Khinh Tuyết nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Vầng trăng trong như gương, chiếu vào lòng người, khơi dậy những đau thương quá khứ.
Sau khi uống thuốc, bệnh tình của nàng thuyên giảm rất nhanh, xem ra, Trương Thái y kia đã bị dọa thật sự, thế nên đã dốc hết toàn lực, suốt cả một ngày, vẫn luôn túc trực trong Hải Đường Cung, để có thể chẩn mạch cho nàng bất cứ lúc nào.
Khinh Tuyết cười nhẹ, cơn sốt nho nhỏ ấy, không làm khó được nàng.
Thân thể của nàng, tuy nhìn thì mảnh mai gió thổi cũng bay, nhưng ý chí của nàng thì ít ai so sánh được .
Cơn sốt nho nhỏ đó mà đánh gục được nàng mới là chuyện lạ.
Nàng vẫn nhớ tháng 4 năm nàng mười tuổi, một lần mắc mưa, suốt đêm phát sốt, hôn mê một ngày một đêm, nàng đã tưởng rằng bản thân sẽ không qua khỏi .
Nhưng khi nghĩ đến mối thù của mẫu thân chưa được báo, nàng gắng gượng tồn tại, nửa đêm tỉnh lại, một mình lê từng bước khó nhọc từ hậu viện đến phòng bếp, cố gắng ăn lấy mấy miếng cơm, để duy trì sức lực không bị cạn kiệt.
Ngày hôm sau vừa đỡ hơn một chút, nàng liền gắng gượng ra khỏi phủ, vào thành tìm đại phu, lúc đó mới được khám và bốc thuốc
Nhớ tới thời gian khổ cực không thể diễn tả bằng lời kia, ánh mắt nàng trở nên đau thương, cũng có kiên định.
Khổ cực đến đâu, với nàng chỉ là luyện tập, để nàng không còn yếu ớt.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.
Khinh Tuyết liếc mắt nhìn một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân, nhẹ nhàng mà cẩn thận, nàng biết, là Ngọc cô cô.
Tuy nàng cảm giác được Ngọc cô cô thật lòng với mình, nhưng Khinh Tuyết vẫn có cảm giác dường như cô ta có liên lạc với Hách Liên Bá Thiên một cách bí mật.
Tuy chỉ là trực giác, chưa được xác minh, nhưng dựa theo những manh mối để lại nàng vẫn phát hiện được một phần.
Ngọc cô cô nhẹ nhàng đi tới sát bên nàng, thấp giọng gọi một câu: “Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết không mở mắt, vờ như đang ngủ thật say, ngay sau đó, nàng cảm thấy Ngọc cô cô phủ tay lên trán nàng, sờ soạng một chút, giống như đang thăm dò xem nàng đã hết sốt chưa.
Một lúc sau, cô ta rút tay về, lẩm bẩm: “Hoàn hảo, bớt sốt…”
Rồi sau đó đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Khinh Tuyết mới mở to mắt, giật mình cả kinh, nhìn thấy có một bóng người đứng ngòai cửa sổ.
Người đó quay lưng về phía mặt trăng, khiến nàng không thấy rõ khuôn mặt.
Nhưng thân hình cao lớn ngang tàng, cho nàng biết người đó là ai.
Hách Liên Trường Phong.
Không thể sai được .
Nàng nheo mắt, nhìn hắn.
Hắn vẫn đứng đằng kia, tuy không nhìn thấy khuôn mặt hắn, không biết hắn đang có vẻ mặt gì, nhưng Khinh Tuyết cảm nhận rất rõ ràng rằng hắn đang nhìn nàng.
Nam nhân ngay thẳng kia, là nam nhân duy nhất trên thế gian mà nàng không phải đề phòng. Thế nên, dù nhìn ra được hắn thích nàng, nàng cũng quyết không lợi dụng chuyện đó, đơn giản là, nàng không muốn lợi dụng người duy nhất trên thế gian thật lòng với mình…
Nàng khẽ nở nụ cười, mang theo biết ơn, nhạt nhòa như một đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Nàng biết, hắn nhìn thấy được .
Ánh trăng chiếu thẳng đến gương mặt nàng.
Đúng vậy, hắn nhìn thấy được, thế nên mới si mê ngắm nhìn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, là gương mặt tinh tế đẹp đẽ nghiêng nước nghiêng thành của nàng, làn da trắng nõn dù chưa thoa phấn, đẹp một cách rất chân thật, không giả tạo, nhất là vẻ mặt như sầu như không, khiến lòng hắn rung động.
Đôi mắt nàng sáng trong, thông tuệ, khiến người khác thấy trong yếu ớt ẩn chứa sự quật cường, vài giọt lệ lấp lánh chưa khô, khiến hắn đau lòng không thôi.
Nữ tử này, dù hắn không biết quá khứ của nàng thế nào, nhưng hắn biết nàng khiến hắn thương nhớ không nguôi, khiến hắn luôn muốn trông chừng nàng, bảo hộ nàng, để nàng không bị thương tổn.
Hắn chỉ đứng đó, không nhúc nhích chút gì.
Hắn không thể.
Thế nên, dù trong lòng đang có muôn ngàn ý muốn, cũng chỉ có thể dõi mắt nhìn nàng từ xa.
Nhưng hắn thật sự cảm thấy mãn nguyện .
Tay hắn nắm chặt vào bội kiếm, đến khi chuyển màu trắng bệch.
Chân của hắn không làm cách nào để nhúc nhích được.
Đôi mắt trong suốt còn vương lệ, nụ cười nhạt nhòa, khiến hắn chẳng thể rời đi.
Khinh Tuyết há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng chung quy, chỉ có thể thều thào hai chữ ‘Cám ơn’, không ra tiếng, chỉ có khẩu hình.
Giữa 2 người bọn họ, không nên dính dáng chút gì .
Nàng không thể hại hắn .
Tuy chỉ nói bằng khẩu hình, nhưng Hách Liên Trường Phong vẫn nhìn ra được nàng muốn nói gì.
Thực sự là ăn ý đến kỳ quái, dường như cho dù không thể nhìn thấy khẩu hình của nàng, hắn vẫn có thể đoán được điều nàng muốn nói.
Nhưng đây lại là chuyện không nên xảy ra.
Hắn tới đây, đã là đạp lên ranh giới , thân là thần tử, chuyện hắn đang làm là đại nghịch bất đa͙σ , hắn không thể tiếp tục sai lầm nữa .
Hắn mím môi, cắn răng, rồi sau đó xoay người rời đi.
Gió rất nhẹ, trường bào thị vệ trưởng màu xanh đen của hắn tạo thành một bóng dánh tịch mịch, rồi sau đó biến mất dưới ánh trăng.
Khinh Tuyết vẫn nhìn, cho đến khi bóng dàng kia biến mất, lúc đó mới nhắm mắt ngủ yên…