“Nàng không làm sao?” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy nàng nói thế, đột nhiên trong lòng có chút không nguyện tin tưởng.
Hắn cảm thấy, nếu là nàng làm, nàng sẽ không có ngữ khí như vậy.
“Ta không làm.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng cười nói, đã biết rõ hắn sẽ không tin tưởng, nàng vẫn nói.
“Nàng thực sự cho rằng trẫm là một tên hôn quân sao? Sự thật đã sờ sờ ra trước mắt thế này, vẫn muốn gạt trẫm!” Nghe được câu trả lời của nàng, Hách Liên Bá Thiên chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên.
Hắn muốn nghe nàng giải thích, muốn tìm cớ che mờ hai mắt của chính mình, nhưng chính sự minh mẫn của hắn, lại buộc hắn chẳng thể lừa mình dối người.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau đớn nhức nhối.
“Hoàng thượng, có lẽ Tuyết Phi chỉ là nhất thời bị nỗi đau mất con dẫn đến căm hận mà mất đi lý trí, cho rằng chuyện gặp gấu trong hoàng viên là thần thiếp chủ mưu, thế nên mới có chuyện như ngày hôm nay.” Kẻ đang đứng sau lưng Hách Liên Bá Thiên là Hoa Phi nở một nụ cười đắc ý, đột nhiên tiến thêm một bước, vài phần ung dung, vài phần rộng lượng.
Khinh Tuyết nghe thấy thế, phẫn hận nhìn cô ta: “Trữ Như Hoa, ngươi quả là lợi hại, lần này ta thua, ta chỉ oán chính mình không đủ cẩn thận! Nhưng ta tin, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.”
“Tuyết Phi muội muội, việc muội gặp gấu, quả thật là không liên quan đến ta mà! Muội thật sự đã hiểu lầm ta rồi!” Hoa Phi nghe thấy nàng nói thế, liền ra vẻ vô cùng đáng thương vô tội, vội vàng biện giải.
Khinh Tuyết không thèm liếc mắt đến cô ta lấy một cái, cũng không trả lời cô ta.
Nàng biết, giờ phút này, có nói thế nào, cũng không có ai tin tưởng nàng.
Trữ Như Hoa thấy Khinh Tuyết không trả lời, vì thế quay sang Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, thật sự không phải thần thiếp chủ mưu, mong Hoàng thượng điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.”
“Như Hoa, nàng không cần nói gì hết, trẫm tin tưởng nàng không phải người như vậy.” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Hoa Phi nói thế, lên tiếng trả lời.
Khinh Tuyết nghe được lời Hách Liên Bá Thiên nói, nhếch môi cười mà như không cười.
Cô ta không cần nói gì hết, hắn liền tin cô ta ngay lập tức.
Chung quy, tình cảm giữa nàng và Hách Liên Bá Thiên, chẳng qua chỉ là quan hệ giữa một đế vương và một phi tử bình thường, chẳng có gì khác biệt.
Nàng thở dài, trăng đêm nay sao đẹp vậy, nhưng lại quá thê lương.
Vầng trăng cũng đang thở than vì nàng chăng?
Hách Liên Trường Phong đứng một bên, nhìn bộ dạng thất thần mất hết ý chí của nàng, bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, chỉ sợ nàng sẽ biến mất từ đây. Nhưng Hoàng thượng còn đứng đó, hắn không dám làm bừa.
Vì thế chỉ nói: “Hoàng thượng, theo thần thấy, chuyện này vẫn cần được kiểm chứng một phen, vị tất đã là lỗi của Tuyết Phi.”
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Hách Liên Trường Phong sẽ mở lời biện hộ cho Khinh Tuyết, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn ngẩng đầu nhìn Hách Liên Trường Phong, chỉ thấy Hách Liên Trường Phong trầm tĩnh nghiêm cẩn đứng đó, nhìn không ra là cảm xúc gì.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên vẫn cảm thấy không giống, có lẽ tại từ trước, hắn đã cảm thấy giữa Hách Liên Trường Phong và Khinh Tuyết dường như có chút bất thường, bởi vì mỗi một lần Khinh Tuyết gặp nạn, khéo làm sao lại luôn là Hách Liên Trường Phong xuất hiện cứu nàng.
Còn có lần trước Khinh Tuyết ngồi bên cửa sổ ngắm vườn, tuy rằng khi hắn đến không thể nhìn thấy thứ mà nàng ngắm, nhưng một vệt xanh đen xẹt qua trong thoáng chốc, đã kịp lướt qua mắt hắn.
Lúc đấy hắn không ngẫm nghĩ kĩ, lúc này nhớ lại, lại cảm thấy có chút bất thường.
Nhưng… hắn cũng không nói gì thêm.
Bởi vì lúc này, hắn cũng không biết là hắn muốn xử lý Khinh Tuyết thế nào, lời của Hách Liên Trường Phong, cho hắn một cái cớ, để hắn có thể hoãn việc xử lý Khinh Tuyết một đêm.
Vì thế gật đầu: “Chuyện này giao cho Hình Bộ xử lý! Đem Tuyết Phi đi giam lỏng!”
Chung quy là chẳng thể xuống tay nhẫn tâm, tống nàng vào bạo thất.
Về phần Hoa Phi, nghe thấy thế, đáy mắt xẹt lên một tia tàn nhẫn, đưa mắt nhìn Linh Phi.
Linh Phi do dự trong chốc lát, rốt cục đứng dậy: “Hoàng thượng, chuyện này ngài tận mắt nhìn thấy, lại hết sức rõ ràng, cho dù điều tra, cũng chỉ có thế, hơn nữa, Tuyết Phi phạm tội danh này, ngài lại chỉ đem đi giam lỏng, hình như có chút bất công.” Tội nặng thế này, ít nhất phải bị tống vào bạo thất.
Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Linh Phi nói thế, suy nghĩ một lúc, rốt cục hạ quyết tâm xuống tay: “Đem Tuyết Phi giam vào bạo thất, giao Hình Bộ thẩm vấn!”
Hoa Phi nghe xong, nở một nụ cười không thể nhận thấy một cách dễ dàng.
Hách Liên Trường Phong chỉ bình tĩnh đứng nhìn, không nói câu gì.
Khinh Tuyết nghe Hách Liên Bá Thiên nói thế, chỉ cười, cười thật dữ dội, cười đến trào nước mắt, cười đến mức gập cả người.
Bệnh cũ gặp chấn thương mới, vốn dĩ bệnh đã ngấm vào lục phủ, lúc này lại bị chấn thương mới và nước lạnh làm bệnh chạy đến tim phổi, nàng còn kích động cười to, khiến khí huyết trào ngược lên.
Nàng gập người vì cơn ho kịch liệt.
Khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.
Ánh mắt Hách Liên Trường Phong hiện sự khó chịu, nhưng chỉ có thể nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, không có bất cứ hành động gì.
Hắn biết, bất cứ hành động gì vào lúc này của hắn, đều chỉ khiến nàng họa vô đơn chí (họa không đến chỉ một lần).
Nhưng nhìn nàng như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, ánh mắt hắn cũng hiện vẻ đau xót, nhưng hắn quay mặt đi chỗ khác, cố ý không nhìn, hắn quay người lại, đi ra chỗ khác, hắn không thể tiếp tục nhìn nữa.
Thân là bạo chúa, lòng dạ phải sắt đá.
* * *
Trong chốn tối tăm, nàng lẳng lặng nằm một góc.
Bạo thất, là nơi khó thấy ánh mặt trời nhất trong hoàng cung, như bất kỳ địa lao bình thường nào khác, âm lãnh ẩm ướt, tỏa ra một bầu không khí buồn nôn tuyệt vọng.
Những người này, đều là bị địa lao không có ánh mặt trời này mài mòn ý chí chiến đấu và khát khao sinh tồn.
Vài ngày trước, nàng từng lộng lẫy rạng ngời giá đáo chốn này để cứu Linh Phi, chẳng thể ngờ, chỉ vài ngày sau, nhà lao này, lại trở thành nơi giam giữ chính mình.
Nàng nở nụ cười, lao phòng của cô ta và nàng, đúng là cùng một gian.
Nhìn lao phòng trống rỗng, âm khí dày đặc đưa đến từ bốn phương tám hướng, nàng không sợ hãi, chỉ khẽ cười, trong nháy mắt, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, tận cùng của tuyệt vọng… chính là bình tĩnh.
Bởi vì không còn hy vọng, thì cũng chẳng có thất vọng.
Nàng không trông đợi sẽ có người vào đây cứu nàng ra, lại càng không trông đợi vào việc Hách Liên Bá Thiên sẽ tha thứ cho nàng.
Nhẹ nhàng dựa người vào tường, chỉ cảm thấy ngực thật nặng nề, như bị thứ gì đó đè ép. Cả việc hô hấp cũng trở nên gian nan.
Nàng che miệng ho khan.
Một lần, hai lần, cơn ho càng lúc càng lợi hại, một chút rồi lại một chút, liên tục không ngừng, như muốn ho hết không khí trong phổi nàng ra. Toàn thân, chợt lạnh rồi bất ngờ lại nóng, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đầu óc nàng trở nên mê man, quần áo trên người nàng, vẫn là bộ quần áo nàng mặc khi rơi xuống nước, chưa từng thay đổi.
Nàng cảm thấy rất lạnh, không khỏi run rẩy.
Khẽ đặt tay lên trán, mới phát hiện, trán nàng nóng rực, như thể đang bị hỏa thiêu.
Nàng biết, nàng đang phát sốt, loại cảm giác này, nàng cũng không xa lạ, trước kia khi còn ở Lâu phủ, nàng cũng từng phát sốt, cũng đơn độc thế này, gian khổ vượt qua cơn ốm đau.
Nhưng khi đó ý chí sinh tồn vẫn còn, thế nên, mỗi một lần, nàng đều có thể gắng gượng vượt qua, chưa bao giờ để bệnh tật khiến mình gục ngã.
Nhưng lúc này, dường như cơn sốt này lợi hại hơn hẳn trước kia, nàng chỉ cảm thấy ý thức đang từ từ rời xa.
Nàng duỗi tay, tóm lấy rơm rạ, trùm lên thân thể, với mong muốn bớt lạnh, nhưng không hề cảm thấy khá hơn chút nào.
Cắn răng, chịu đựng tất cả.
Nàng chưa bao giờ là loại người dễ dàng chấp nhận chịu thua, nàng chỉ biết là, nếu chính mình còn không quý trọng bản thân, cũng đừng hy vọng sẽ có người khác quý trọng chính mình.
Sẽ còn nhiều đau đớn hơn thế này, cơn đau này, sẽ qua rất nhanh thôi, chỉ cần Hách Liên Bá Thiên không phán nàng vào tội tử hình.
Nhưng … hắn sẽ làm thế sao?
Tại sao, khi nghĩ đến chuyện hắn sẽ ra lệnh xử tử mình, cảm xúc của nàng, không phải sợ hãi, mà lại là đau lòng?
Nhắm mắt lại.
Có lẽ, cứ ra đi thế này cũng được.
Chỉ có điều vẫn chưa thể báo mối thù giết mẹ, nàng cảm thấy rất thương tâm.
Không!
Nàng không thể buông xuôi như vậy.
Nàng co hai cánh tay đang túm rơm rạ sát lại vào người, đấu tranh một lần cuối cùng, giành mạng với trời.
Nàng không thể đầu hàng nhanh như thế, chỉ cần còn sống, là còn tia hy vọng, chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng quyết không buông tay.
Trước kia có cực khổ đến đâu cũng vượt qua được, bây giờ chỉ là phát sốt thôi mà.
Chỉ là phát sốt thôi mà.
Nàng thầm nhắc đi nhắc lại, nhắc nhở bản thân, phải chịu đựng phải chịu đựng, nhưng ý chí dần trở nên mờ mịt.
Trong mơ hồ, dường như có một thanh âm quen thuộc vang lên.
Hách Liên Trường Phong.
Nửa mê nửa tỉnh, nàng khẽ thốt ra lời.
Nàng gắng dùng sức mở mắt.
“Thị vệ trưởng, người đừng vào trong đó quá lâu, Hoàng thượng đã hạ lệnh xuống, không cho bất kỳ ai vào thăm Tuyết Phi nương nương, nếu để Hoàng thượng biết được, nô tài có mười cái đầu cũng không đủ để bị chém.” Ngục tốt sợ hãi nói.
Hách Liên Trường Phong gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta vào rồi sẽ ra ngay, sẽ không để cho bất cứ ai khác bắt gặp.”
Hách Liên Trường Phong nói xong liền đi vào, chỉ thấy trong góc lao phòng, một thân thể gầy yếu nằm trong đống rơm, đầu bù tóc rối, nhìn qua thật vô cùng đáng thương.
Khóe mắt hắn cũng đỏ hoe.
Nhẹ nhàng đến gần: “Tuyết Phi nương nương…”
Trong lúc mê man, Khinh Tuyết nghe thấy có người gọi mình, càng lúc càng rõ ràng, nàng ngẩng đầu cười, đúng là hắn: “Là ngươi.”
Hách Liên Trường Phong vừa nhìn thấy mặt nàng, lập tức cả kinh.
Gương mặt vốn khuynh thành tuyệt đại, giờ đỏ bừng một cách bất thường, đây là biểu hiện của việc sốt cao!
“Nàng bị sốt?” Hách Liên Trường Phong hô.
Khinh Tuyết cố gắng nặn ra một nụ cười: “Hình như thế.”
“Nàng không sao chứ?” Hắn hỏi, hỏi xong lại cảm thấy lời mình hỏi quá thừa, nhìn qua đã thấy nàng suy yếu như thế, sao có thể không việc gì chứ,
Chấn thương ở ngũ phủ chưa lành, còn rơi xuống nước, chỉ sợ chẳng những sốt cao, còn bệnh vào tim phổi.
“Ta đi bẩm báo với Hoàng thượng, để người thu xếp Thái y đến chẩn trị cho nàng!” Hách Liên Trường Phong vội vàng nói, định quay trở về.
Khinh Tuyết vội vàng nhào lên: “Đừng!”
Vừa dứt lời, đã gục thẳng xuống đất.
Hách Liên Trường Phong thấy thế vội quay đầu: “Làm sao có thể ‘đừng’ chứ, nàng như thế này, nếu không chẩn bệnh, có thể sẽ mất mạng!”
Khinh Tuyết cười khổ, thân thể của nàng, nàng sao có thể không biết rõ tình trạng chứ?
Nhưng nếu đi cầu Hách Liên Bá Thiên chẳng qua chỉ là vô dụng.
Hắn làm sao có thể thỉnh Thái y cho một tù nhân như nàng chứ?
Cố gắng ngẩng đầu lên: “Ngươi cho rằng, lúc này, Hoàng thượng sẽ chịu cho thỉnh Thái y cho ta sao? Hơn nữa, ngươi chưa được phê chuẩn, đã tự tiện vào lao gặp ta, đây là trọng tội, nếu còn để kẻ khác thêm mắm thêm muối, chỉ sợ cả ngươi và ta đều không có kết cục tốt.”
“Chuyện này…” Hách Liên Trường Phong cắn răng một cái, không trả lời. Lòng hắn cũng hiểu được mức độ nặng nhẹ của chuyện này.
Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Khinh Tuyết ốm đau thế này.
Hắn nhìn nàng thật sâu, chỉ cảm thấy nhìn thêm một chút, tâm liền đau hơn một chút, hắn quay đầu, vẻ mặt tràn đầy thống khổ: “Ngươi nhất định phải cố gắng vượt qua, ta bảo ngục tốt đưa cho ngươi thêm quần áo giữ ấm, sau đó sẽ đi tìm thuốc cho ngươi.”
“Uhm.” Khinh Tuyết gật gật đầu.
“Nhất định phải chịu đựng, không được xảy ra việc gì!” Đi được hai bước, hắn lại quay đầu dặn dò.
Khinh Tuyết cố gắng nặn ra một nụ cười: “Được!”
Đến khi nhìn thấy bóng lưng hắn đi hẳn, rốt cục là nàng không chống đỡ được nữa, gục thẳng xuống đất, ngất đi.
Khi cai ngục vào để đưa quần áo cho Khinh Tuyết đã thấy nàng bất tỉnh trên sàn.
Nếu là cung nữ bình thường thì bỏ qua, chết thì thôi, cung nữ đã bị đưa vào bạo thất, cơ hội để làm lại là vô cùng vô cùng nhỏ, nhưng vị nương nương này thì không thế.
Nàng là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, còn chưa thẩm tra định tội, nếu xảy ra chuyện bất trắc gì chỉ sợ Hoàng thượng trách phạt, bọn họ không gánh được trách nhiệm này.
Vì thế hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, bẩm báo với viên trưởng ngục.
Trưởng ngục nghe thuộc hạ bẩm báo xong, nào dám chậm trễ, nhanh chóng áo mũ chỉnh tề đi tìm Hoàng thượng báo cáo, mới đi tới cửa, liền gặp Hoa Phi, hắn thi lễ: “Nô tài bái kiến Hoa Phi nương nương.”
“Căng thẳng khẩn trương kiểu đấy còn ra thể thống gì!” Hoa Phi trách mắng.
Trưởng ngục nhanh chóng bẩm báo: “Hoa Phi nương nương thứ tội, nay Tuyết Phi nương nương choáng váng hôn mê, nô tài đang muốn đi bẩm với Hoàng thượng.”
“Ồ…” Hoa Phi dài giọng, nở nụ cười quí phái mỹ lệ, ngón tay sơn đỏ lộng lẫy xua xua, cười nói: “Khi nãy Tuyết Phi nương nương vừa chọc giận Hoàng thượng, Hoàng thượng hiện đang nổi cơn thịnh nộ, lúc này dù có là ai đi cầu xin cũng là vô dụng. Hơn nữa, có lẽ sẽ còn bị Hoàng thượng giận cá chém thớt, bản cung khuyên ngươi chờ lúc khác đi, tránh bị phạt oan.”
Cô ta nói xong, khẽ mỉm cười, cặp mắt đẹp tinh xảo, bật ra độc ý hung hăng.
“Chuyện này…” Trưởng ngục nghe thế, thoáng chút chần chừ, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Hoa Phi chỉ cười, rồi sau đó xoay người rời đi: “Ngươi tự lo thân mình cho tốt đi!”
Trưởng ngục nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng không dám chần chừ nữa, quyết định vẫn đi bẩm báo với Hoàng thượng, dù sao thì giận cá chém thớt so với việc để nương nương gặp bất trắc vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Nếu chẳng may Tuyết Phi có mệnh hệ nào, hắn sợ mạng nhỏ này của hắn muốn giữ cũng không xong.
Vì thế vội vàng chạy về phía Minh Dương Điện.
Mới đến cửa điện, đã nghe thấy Hách Liên Bá Thiên tàn nhẫn rống lên: “Không cho phép bất cứ kẻ nào cầu tình cho Lâu Khinh Tuyết, nếu dám cầu tình xử lý như nhau!”
Trương ngục nghe thấy thế, hóa đá tại cửa, không nghĩ ra được ý kiến gì.
Vì thế đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đứng chờ như thế, suốt hai canh giờ liên tục, cho đến khi Lưu công công đi ra, nhìn thấy hắn, hỏi rõ sự tình, cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong báo với Hách Liên Bá Thiên.
“Hoàng thượng… Nô tài có việc gấp muốn bẩm báo.” Lưu công công tuy cũng sợ hãi cơn phẫn nộ của Hách Liên Bá Thiên, nhưng ông ta càng biết, nếu Tuyết Phi gặp chuyện không may gì, Hách Liên Bá Thiên sẽ càng điên loạn hơn.
Bởi vì tình cảm Hoàng thượng dành cho Tuyết Phi nương nương, ông ta thấy rất rõ ràng.
“Chuyện gì?” Hách Liên Bá Thiên ngừng uống rượu, nhìn Lưu công công, nhãn thần tàn nhẫn, ngọn lửa đang bốc lên hừng hực trong đồng tử của hắn, như muốn thiêu Lưu công công ra tro.
Hoa Phi đang ngồi bên cạnh để lái sự chú ý của Hách Liên Bá Thiên sang chuyện khác, vừa thấy Lưu công công, mặt liền hiện vẻ khó lường, có chút tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Chỉ có cánh tay cầm bầu rượu khẽ run rẩy.
Trương công công quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Hồi Hoàng thượng, ngục tốt đến trước cửa cầu kiến, nói là Tuyết Phi nương nương sốt cao, đã hôn mê bất tỉnh, hắn xin Hoàng thượng cho ý kiến là có đi thỉnh Thái y chẩn trị cho Tuyết Phi nương nương hay không.”
Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc, bỗng nhiên trở nên vô cùng lo lắng, lòng lại nhói đau, nhớ tới nụ cười mỹ lệ hơn hoa kia, trong lòng hắn càng lúc càng nhức nhối. Nhưng chỉ trong chớp mặt, lại bình tĩnh trở lại.
Lòng hắn đang không ngừng giằng co, rốt cục là có muốn chẩn trị cho nàng hay không.
Hành vi của nàng tối nay, thật sự là khiến hắn bị tổn thương sâu sắc, hắn cũng không biết được, hắn còn có thể tiếp tục sủng ái yêu chiều nàng không, cũng không biết ngày mai nên định tội nàng thế nào, chẳng bằng cứ để nàng chết trong lao ngục.
Như vậy, cũng chặt đứt một phần ý niệm trong đầu hắn.
Hoa Phi cực kỳ thức thời, chỉ ngồi yên bên cạnh hắn, không nói tiếng nào, không khuyên Hách Liên Bá Thiên cho thỉnh Thái y, cũng không thêm dầu vào lửa.
Chỉ lẳng lặng trơ mắt nhìn Hách Liên Bá Thiên quyết định.
Lưu công công thấy Hoàng thượng nghĩ đã lâu vẫn không trả lời, vì thế ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, ngài có muốn cho thỉnh Thái y không?”
“Không cần, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi! Đây là kết quả mà nàng tự tìm đến.” Rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng quyết định không cứu nàng, trầm giọng trả lời.
“Hoàng thượng, nghe tên ngục tốt nói, Tuyết Phi sốt cao nguy hiểm, nếu không chẩn trị, chỉ sợ không chịu được đến ngày mai.” Lưu công công nghĩ nghĩ một chút, cố vớt vát một câu.
Tuy lúc này Hoàng thượng nói không cho chẩn trị, có khả năng là do Hoàng thượng nghĩ đó chỉ là chút cảm vặt, nếu ngày mai lại muốn cứu Tuyết Phi ra, chẳng may Tuyết Phi đã hương tiêu ngọc vẫn, tội danh này, Lưu công công không gánh được.
Hách Liên Bá Thiên vừa nghe liền trầm mặt, cầm chén rượu, dốc thẳng vào họng, lồng ngực hắn bỏng rát, nhưng chẳng là gì so với nỗi khó chịu trong lòng, cứu nàng, thử hỏi có tác dụng gì đây, không cứu, lại không đành lòng, cứ thế, hắn bị tra tấn bởi từng cơn nhức nhối, cắn răng một cái: “Lời trẫm nói ngươi có hiểu không!”
“Nô tài đã hiểu, nô tài xin lui.” Lưu công công ngẩng đầu lên, muốn nói gì đấy, nhưng tự biết thân phận không thích hợp, không mở miệng nói gì vẫn tốt hơn, Hoàng thượng đã quyết định dứt khoát như thế, thân già này có nhiều lời cũng chỉ là vô dụng.
Vì thế lui xuống dưới.
Mặt Hoa Phi lộ ý cười thắng lợi, rực rỡ như pháo hoa.
Đôi mắt đang cười kia, tuy mỹ lệ mê hồn, nhưng nhìn qua cũng thật đáng sợ ma quái biết bao …
* * *
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy như đang rơi vào bóng tối hắc ám.
Đầu bị ép tới mức không thở nổi. Như bị đổ đầy nước vào, nặng nề, đau nhức.
Cảm giác kia, rất giống ngày đó, ngày nàng suýt chết đuối ở Ngọc Hà Hồ, hoàn toàn không thể hô hấp, tứ chi quẫy đạp trong vô vọng, cảm giác cô độc bất lực sợ hãi không lời nào diễn tả được, từ từ lan tỏa đi từng mạch máu.
Cõi mộng rất dài, xa xa, có một chút ánh sáng le lói, nơi đó có mẫu thân dịu dàng, bà đang mỉm cười thật dịu dàng ấm áp, nhàn tuệ thanh nhã, giấc mộng này, là thứ mà nàng theo đuổi suốt đời.
Nàng nở nụ cười, vươn tay, chạy về phía mẫu thân.
Mẫu thân tươi cười dần tan biến, mang theo sợ hãi, mang theo quan tâm, vẫn vẫy vẫy tay, như muốn nói với nàng điều gì đó, nhưng nàng không thể nghe được, giờ phút này, nàng chỉ muốn được mẫu thân ấp ủ trong lòng.
“Mẫu thân…” Một tiếng kêu thống khổ, phá tan yết hầu, vang lên.
Tràn đầy đau khổ, mang theo những cảm xúc bị đè nén, tất cả cùng trào ra trong tuyệt vọng.
Mẫu thân muốn nói gì?
Đừng?
Đừng làm gì, đừng qua đây sao?
Không, mẫu thân, nàng nhớ mẫu thân, nàng cần vòng ôm ấm áp của mẹ, giờ phút này, nàng rất cô tịch, rất bất lực…
Rốt cục, nàng nở nụ cười.
Thời điểm Hách Liên Trường Phong mang thuốc đến, phát hiện Khinh Tuyết đang hôn mê do sốt cao, hơn nữa không ngừng mê sảng nói lảm nhảm những lời vô nghĩa, hắn vừa đưa tay sờ trán nàng, nàng đã túm chặt lấy tay hắn.
Nàng túm rất chặt, như muốn khảm cánh tay hắn vào lòng.
Cuối cùng hắn cũng nghe ra được nàng nói gì.
Nhưng khoảnh khắc nghe thấy lời nàng, hắn chỉ cảm thấy đáy lòng nhức nhối.
Một tiếng ‘Mẫu thân’ kia, bất lực làm sao, khiến lòng người chua xót.
“Tuyết Nhi…” Hắn nén lòng rất lâu, rất lâu sau mới dám nói ra hai tiếng, mang theo đau lòng, mang theo tình yêu.
Nàng áp thân hình sốt cao như đang bị hỏa thiêu về phía hắn.
Thân thể hắn cứng đờ, không dám lộn xộn, chỉ nhẹ nhàng lấy thuốc bột hạ sốt mua trong thành, khẽ khàng mở miệng nàng, rồi đổ thuốc bột vào.
May mắn là nàng cũng ngậm được số thuốc bột đó.
Vì sốt cao, môi nàng đỏ tươi như lửa, toàn thân toát ra một vẻ yêu mị rất quyến rũ.
Thần kinh hắn căng như dây đàn, có một bộ phận trên cơ thể đang dần biến hóa.
Cắn răng một cái, không dám nhìn nữa, lại lấy ra một ít thuốc an thần, rót vào miệng nàng.
Chỉ thấy nàng ho nhẹ một tiếng, một ít thuốc trào ra từ khóe miệng.
Thuốc đắng màu đen, vương trên làn da trắng hồng, thật rất nổi bật.
Khiến ánh mắt hắn không thể rời đi.
Rốt cục, hắn nhịn không được, nhẹ nhàng cúi người, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật chóng vánh.
Nhưng hắn không thể ngờ rằng, cảnh này lại bị người khác bắt gặp, hơn nữa người nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Hoa Phi.
Hoa Phi dùng tay che miệng, ý cười trong mắt quyến rũ dị thường, cô ta khẽ vỗ tay, chậm rãi phun ra từng lời lạnh lùng tàn nhẫn: “Thật là thú vị! Haizzz, Tuyết Phi muội muội thật đúng là rất có diễm phúc, dù đang ở trong lao, cũng có người thương tiếc, quả là mỹ nhân thì khác người thường.”
Hách Liên Trường Phong vừa nghe thấy giọng nói của Hoa Phi, thân thể cứng đờ, nhẹ nhàng buông Khinh Tuyết xuống, đứng lên.
Hắn nhất thời thất thần, không nghe ra tiếng bước chân của Hoa Phi, còn để cô ta bắt gặp một cảnh này.
“Không thể tưởng được Hoa Phi nương nương lại đến đây lúc này.” Hách Liên Trường Phong nói.
Hoa Phi chỉ cười: “Nếu không đến đây lúc này, làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng phấn khích này chứ! Thật sự là khiến người ta rất hưng phấn đấy, Hách Liên thị vệ trưởng của chúng ta nổi tiếng ngay thẳng đường hoàng nhất Nhật Liệt Quốc, thế nhưng cũng có lúc vong tình thế này, haizzz, nghĩ thử coi, nếu là Hoàng thượng bắt gặp cảnh này, không biết người sẽ có cảm xúc gì đây?”
“Ngươi muốn thế nào?” Hách Liên Trường Phong nói. Hắn nhìn ra được, Hoa Phi là có mục đích, cô ta muốn dùng chuyện vừa rồi uy hiếp hắn, thế nên mới không lớn tiếng gọi người vào đây, vì vậy, tạm thời hắn không cần phải lo lắng rằng cô ta sẽ lộ chuyện này ra ngoài. Nhưng hắn không rõ, mục đích của cô ta là gì?
“Bản cung chẳng muốn thế nào cả, bản cung chỉ muốn Hách Liên thị vệ trưởng phối hợp với bản cung một chút, nếu thị vệ trưởng đáp ứng, chuyện đêm nay, bản cung chưa từng nhìn thấy, nhưng nếu không, cũng khó nói đấy…” Hoa Phi cười thật thuần khiết, nhưng nhãn thần lại lóe ra những tia sắc bén.
“Nói đi!” Hách Liên Trường Phong hỏi, đôi mắt lạnh lùng hiện sự kiên cường vô bờ.
“Kỳ thật chuyện này đối với Hách Liên thị vệ trưởng mà nói cũng chẳng khó khăn gì, ta chỉ muốn Hách Liên thị vệ trưởng bớt quản mấy chuyện không liên quan đến ngươi, nếu không, dẫn lửa vào người, hậu quả tự chịu!” thanh âm của Hoa Phi, rõ ràng từng chữ, vài phần độc ác.
Cô ta biết Hách Liên Trường Phong đang âm thầm điều tra chuyện này, lấy năng lực của Hách Liên Trường Phong, cô ta không nghi ngờ chuyện hắn sẽ điều tra ra chân tướng, thế nên, cô ta phải khống chế được chuyện này. Nếu không thể giải quyết được vấn đề này, không chỉ Hách Liên Trường Phong và Khinh Tuyết bị trị tội, chính bản thân cô ta cũng sẽ bị chịu tội theo.
Cô ta không thể để chuyện này tác động tiêu cực đến bản thân, cho dù không có chứng cớ cũng không sao, dù sao Hách Liên Bá Thiên cũng không phải kẻ đơn giản tầm thường, chỉ cần có chút đáng ngờ, hắn sẽ không buông tha dễ dàng.
Đang lo không biết phải làm như thế nào mới tốt, con người này cứng mềm đều không ăn, rất khó đối phó. Không thể ngờ được lời của Ngọc cô cô lại khiến cô ta thức tỉnh.
Dường như Hách Liên Trường Phong và Lâu Khinh Tuyết có một mối quan hệ không tầm thường.
Quả nhiên là không tầm thường, không thể tưởng được, Hách Liên Trường Phong đường hoàng như thế, lại có lúc động tâm.
Cô ta tới thật đúng lúc!
Quả nhiên, ông trời cũng chiếu cố cô ta, cô ta đúng là thiên mệnh hoàng hậu.
Lòng cô ta thầm cười lạnh, vạn phần vui sướиɠ, loại bỏ được chướng ngại vật này, kẻ đồng lõa là Linh Phi hiện tại đang thất thế, toàn bộ hậu cung này, chỉ còn một mình cô ta có tư cách trở thành hoàng hậu.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Hách Liên Trường Phong nhíu mày, có chút không tin tưởng nữ nhân trước mắt, một người thâm trầm như thế, lòng dạ độc ác như lang sói, không thể tín nhiệm dễ dàng.
“Chỉ đơn giản như vậy.” Hoa Phi cười nói. Chỉ cần Hách Liên Trường Phong không nhúng tay vào nữa, cô ta có thể khiến Lâu Khinh Tuyết không còn cơ hội làm lại, chẳng qua, cho dù Khinh Tuyết có thể làm lại, chỉ cần cô ta còn nắm nhược điểm của hai người trong tay, cô ta vẫn có khả năng tống Khinh Tuyết vào ngục bất cứ lúc nào.
Cô ta lại cười thầm trong lòng.
Hách Liên Bá Thiên hận nhất là chuyện nữ nhân của hắn gian díu với kẻ khác, với tính độc đoán của hắn, nếu biết Lâu Khinh Tuyết và Hách Liên Trường Phong có quan hệ mờ ám, tuyệt đối sẽ không tha.
“Bảo ta tin tưởng ngươi như thế nào bây giờ?” Hách Liên Trường Phong nói, mặc kệ là thế nào, chuyện này, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng mà hắn sẽ cân nhắc tình thế, nếu tình thế quá mức bất lợi đối với Khinh Tuyết, đe dọa đến tính mạng của nàng, hắn tình nguyện hy sinh chính mình, cũng không công khai sự thật ra.
Nếu Hoa Phi không ép người quá đáng, có thể buông tha cho Khinh Tuyết một mạng, hắn có thể giữ bí mật chuyện này.
Hoa Phi có tính toán của Hoa Phi, mà Hách Liên Trường Phong, có tính toán của Hách Liên Trường Phong.
“Ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta!” Hoa Phi chỉ cười nói: “Bởi vì một khi Hoàng thượng biết chuyện này, hậu quả nghiêm trọng thế nào, chắc đại nhân còn rõ ràng hơn bản cung, đến lúc đấy, không chỉ có ngươi bị trị tội, ngay cả Tuyết Phi, chỉ sợ cũng sẽ họa vô đơn chí.”
Cô ta dứt lời, liếc cho Hách Liên Trường Phong mấy tia nhìn sắc lạnh, ác độc liếc qua Lâu Khinh Tuyết đang hôn mê bất tỉnh một cái.
Thầm cười lạnh.
Với bộ dạng hấp hối kia của Lâu Khinh Tuyết, chỉ sợ là chẳng sống được mấy nỗi nữa.
Bất cứ nữ nhân nào, cũng đừng nghĩ đến chuyện tranh chấp với cô ta, đây là kết cục của kẻ không biết tốt xấu.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Hách Liên Trường Phong đáp.
Hoa Phi cười, tua vàng trên trâm cài tóc của cô ta không ngừng lắc qua lắc lại, lóe sáng chói mắt: “Đại nhân quả nhiên là người thức thời, đã vậy bản cung cũng không quấy rầy chuyện tốt của đại nhân nữa.”
Nói xong cô ta xoay người, dẫn theo cung nữ trở về.
Quả thật là không vạch trần chuyện này.
Thật ra, cô ta đang suy tính một chuyện khác, nếu Hách Liên Trường Phong và Lâu Khinh Tuyết thực sự có quan hệ mờ ám, đến lúc đó, mặc kệ thế nào, Lâu Khinh Tuyết cũng không còn cơ hội làm lại nữa.
Chỉ là… nhìn dáng vẻ hấp hối kia, chỉ sợ Lâu Khinh Tuyết hoàn toàn không còn cơ hội.
Cười.
Chỉ sợ là Lâu Khinh Tuyết chưa từng biết, bản thân đã từng ăn phải cái gì.
Mạn đà la hoa (cà độc dược).
Loài hoa xinh đẹp thần bí, bông hoa chứa kịch độc, từ từ ăn vào, lâu dài, chẳng những sẽ khiến tim phổi bị tổn thương, còn khiến người ta phát điên.
Lần sốt cao này, mặc kệ Lâu Khinh Tuyết có vượt qua được hay không, chỉ sợ thần trí sẽ chẳng thể bình thường.
Kế hoạch cô ta vạch ra, chưa từng cho ai đường lui, mọi lối thoát đều bị chặn đứng.
Bởi vì nếu không đủ nhẫn tâm, một khi cho kẻ địch cơ hội làm lại, chính là dồn bản thân vào tuyệt lộ.
Lâu Khinh Tuyết, nếu muốn trách chỉ có thể trách nhan sắc của ngươi. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Hoàng thượng vì cớ gì lại động tình với ngươi, nếu hắn không động tình với ngươi, cô ta cũng chẳng cần phải đối phó với nàng.
Nữ nhân trong hậu cung này, người mới thế chỗ người cũ, chỉ cần Hách Liên Bá Thiên không động tâm, vậy thì ai cũng như nhau, không có gì khác biệt.
Nhưng một khi hắn động tâm, thì hoàn toàn bất đồng.
Hoa Phi này, sẽ không cho phép bất cứ uy hiếp gì có cơ hội nảy sinh.
* * *
Hách Liên Trường Phong nhìn Hoa Phi đi rồi, mới nhẹ nhàng mà ôm lấy Khinh Tuyết, đặt nàng lên đống rơm rạ cỏ khô, muốn choàng cho nàng tấm áo, nhưng nơi này không có, chỉ có thể lệnh cho ngục tốt lấy cho nàng một tấm chăn.
Lúc này, đành để nàng chịu thiệt thòi.
Hắn không thể để cho bất kỳ ai biết chuyện giữa bọn họ, tuy hai người trong sạch, nhưng một khi bị lộ ra ngoài, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, sẽ khiến mọi chuyện trở nên khác hẳn.
Hắn thì không sao cả, nhưng hắn không thể để Khinh Tuyết phải chịu chút thương tổn gì.
Nàng đã chịu nhiều khổ cực lắm rồi, hắn không thể để nàng phải chịu khổ thêm nữa.
“Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng gặp phải chuyện gì.” Hách Liên Trường Phong nói, ngữ khí có phần kiên định.
Hắn thề phải bảo vệ nàng.
Khinh Tuyết đang hôn mê, run rẩy một chút, rồi sau đó lại nặng nề hôn mê tiếp.
Hách Liên Trường Phong nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc vương trên trán nàng.
Mặc kệ là khi nào, nàng đều xinh đẹp như vậy, lúc này tuy tóc tai bù rối, nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người khác tâm thần hỗn loạn.
Cắn răng, hít một hơi thật sâu.
Hắn yêu nàng, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà nàng không thích.
Yêu không phải là chiếm đoạt.
Tay hắn khẽ vỗ về lên trán nàng.
Rồi sau đó đứng lên, vài phần không nỡ, nhưng vẫn phải đi.
Hắn không thể trông chừng nàng mãi, dù sao hắn cũng có chức trách của hắn, hơn nữa hắn cũng không thể khiến ngục tốt phải khó xử, huống hồ, việc này, không thể để ai phát hiện ra.
Đi tới cửa, hắn nói với ngục tốt: “Cấp cho nương nương thêm hai cái chăn, nhất định phải bảo đảm để nàng không bị cảm lạnh.”
Ngục tốt vừa nghe, gật đầu liên tục: “Nô tài tuân mệnh.”
Hách Liên Trường Phong nghĩ nghĩ một lúc lại nói thêm: “Còn nữa, phải nhớ, một lúc nữa cho một nữ ngục tốt vào xem, nếu Tuyết Phi nương nương chưa hạ sốt, nhất định phải báo cho ta biết ngay lập tức.”
“Vâng.”
Hách Liên Trường Phong dặn dò xong, mới chịu rời đi.
Nhưng người đi mà lòng còn ở lại, Khinh Tuyết ốm đau thế này, hắn sao có thể an tâm làm việc khác chứ. Vì thế, hắn chọn việc tuần tra khu vực lân cận của bạo thất, để có thể quan tâm đến Khinh Tuyết bất cứ lúc nào.
Có một người đàn ông mặc quần áo xanh đen, sắc mặt tràn đầy lo lắng, nặng nề như màn đêm.
* * *
Thanh kiếm bên hông hắn, lóe từng tia sáng sâu kín âm hàn.
Thân thể cường tráng như tượng thần, mày kiếm nhíu chặt, thoáng chút âm u, đôi mắt thâm thúy, khác hoàn toàn so với nhãn thần nghiêm cẩn không dao động trước kia, lúc này có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, như được rót vào đó một sinh mệnh, đôi môi không dày không mỏng, giờ đang mím chặt, cho thấy cõi lòng hắn có bao nhiêu bất an.
Hắn đứng như trời trồng giữa đường, không nói gì, chỉ dõi mắt về một phương hướng.
Phương hướng kia, có nữ tử khiến hắn bận lòng.
Thuộc hạ đi sau thấy bộ dạng của hắn, liền hỏi: “Đại nhân, ngài hôm nay thoạt nhìn như có tâm sự?
Hách Liên Trường Phong nhìn kẻ kia một cái, lắc đầu: “Ta không sao.”
“Nếu đại nhân có chuyện cứ đi xử lý, có mạt tướng ở đây rồi.” Thuộc hạ kia nhìn dáng vẻ không yên lòng của hắn, còn thêm vẻ lo lắng không thôi, vì thế nói.
Hách Liên Trường Phong nghĩ nghĩ một lát, rồi sau đó hỏi: “Đã là giờ nào rồi?”
“Hồi đại nhân, hiện tại là giờ tý (23h – 1h).” Tên thuộc hạ đáp.
Hách Liên Trường Phong vừa nghe, liền ngập tràn lo lắng, đã một canh giờ rồi, vẫn không thấy ngục tốt báo gì, rốt cục là tốt hay xấu?
Tuy theo lý thuyết, không báo có thể là tỉnh, nhưng lòng hắn rất bất an. Tình huống của nàng quá mức nghiêm trọng. Hôn mê sâu, hô hấp dồn dập lại có vài phần vô lực.
Rốt cục, hắn không kiềm chế được, nói: “Ngươi tuần tra lại bốn phía một vòng, ta đi bàn chuyện.”
“Đại nhân cứ đi! Thuộc hạ sẽ chú ý nhiều thêm một chút.” Tên thuộc hạ đáp.
Hách Liên Trường Phong gật đầu, an tâm chạy đi.
Tên ngục tốt nhìn thấy hắn, mặt liền hiện vẻ lo lắng: “Hách Liên đại nhân, ngài đến rồi, huynh đệ của ta đi tìm ngài cả nửa ngày cũng không tìm được, ta thật lo lắng, cho đến bây giờ Tuyết Phi nương nương vẫn không tỉnh lại, hơn nữa nhìn qua có chút không hợp lý, nương nương thường xuyên mê sảng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, rất đáng lo ngại!”
Hách Liên Trường Phong vừa nghe liền hoảng sợ, vẻ mặt khẩn trương, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, vội vàng lao vào trong, lòng không ngừng tâm niệm :
Nàng nhất định không có việc gì!
Nàng nhất định không có việc gì!
Chạy đến lao phòng, đã thấy có một nữ ngục tốt đứng bên cạnh trông chừng, vẻ mặt căng thẳng.
Chỉ thấy Khinh Tuyết không ngừng la hét, vì nàng mê sảng, thế nên không nghe rõ là gì, nhưng nàng không ngừng lảm nhảm, hỗn loạn không thôi.
Hơn nữa hô hấp của nàng dồn dập mà không xong, khiến người khác nghe phải rất sợ hãi.
Thật giống như nàng sắp không thở được nữa.
Hắn cả kinh, hô hấp nàng như bị tắc giữa chừng.
Quay người lại, hắn nhìn nữ ngục tốt: “Nàng bị thế này đã bao lâu rồi?”
Nữ ngục tốt vừa nghe thấy thanh âm hung tợn của Hách Liên Trường Phong, liền sợ hãi, vội vàng đáp: “Vừa rồi nô tỳ đến xem, liền phát hiện Tuyết Phi nương nương đã bị như thế!”
“Tại sao không báo cho ta ngay!” Hách Liên Trường Phong lập tức mất khả năng khống chế, bỗng nhiên lạnh giọng quát. Hắn luôn khiến người ta cảm thấy cứng rắn vô tình, lúc này quát như thế, thật dọa nữ ngục tốt sợ phát khiếp.
Nữ ngục tốt kia cả kinh, nghẹn ngào đáp: “Nô tỳ đã nói người đi thông tri đại nhân rồi…”
Hách Liên Trường Phong hít sâu mấy hơi, cũng ý thức được bản thân vừa rồi bị mất khả năng khống chế, hắn nắm chặt tay, cố đè nén sự căng thẳng lo lắng, đứng lên, đi thẳng về phía Thái y viện.
Lúc này, hắn bất chấp tất cả.
Phải tìm Thái y chẩn trị cho Khinh Tuyết, cứ để thế này, chỉ sợ nàng không trụ được đến ngày mai.
* * *
Dọc theo đường đi, hắn chưa từng dừng bước, phi thân không ngừng, chỉ hận bản thân không có cân đẩu vân, nhún người một cái liền đi được một vạn tám ngàn dặm, có vậy, mới có thể thỉnh được Thái y nhanh một chút.
Vào đến cửa, chỉ thấy Chu Đãi trực đêm đang say mê nghiên cứu thảo dược.
Hắn lao vọt vào, không nói hai lời, tóm lấy cánh tay Chu Đãi: “Theo ta đi cứu người!”
“Ngươi làm gì, ngươi đây là muốn ta đi cứu người sao!” Chu Đãi sửng sốt vì bị Hách Liên Trường Phong đùng đùng tóm lấy, hiện vẻ không kiên nhẫn.
Con người này, sao không hiểu chút lịch sự tối thiểu, vừa vào đã tóm lấy hắn.
Tuy hắn là Thái y, chuyên môn là chữa bệnh, nhưng hắn không chữa bệnh cho kẻ hắn không ưa, Hách Liên Trường Phong này càng căng thẳng khẩn trương, hắn càng cố tình không thuận theo.
Chu Đãi cố gắng trụ lại, không cho Hách Liên Trường Phong kéo đi.
“Mau đi theo ta, bệnh không chờ người!” Hách Liên Trường Phong thấy Chu Đãi cứng đầu không chịu đi, lớn tiếng quát, ngữ khí tràn ngập sốt ruột và sợ hãi.
Chu Đãi nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Trường Phong.
Hách Liên Trường Phong tuy rằng chưa từng có thâm giao với hắn, nhưng hắn quan sát thấy người này ngày thường luôn trầm ổn, gặp sóng dữ cũng chẳng nao núng.
Đêm nay tên Hách Liên Trường Phong này bị sao vậy, lo lắng thế này, mắt cũng hoe đỏ.
Rốt cục là ai sinh bệnh, khiến tên Hách Liên Trường Phong này căng thẳng đến thế?
Chu Đãi nhướng mày, hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Nếu là Hoàng thượng, sẽ không phải Hách Liên Trường Phong đến.
Nhưng nếu không phải Hoàng thượng, hắn thật sự không thể nghĩ ra người nào có thể được Hách Liên Trường Phong coi trọng đến thế, phải biết là Hách Liên Trường Phong không có thân nhân nào.
“Cứu người nào?” Hắn hỏi.
“Đi rồi biết!” Hách Liên Trường Phong lo lắng nói, lòng đang lo lắng không ngừng, nhớ tới gương mặt tái nhợt kia đang hô hấp dồn dập, hắn chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, không biết phải làm như thế nào cho phải.
“Ngươi không nói rõ ràng, ta sao có thể đi chứ, Chu Đãi ta tốt xấu gì cũng là một Thái y.” Chu Đãi người này chưa bao giờ là một kẻ dễ đối phó, hắn có tự cao của hắn, không phải người bình thường nào cũng thỉnh được hắn chẩn bệnh.
Hách Liên Trường Phong nhìn Chu Đãi một cái, vốn dĩ không định trả lời, nhưng nhìn bộ dạng Chu Đãi hạ quyết tâm không biết là người nào quyết là không đi.