân ngủ lâu đến thế, hoàng hôn màu đỏ, đẹp như một mảnh sa tanh, không thể ngờ mới ngủ một giấc thì mặt trời đã lặn.
“Đúng vậy, xem bệnh…” Cung nữ dỗ dành.
Khinh Tuyết nở nụ cười ngọt như mật, xốc chăn xuống giường, chạy ra phía ngoài. Đầu giờ chiều mỗi ngày, Chu Đãi đều tới chữa bệnh cho nàng, lúc này đã là xế chiều, chỉ sợ hắn đã phải ngồi chờ rất lâu!
Tại sao không bảo cung nữ đánh thức nàng sớm một chút!
Cung nữ thấy nàng chạy ra phòng ngoài, kích động vừa hô vừa đuổi theo: “Á… Tuyết Phi nương nương, để nô tỳ chỉnh lại dung nhan của người đã.” Nương nương mới ngủ dậy, tóc tai vẫn rối bời, áo quần cũng xộc xệch.
Không thể để nương nương ra ngoài với tình trạng đấy.
Khinh Tuyết đi tới cửa, liền nhìn thấy Chu Đãi, mắt lóe lên một tia sáng dị thường, khẽ cười nhạt, không nói gì, tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Chu Đãi chỉ miễn cưỡng đứng lên: “Nương nương ngủ thật say sưa, thần đợi nguyên một buổi chiều rồi!”
Chu Đãi đi về phía nàng: “Nương nương ngồi xuống đi, thần chẩn mạch và kê đơn cho người.”
Khinh Tuyết không ngồi, xoay người chạy ra ngoài: “Hoa hoa… Hoa hoa…” Ngoài sân, một vườn hoa quế đang khoe sắc, tô điểm là vài bồn hoa cúc nhỏ xinh, thật sự rất đẹp, dưới ánh tà dương đẹp mê hồn, lòng nàng cũng ngẩn ngơ.
Nàng đi về phía cây hoa quế gần nhất, áp mặt lên một chùm hoa quế, hít một hơi với vẻ thỏa mãn. Nếu không có thù giết mẹ đè nặng hai vai, nàng muốn làm một khoảng sân nho nhỏ, trước cửa trồng hoa quế, mỗi khi gió thu thổi qua, sẽ có hương hoa quế tràn ngập không gian, giúp nàng cảm nhận được mùi hương của mẫu thân.
“Tuyết Phi nương nương, thần bắt mạch cho người!” Chu Đãi đột nhiên lớn tiếng quát.
Khinh Tuyết quay đầu, nhìn bộ dạng của hắn, bỗng nhiên run rẩy: “Ta sợ… Ta sợ…”
Cung nữ nhìn thấy Tuyết Phi như thế, không dám chậm trễ, tuy hiện tại Tuyết Phi đã phát điên, nhưng theo như thái độ khẩn trương mà Hoàng thượng dành cho Tuyết Phi, thân là nô tài, sao dám chậm trễ chứ.
Cung nữ nhanh chóng chạy đến đỡ Tuyết Phi, nhẹ giọng khuyên : “Nương nương đừng sợ, để Thái y chữa bệnh cho người nha!”
Khinh Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy cung nữ, như một đứa trẻ, gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Uh.”
Cung nữ thấy thế mới lôi kéo Khinh Tuyết đi vào trong sảnh ngồi xuống trước bàn, Chu Đãi nhìn nàng một cái, khẽ cười như không, không thể tưởng được, nàng giả điên giống thế, nếu không phải hắn biết nàng đang giả điên, hắn cũng thật sự kết luận là nàng đã phát điên.
Ánh mắt si khờ, hành động vô tri, dáng vẻ khiếp sợ.
Vô luận thế nào, đều không thể nhìn ra là đang giả vờ.
Cao thủ!
Hắn thầm thở dài trong lòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mạch nàng, vờ như đang chẩn mạch.
Vì đề phòng chuyện lộ sơ hở, bị người khác phát hiện nàng là giả điên, thuốc sắc cho nàng mỗi ngày đều là thuốc cho người bị điên, nhưng nàng không uống, mà lén mang đi tưới hoa.
Hắn còn chuẩn bị thuốc bổ để trị liệu thân thể nàng, bồi bổ thể chất cho nàng, thân thể của nàng đã quá yếu, liên tục chịu thương, nàng bị tống vào bạo thất, trước đó thì rơi xuống nước, sau đó lại sốt cao, tình hình quá nghiêm trọng.
“Uhm, tại sao không có chuyển biến chứ!” Hắn cố ý cúi đầu, mặt nhăn mày nhó nói.
Đây là cố tình cho nguời khác thấy.
Quả nhiên, một cung nữ tiến lên một bước: “Thái y, không phải nói nhất định sẽ chữa khỏi sao? Đã uống bao nhiêu thuốc, tại sao tình hình vẫn không có chút khởi sắc nào?”
Giống như vô tình, nhưng nghe qua lại thấy có phần cố ý.
Chu Đãi thầm cười lạnh, xem ra, cung nữ này, chính là người của Hoa Phi xếp đặt ở đây, vì thế bầy ra vẻ mặt đau khổ: “Theo lý thuyết, nương nương bị cơn sốt phá hủy thần trí, tuy là khó chữa, nhưng thuốc này là bí phương, uống xong sẽ có chuyển biến tốt, trước kia cũng có bệnh nhân bị thế này, uống thuốc xong là đỡ, haizzz, sao Tuyết Phi nương nương không có chuyển biến gì chứ!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cung nữ kia lại hỏi.
Chu Đãi cố ý không nói, chỉ cau mày, cố ý ra vẻ lo lắng: “Chuyện này… ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Cung nữ kia nghe thấy thế mới không hỏi han nữa, vẻ mặt có vài phần âm thầm vui mừng.
Những người này, quả thật đáng sợ!
Khinh Tuyết thấy thế, cũng thầm cười lạnh. Nàng đột nhiên dùng sức kéo tay lại, khiến Chu Đãi không bắt mạch được nữa, rồi sau đó nhảy dựng lên, chạy ra vườn: “Hoa quế, quế hoa, hoa quế thật thơm…”
Nàng khẽ ngân nga, vui vẻ không ít. Cô ta đã cho người âm thầm kiểm chứng, vậy thì phải diễn rõ ràng một chút.
Về phần Chu Đãi, thấy nàng như thế, chỉ cười thầm, cầm bút: “Ta kê mấy đơn thuốc, để bồi bổ sức khỏe cho nương nương, sức khỏe nương nương hiện tại quá yếu, không thích hợp dùng thuốc mạnh, sức khỏe ổn định rồi, nương nương mới có thể uống thuốc chữa điên tiếp.”
Dù sao đi nữa, cứ đổ thuốc hoài, khó tránh chuyện bị kẻ khác phát hiện, nhưng uống thuốc đó lại không tốt cho sức khỏe.
Kê đơn xong hắn cũng đứng dậy ra về.
Khinh Tuyết vui vẻ nhảy nhót hát múa trong vườn, tận hưởng bầu không khí ngát hương hoa.
Nàng bận rộn ngắt chùm này đến chùm khác, rồi dứt thành từng mảnh nhỏ, sau đó tung lên trời, cười sằng sặc, đón những cánh hoa quế rơi, khiến hoa quế dính đầy mặt.
Chu Đãi tiến lên phía trước, nháy mắt với Khinh Tuyết một cái.
Khinh Tuyết hiểu được, vì thế vung một cành hoa quế, bất ngờ vẩy về phía Chu Đãi: “Cho ngươi hoa này…”
Nói xong đặt chùm hoa tươi vào tay Chu Đãi, sau đó lại nhảy dựng lên, quay người chạy đi.
Bàn tay thon dài của nàng, lơ đãng lướt qua vạt áo, gài một mảnh giấy nhỏ vào trong áo, sau đó chạy đến chỗ gốc cây quế xa xa.
Đi ra sau gốc cây quế khuất nẻo, thấy bốn bề vắng lặng, nàng cẩn thận lấy mảnh giấy ra, trên tờ giấy chỉ ghi bốn chữ: An tâm uống thuốc.
Xem ra, thuốc lần này có thể uống.
Nàng nở nụ cười, thật sự cảm tạ hắn.
Nàng vo viên mảnh giấy, nuốt vào trong bụng, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Xoay người, lại bắt đầu điên khùng chạy vòng quanh.
Trong vườn hoa quế, nàng như tiên nữ nhảy nhót giữa rừng cây.
Đột nhiên, xuất hiện một thân ảnh màu tím chặn trước nàng.
Khinh Tuyết ngẩng mặt, chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười si ngốc ngây dại, không thèm để ý người kia, quay người lại, chạy về hướng khác.
Đột nhiên, kẻ kia lên tiếng: “Đứng lại!”
Khinh Tuyết thầm cười lạnh trong lòng, Hoa Phi, cuối cùng cô ta đã tới, nàng còn tưởng cô ta sẽ không đến chứ. Cô ta đến, nhất định là muốn xem xem nàng điên thật hay vờ, tác phong cô ta cẩn thận thế, dù đã có cung nhân cấp báo, vị tất đã an tâm.
Sự tồn tại của nàng, chính là uy hiếp nghiêm trọng đến cô ta, hơn nữa mọi bí mật đã hạ màn, cô ta lại càng bất an.
Nàng quay đầu, cười si ngốc, nhìn cô ta, nhại lại: “Đứng lại!”
“Ngươi không cần giả điên, trò vặt này của ngươi, có thể lừa được ta sao?” Hoa Phi quắc mắt nhìn Khinh Tuyết nói.
Ánh mắt kia thật khẳng định, như thể đã nhìn ra Khinh Tuyết đang giả vờ.
Khinh Tuyết thầm cười lạnh, ngươi muốn nghĩ cứ nghĩ, có bản lĩnh lật tẩy ta sao? Không phải là đã quá coi thường Lâu Khinh Tuyết nàng đi.
Đêm hôm đó, chỉ vì nàng quá cả tin, mới phạm phải sai lầm đó, nhưng lúc này không giống lúc xưa, lúc này nàng sẽ không cho Trữ Như Hoa bất cứ cơ hội gì. Nàng sẽ cho cô ta biết thế nào mới gọi là “tàn nhẫn”.
Khinh Tuyết nhìn cô ta chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, vẩy chùm hoa quế về phía cô ta: “Hoa đẹp quá, hoa đẹp quá!” Sau đó giơ tay rút cây trâm cài đầu hình hoa bằng ngọc màu tím của cô ta.
Nàng xem xét một chút, rồi giơ lên xoay tròn, rất là vui vẻ: “Hoa đẹp lắm, ta thích…!”
Về phần Hoa Phi, bị nàng bất thình lình rút trâm, rất hoảng hốt, còn tưởng nàng chưa điên nhân tiện muốn trả thù cô ta, còn định đẩy nàng ra, lại phát hiện nàng chỉ là muốn rút trâm cô ta xuống.
Hết sự cả kinh thì sắc mặt có vài phần khó coi.
Mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Bỗng nhiên cô ta lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì đấy!”
Khinh Tuyết bị cô ta quát lớn, hoảng sợ ngẩng mặt, nhìn cô ta một lúc lâu, rốt cục khóc váng lên.
Nàng giơ cây trâm về phía cô ta: “Ta sợ…”
“Đồ điên!” Hoa Phi giận dữ nói.
Cô ta ác độc nhìn Khinh Tuyết chằm chằm xem xét, như thể hận không thể giết nàng ngay lập tức.
Khinh Tuyết bị dọa, ngồi sụp xuống, ôm đầu gối, úp mặt vào đầu gối, sợ hãi lén lút đưa mắt nhìn Hoa Phi.
Nhưng thật ra trong lòng nàng đang cười.
Một cây trâm bị rút ra, khiến dáng vẻ chỉnh tề của Hoa Phi trở nên rối loạn, một nửa chỉnh tề, một nửa xộc xệch, nhìn thật đáng cười.
“Nương nương chớ để bụng, nô tỳ nhặt cho người!” Cung nữ bên cạnh Hoa Phi nhanh chóng nhặt cây trâm lên.
Hoa Phi trừng mắt liếc cây trâm một cái: “Vứt đi, bị đồ điên sờ vào rồi, ta không cần nữa!”
“Dạ…” Cung nữ kia bị dọa, không biết nói gì mới phải, nhanh chóng ném cây trâm đi, như ném một củ khoai nướng nóng bỏng.
Trữ Như Hoa đưa chân, định đi.
Nhưng ngẫm nghĩ một chút, lại ngừng lại, quay đầu nhìn Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cũng đang nhìn cô ta.
Có điều Khinh Tuyết tràn ngập vẻ sợ hãi, hai mắt mở lớn nhìn cô ta.
Không cả chớp mắt.
Trữ Như Hoa nghĩ nghĩ một lúc, nhưng vẫn còn lo lắng, xoay hẳn lại, ngồi xổm xuống trước mặt Khinh Tuyết, cẩn thận nhìn nàng: “Lâu Khinh Tuyết!”
Khinh Tuyết chỉ nhìn cô ta chằm chằm, đối với việc cô ta gọi tên nàng, hoàn toàn không có phản ứng.
“Đừng thế, ta không phải người xấu. Ta đưa ngươi đi chơi!”Trữ Như Hoa bỗng nhiên thật dịu dàng, đưa tay về phía Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết nghe xong, nhìn cô ta một lúc lâu, rồi cũng đưa tay ra cầm tay cô ta: “Tốt… Đi chơi… Ta muốn…”
Dứt lời liền đứng dậy, giống như đã quên chuyện vừa xảy ra, lại bắt đầu hát hò loạn lên.
Hoa Phi cẩn thận nhìn nàng một hồi lâu, không thèm chớp mắt. Rốt cục cũng khẳng định nàng điên thật rồi.
“Đi chơi…!!” Khinh Tuyết lôi kéo cô ta.
Hoa Phi sa sầm nét mặt: “Cút đi cho khuất mắt ta!”
Câu quát này làm Khinh Tuyết giật cả mình, sợ hãi đứng sững sờ một chỗ nhìn cô ta.
Cung nữ đi theo cô ta thấy thế nói thầm vào tai cô ta: “Nương nương, xem ra cô ta điên thật rồi, nếu không làm sao có thể thành thế này được.”
“Uhm, ta tự có chừng mực!” Trữ Như Hoa nói, sau đó xoay người: “Đã gọi cung nữ kia đến đây chưa?”
“Nô tỳ cho người đi tìm rồi, hẳn là sắp đến.” Cung nữ đi theo Hoa Phi đáp.
“Ngọc cô cô thế nào rồi?” Hoa Phi lại hỏi.
“Nô tỳ đã đi thăm, bị thương tương đối nặng, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, không cho truyền Thái y đến xem, chỉ sợ nửa tháng không thể xuống giường được.” Cung nữ kia đáp.
Hoa Phi gật đầu, không lộ chút vẻ mặt gì.
Khinh Tuyết cười thầm, nếu Ngọc cô cô biết Hoa Phi nghe chuyện Ngọc cô cô đã vì cô ta chịu một trăm roi mà vẫn dửng dưng như không, không biết Ngọc cô cô còn muốn bán mạng vì Hoa Phi nữa không?
Lúc này, Khinh Tuyết thấy cung nữ vừa hỏi han Chu Đãi tình trạng của nàng chạy tới.
Quả nhiên là thế, cung nữ này chính là gian tế của Hoa Phi.
Cung nữ kia chạy tới trước mặt Hoa Phi: “Nô tỳ tham kiến Hoa Phi nương nương.”
“Thế nào?” Hoa Phi cao ngạo hỏi.
Cung nữ kia nhanh chóng trả lời: “Chỉ sợ khó mà cứu được, tuy Chu Thái y đã khẳng định với Hoàng thượng là sẽ chữa được, nhưng vừa rồi bắt mạch cho Tuyết Phi, hắn vẫn mặt nhăn mày nhó, nói là thuốc này từng có hiệu quả với một bệnh nhân bị sốt cao làm mất trí, không biết vì sao đến lượt Tuyết Phi một chút hiệu quả cũng không có.”
Hoa Phi nghe xong, khẽ cười đắc ý.
Khinh Tuyết tất nhiên là biết cô ta đang cười cái gì, nhất định là cô ta đang đắc ý chuyện đã hạ độc Mạn đà la hoa với nàng.
Chỉ sợ cô ta không biết, độc này, đã bị Chu Đãi giải hết rồi.
Hẳn là cô ta nên hối hận, tại sao không hạ một loại độc chết người!
Người chết rồi thì sẽ không còn chút tính uy hiếp nào nữa.
Hoa Phi tao nhã bước đi, cố tình ra vẻ cao quí.
Khinh Tuyết chỉ đứng đó, cười ngây dại, xong lại chạy về phía vườn hoa quế.