Đôi môi mỏng của hắn, nóng bỏng như lửa, như muốn hút hết ngọt ngào của nàng, hấp thu hết mật ngọt từ miệng nàng, tay lướt nhẹ một đường, phủ lên da thịt căng tròn, nhẹ nhàng nhấn một cái, liền khiến nàng run rẩy.
Nàng hơi hơi ngửa đầu, vô lực thừa nhận sung sướиɠ từ hắn.
Môi hắn như một con rắn, trườn qua môi nàng, nhẹ nhàng lướt xuống, lướt qua bầu má trắng mềm, chiếc cằm nhỏ nhắn trơn mịn, nhẹ nhàng hút, rồi sau đó xẹt qua tĩnh mạch, khiến nàng phát run.
Hắn cắn nhẹ lên gáy nàng, khiến nàng vô lực rên 1 tiếng.
Vạt áo càng lúc càng rộng mở, trăng sáng sao khuya không một tiếng ồn…
Bóng đêm vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng, một phòng ngập tràn sắc xuân…
… … … …
Sau khi hoan ái, Khinh Tuyết nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay hắn, tay khẽ lướt qua da thịt hắn, lồng ngực rắn chắc màu đồng cổ, thật khiến người say mê.
“Hoàng Thượng, người có thật sự yêu thần thiếp không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Lời này, có lẽ không nên hỏi, không thể hỏi, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ hỏi thế, vấn đề này, bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ tới, chẳng qua là hắn thích nàng, luôn muốn sủng hạnh nàng.
Nhưng rốt cục là có yêu không?
Hắn không biết, cũng cũng không muốn biết.
Bởi vì nữ nhân có thể sủng, lại không thể yêu.
Một khi yêu thật sự, tình yêu đó sẽ trở thành tảng đá trói chân đấng nam nhi.
Hơn nữa, hắn cũng không thích nữ nhân lòng tham không đáy.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi thế? Nàng cảm thấy trẫm sủng nàng vẫn chưa đủ nhiều sao?” Hách Liên Bá Thiên nói, mắt hơi nheo lại, giống như có vài phần không hài lòng.
Kỳ thật, trong lòng hắn không tức giận đến thế.
Hơn nữa, trong lòng hắn còn có sự vui vẻ mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hỏi câu đó, chứng tỏ nữ nhân đó quan tâm ngươi.
Khinh Tuyết cười nhẹ, trong lòng thầm thở dài.
Sủng, đúng vậy, chỉ là sủng mà thôi.
Rốt cục nàng mắc chứng gì, lại đi hỏi câu đó? Biết rõ nam nhân như hắn, sẽ không thật lòng một cách dễ dàng, hơn nữa hắn có hậu cung ba ngàn, nếu hắn yêu nàng, nàng thật sự có thể tồn tại trong hoàn cảnh đấy ư?
“Thần thiếp chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Hoàng Thượng sủng ái thần thiếp, ân trọng như núi, thần thiếp sao có thể hiềm là không đủ nhiều chứ?” Nàng cười nói.
Nhưng tại vì sao, khi nói lời này, lòng lại thấy chua xót?
Nàng hạ ánh mắt, nhìn bông hoa hải đường thêu trên chăn gấm.
Khóe miệng khẽ cười, cứng ngắc như một tấm mặt nạ.
Nghe được Khinh Tuyết nói thế, Hách Liên Bá Thiên hẳn là phải vui sướиɠ, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy như bị chèn cứng, ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Bất quá, hắn vẫn duỗi tay ôm nàng lại, nói với nàng: “Không cần suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi! Ngày mai trẫm còn phải lên triều!”
Hắn nói xong, liền nhắm mắt ngủ.
Về phần Khinh Tuyết, có làm thế nào cũng không ngủ được.
Tâm trạng nàng hiện đang rối bời.
Rất nhiều chuyện, đang rối như tơ vò.
Trên bàn, một ngọn nến đỏ đang cháy, gió khẽ thổi qua cửa sổ khép hờ, ngọn nến chập chờn, tạo thành âm thanh rin rít.
Người đàn ông bên cạnh nàng hẳn là đã ngủ, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng phất lên mặt nàng, kèm theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.
Đây là điều nàng quen thuộc nhất thế gian này, là người có thân thể gần gũi với nàng nhất.
Nhưng lại chẳng thể trở thành người có tâm hồn gần gũi với nàng nhất
Nàng nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn đặt lên hông nàng ra, rồi sau đó dè dặt ngồi dậy, xuống giường.
Nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn đang ngủ say, vì thế yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng nhẹ nhàng lấy áo khoác lên người, khom người đi đến trước bàn, rót chén trà, uống một ngụm.
Nước trà đã lạnh, có chút đắng.
Nhưng nàng hoàn toàn mất cảm giác, bởi vì thần trí không ở nơi này.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn báo thù, nhưng nàng dần nhận ra, trái tim đang lạc bước từ từ, lạc đến chốn không nên lạc nhất trên đời.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng gạt gạt ánh nến.
Ánh nến lay động.
Chiếu vào nam tử không biết đã mở mắt từ khi nào sau lưng nàng.
Đôi mắt vốn thâm trầm của hắn giờ càng giống một đại dương sâu thẳm, sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn rõ.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn xem rốt cục nàng muốn làm gì.
Nhưng Khinh Tuyết cũng không làm gì cả, bởi vì nàng cũng biết, điều nàng muốn làm lúc này, chỉ có cầm chén trà nguội lạnh kia, ngồi xuống trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, ngắm vầng trăng trong trên trời.
Rồi sau đó, cứ ngồi lẳng lặng nơi đó.
Nam tử phía sau, cũng không ngủ, tiếp tục nhìn nàng.
Đến tận lúc rạng sáng, mới thấy nàng buông chén trà, xoay người trở lại giường, vờ như ngủ.
Chén trà nàng đặt xuống, không vơi lấy một giọt, đúng là nàng chưa từng uống.