Tuy rằng đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng Khinh Tuyết không hề cảm thấy sợ hãi, con ngựa rất nghe lời, hơn nữa còn có cung nhân đi trước dắt ngựa cho nàng, căn bản là không phải lo đến chuyện ngã xuống đất.
Nhưng đúng như Hách Liên Bá Thiên đã nói, cảm giác tự mình cưỡi ngựa rất sảng khoái, khi giục ngựa phi nhanh, nhìn ra xung quanh sẽ cho ta cảm giác rất độc lập.
Nếu có thể cưỡi ngựa phi nước đại, nhất định sẽ có cảm giác rất tuyệt vời.
Chậm rãi đi ra khỏi hậu cung, đi về phía khu vườn hoàng gia.
Vào trong hoàng viên rồi, chợt thấy Hách Liên Bá Thiên hỏi: “Thế nào, có sợ không?”
Khinh Tuyết gật đầu, cười dịu dàng: “Cảm giác rất tuyệt, con ngựa này cũng nghe lời, thiếp không hề thấy sợ hãi.”
Hách Liên Bá Thiên gật đầu tán thưởng, nàng là nữ tử can đảm nhất mà hắn từng gặp, không hề sợ hãi, hắn vẫn nhớ rõ, hắn từng đưa Linh Phi đi cùng một lần, mới ngồi lên lưng ngựa, cô ta đã phát khóc vì sợ.
“Nàng có dám cho ngựa phi nhanh không?” Hách Liên Bá Thiên nói, nhãn thần có vài phần cổ vũ.
Khinh Tuyết nhìn hắn, rồi sau đó nhìn con ngựa đang cưỡi, tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng sự hiếu kỳ tràn ngập lòng nàng, nàng cũng muốn giục ngựa phi nước đại.
Khi mới đến đường mòn, Hách Liên Bá Thiên đã giảng giải cho nàng nghe mấy nguyên tắc cơ bản và cần thiết khi cưỡi ngựa, nàng đã ghi nhớ trong lòng, cũng không phải điều gì quá khó khăn.
Vì thế gật đầu: “Dám.”
“Tốt! Quả nhiên cân quắc bất nhượng tu mi (bản lĩnh chẳng kém đấng mày râu)!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe liền cười, hắn không thể tưởng tượng được, Khinh Tuyết lại có dũng khí đến thế, mới cưỡi ngựa lần đầu đã dũng cảm dám phi nhanh.
“Hoàng Thượng quá khen.” Khinh Tuyết cười nói, thử lôi kéo dây cương: “Hoàng Thượng, thần thiếp đi trước một bước !”
Nói xong nàng dùng sức vung dây cương, con ngựa liền phi về phía trước.
Thân thể Khinh Tuyết ngả về phía trước, tay nắm chặt dây cương, giữ thăng bằng, mắt nhìn thẳng về phía trước, lòng cũng thầm tin tưởng mười phần.
Không có chuyện gì mà nàng không làm được.
Chỉ là cưỡi ngựa thôi mà!
Mang theo tín niệm, nàng và con ngựa, càng phi càng nhanh.
Thật sự tuyệt vời, quá tuyệt vời, cảm giác này khiến nàng cảm thấy dường như mình đang bay.
Quay đầu, đã thấy Hách Liên Bá Thiên phi song song với nàng, hắn nở nụ cười tán dương, mỏng manh, nhưng nàng vẫn thấy rất rõ ràng.
Nàng cũng cười thật tươi với hắn, rồi lại phi nhanh hơn.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, khoảnh khắc thấy nàng quay đầu sang nở nụ cười với hắn, đúng là xúc động một cách sâu sắc.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. (Ngoái đầu cười lại, khuynh đảo chúng sinh)
Hôm nay hắn mới được trải nghiệm câu đó có ý nghĩa gì.
Nụ cười đó, đơn thuần vô sự, chỉ có vui vẻ tràn đầy, vì thế ghi tạc trong lòng hắn.
Bỗng nhiên, có một thị vệ phía trước hô lớn: “Hoàng Thượng, đằng trước có một con hươu hoang dã!”
Hách Liên Bá Thiên vừa nghe liền cười to, quay sang nói với Khinh Tuyết: “Trẫm đi săn hươu !”
Khinh Tuyết cười: “Được…”
Hách Liên Bá Thiên vung tay, con ngựa phi nhanh hơn, hướng về phía thị vệ chỉ. Khinh Tuyết tụt lại đằng sau.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, nàng mỉm cười.
Nhưng kỹ thuật không bằng người, cây cối lại san sát, chỉ trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng Hách Liên Bá Thiên.
Nàng chỉ biết cưỡi ngựa đi về phía trước, thị vệ đi sát đằng sau.
Nhưng nàng không biết, nàng đang càng lúc càng tiến gần đến nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một tia sáng vàng lóe lên trên không, tất cả thị vệ phía sau đồng loạt ghìm cương, ngừng lại, nói to: “Tuyết Phi nương nương, có tín hiệu nguy hiểm, Hoàng Thượng gặp chuyện, nô tài phải nhanh chóng qua đó.”
Khinh Tuyết vừa nghe liền cả kinh, căng thẳng ghìm cương, quay đầu hỏi: “Hoàng Thượng gặp chuyện sao?”
“Dạ đúng, đó là tín hiệu Hoàng Thượng gặp nạn, chắc chắn là gặp nguy hiểm.” Thị vệ kia gật đầu đáp.
Hắn gặp nguy hiểm?
Khinh Tuyết lo lắng không thôi, vì thế nói to: “Chúng ta nhanh chóng qua đó đi!”
Nói xong, nàng quay đầu ngựa lại, đi về hướng ban nãy.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của thị vệ rất cao, Khinh Tuyết đã bắt đầu thấm mệt, tuy nàng vẫn cố gắng bám theo, nhưng lại phát hiện ra, nàng đang dần tụt lại phía sau.
Trong lúc nhất thời, bốn bề xung quanh chỉ còn lại có một mình nàng.
Ngay đến đường mòn chỗ nào cũng không nhìn ra được.
Nàng chỉ có thể cưỡi ngựa đi về phía trước.
Mà không hề hay biết, bản thân đang đưa chân vào khu vực nguy hiểm.
Đi tới một chỗ, nàng bỗng cảm thấy dường như con ngựa đang bất an, nó ngừng lại, có làm thế nào cũng không chịu tiến bước, hơn nữa còn không ngừng thở phì phò.
Khinh Tuyết cả kinh, ánh mắt trở nên nặng nề.
Nàng nhìn xung quanh.
Chỉ cảm thấy áp lực của nguy hiểm đang ép về phía mình.
Trong lòng cả kinh, lại không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Tay không tự giác đưa lên tóc, rút cây trâm nắm chặt trong lòng bàn tay.Tay kia giữ chặt lấy dây cương, nàng phải phòng ngừa con ngựa nhất thời hất mình xuống đất.
Nàng vỗ nhẹ lên đầu ngựa, tận lực trấn an con ngựa. Giữ dây cương thật cẩn thật, điều khiển con ngựa quay đầu.
Ánh mắt nàng sắc bén như đao, nhìn bốn phía một cách chăm chú, phòng bị cẩn thận.
Có thể làm cho con ngựa chấn kinh, tất là có mãnh thú.
Nàng chỉ không ngờ, trong hoàng viên, lại có thể có dã thú!