“Hoàng Thượng, nếu người đã muốn định tội, thần cũng không có gì để nói nữa, nhưng mà, thần có một nghi vấn, có thể hỏi cho rõ ràng trước lúc định tội được không, cho dù phải chết, thần cũng không oán.” Lâu Cương Nghị bỗng nhiên chậm rãi nói, ngữ khí rất trấn tĩnh.
Ánh mắt ông ta lóe ra sự giảo hoạt, khiến Khinh Tuyết sinh lòng cảnh giác, nhíu mày nhìn ông ta, không biết rốt cục là ông ta muốn giở trò gì.
Nhưng Khinh Tuyết biết, theo cái dáng vẻ định liệu hết rồi này, nhất định sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Nói!” Hách Liên Bá Thiên quát lạnh. Giọng nói tức giận, vẻ mặt khí phách, khiến kẻ khác biết chớ có lên tiếng bừa.
Lâu Cương Nghị chậm rãi nói với vẻ kín đáo: “Chắc Hoàng Thượng đã biết, trong số cống nữ nước ta đưa tới, có một người là gian tế …”
Ông ta cố ý kéo dài câu nói, nhưng vẻ mặt lại ung dung, bởi vì ông ta biết, những lời này, giống như sét đánh giữa trời quang, dù vô tình cũng sẽ khiến người khác hoảng sợ.
Nói gì thì đây cũng là chuyện quốc gia đại sự.
Đúng là cho tới giờ, lòng vua tôi Nhật Liệt Quốc vẫn canh cánh một nghi vấn chưa có lời giải.
Nhất là Hách Liên Bá Thiên, lòng hắn vẫn luôn khúc mắc điểm này.
Khi Lâu Cương Nghị kết thúc câu nói, hắn không khỏi đưa mắt nhìn Khinh Tuyết một cái.
Khinh Tuyết biết hắn nhìn nàng, nhưng nàng không nhìn hắn, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Lâu Cương Nghị, có lẽ bá quan văn võ không rõ ràng lắm ý tứ của Lâu Cương Nghị khi nói những lời đó.
Nhưng Khinh Tuyết và Hách Liên Bá Thiên lại đã hiểu ngay khi vừa nghe xong.
“Là ai? …”
“Ai? …”
Văn võ bá quan lao xao thắc mắc.
Lâu Cương Nghị nhìn các quan một vòng, rồi lại nhìn Khinh Tuyết, ánh mắt tàn nhẫn và giả dối: “Người đó là… cô ta!” Dứt lời, ông ta đưa tay chỉ thẳng vào Khinh Tuyết.
“Chính là người đang là Tuyết Phi —— Lâu Khinh Tuyết!”
Ông ta vừa nói xong, cả cung điện liền ồ lên.
Văn võ bá quan không hẹn mà gặp, đồng loạt đưa mắt nhìn về Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng cao quý, cung phục màu đỏ thẫm, như khiến nàng thêm phần khí thế, ngữ khí của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng: “Các ngươi tin lời ông ta chỉ với một lời đấy?”
Thanh âm sắc nét, nổi bật trong tiếng xì xào bàn tán, mọi người không khỏi dồn ánh mắt về phía nàng, vẻ mặt mỗi người một khác.
Kẻ đứng ngoài đám người là Hách Liên Trường Phong vẫn tập trung nhìn nàng, biểu tình cứng rắn, không có chút biến hóa gì, thời điểm Lâu Cương Nghị dứt lời, cũng chỉ có một mình hắn là vẫn duy trì một vẻ mặt lạnh ngắt từ đầu đến cuối.
Tay hắn, vẫn nắm chặt lấy cán thanh đại đao.
Hắn không biết tình huống này rốt cuộc sẽ diễn biến đến kết quả nào, nhưng hắn nhìn ra được, tình hình này đối với Khinh Tuyết vô cùng bất lợi, hắn không thể nhìn nàng chịu đựng đau khổ một mình.
Nếu có thể, hắn thật sự mong bữa tiệc này sẽ loạn như ong vỡ tổ, khi đó, có lẽ hắn sẽ chọn mang Khinh Tuyết đi, phải trốn tránh cuộc đời cũng bất chấp.
Nhìn Khinh Tuyết một thân hồng y đứng cạnh ghế chủ tọa, gương mắt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên cường, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Vì báo thù, nàng đã làm rất nhiều chuyện, mỗi một ngày nàng từng sống qua, chưa từng nhẹ nhõm thanh thản.
“Đương nhiên, chỉ bằng một câu của lão phu, các ngươi nhất định không tin, nhưng ta có bằng chứng, chỉ có điều…” Lâu Cương Nghị nói giữa chừng cố ý ngừng lại.
Ông ta đưa mắt nhìn Hách Liên Bá Thiên một hồi, rồi mới chậm rãi nói: “Chỉ có điều ta hy vọng Hoàng Thượng quý quốc có thể thả ta sau khi ta đã khai hết, mặc kệ như thế nào, chuyện hôm nay, ta khó lòng mà thoát được cái chết, nhưng ta hy vọng người phán xử ta là quân chủ nước ta, chứ không phải quý quốc!”
Thái độ ông ta khi nói lời này rất nghiêm túc, khiến những kẻ khác phải sững sờ, không biết phản ứng thế nào.
Ai nấy đều nhìn về phía Hách Liên Bá Thiên, Hách Liên Bá Thiên nghe Lâu Cương Nghị nói xong, chỉ sa sầm nét mặt, không nói gì, vẻ mặt hắn cho thấy, tuy hắn chưa tin hoàn toàn, nhưng đã bắt đầu do dự.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy lòng đau nhói, người đàn ông chỉ vừa nói yêu nàng phút trước, khi đối diện với tình huống thế này, luôn không dành niềm tin cho nàng.
Không khỏi bật cười.
Trong lòng có chút chua xót.
Nàng không khỏi hoài nghi, rốt cục hắn yêu nàng đến đâu?
Vì sao ngay cả điều rất cơ bản như tín nhiệm hắn cũng không làm được?
Nếu đã thế, còn nói gì yêu đương?
Nàng quay đầu nhìn hắn, lại bắt gặp giữa những ánh mắt ôm đầy tâm sự, một đôi mắt thể hiện sẽ luôn tin tưởng và bảo vệ nàng đến cùng.
Người đàn ông kia, vĩnh viễn sẽ không nói lời nào, sẽ không yêu cầu cái gì, chỉ tin tưởng và bảo vệ nàng trong âm thầm lặng lẽ.
Chỉ tiếc, nàng đã không còn xứng đáng với hắn.
“Hoàng Thượng… Chuyện này, thần cảm thấy phải điều tra cẩn thận, hơn nữa yêu cầu của Lâu Thừa tướng cũng không quá đáng!” Lúc này, có một viên quan lên tiếng, đó là một ông lão tóc bạc, xem ra, ông ấy là đại quan số một số hai trong triều, mới dám lên tiếng lúc này.
“Trẫm đồng ý với khanh!” Hách Liên Bá Thiên đáp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh lại có vẻ kỳ quái khiến kẻ khác run sợ.
Vẻ tàn bạo như được che đậy lại, để có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Đa tạ Hoàng Thượng!” Lâu Cương Nghị đáp, rồi sau đó cười: “Lần này thần đến là để gửi tới một thư mật của Quốc chủ Tề Dương Quốc, trùng hợp là thần vừa giao cho Lâu Khinh Tuyết hôm qua, lá thư mật kia cực kỳ quan trọng, chắc hẳn Lâu Khinh Tuyết vẫn chưa kịp tiêu hủy… .”
Hách Liên Bá Thiên sầm mặt, không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn Khinh Tuyết một cái.
Khinh Tuyết chỉ duy trì thái độ bình tĩnh, không nhìn hắn.
Nàng biết, Lâu Cương Nghị đã nói ra những lời đó, thì tất là đã chuẩn bị để tra ra cái gì đó, Lâu Cương Nghị là loại người thế nào chứ.
Đáng lẽ nàng lên tính trước, đề phòng ông ta, cũng không bị *** hại dễ dàng thế này.
Là nàng quá sơ ý.
Không thể tưởng tượng được, mới thoáng một cái đã bị cắn ngược.
Đáng buồn hơn là, Hách Liên Bá Thiên không tin nàng, đây là điều khiến nàng đau lòng nhất.
“Để chứng minh cho sự trong sạch của thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng cùng các vị đại thần đi tra xét một chuyến!” Khinh Tuyết chậm rãi nói. Nàng biết, chuyến này chưa chắc đã chứng minh được là nàng trong sạch.
Lâu Cương Nghị không có khả năng nói suông không làm, chỉ sợ ông ta đã an bài cạm bẫy chờ nàng từ sớm.
Nhưng giờ phút này, nàng buộc phải làm thế này.
Ít nhất làm thế này, có thể khiến Hách Liên Bá Thiên hiểu.
Hắn là người thông minh, có điều quan hệ đến quốc gia đại sự, thế nên hắn không thể không cẩn thận.
Nhưng có nghĩ thế, cũng không xoa dịu được vết thương lòng
Đoàn người đi về phía Hải Đường Cung.
Vẻ mặt Khinh Tuyết rất bình tĩnh, không có chút khác thường gì. Lúc này nàng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần cuối cùng, Hách Liên Bá Thiên có thể đáp ứng sẽ báo thù thay nàng, những chuyện khác nàng không quan tâm.
Có nhận định nàng là gian tế cũng thế.
Thù sắp báo xong, kỳ thật lòng của nàng có chút trống trải, cũng không biết phải thế nào mới tốt.
Cứ thế này, có lẽ không phải là một phương án tồi.
Nhưng nàng không biết Hách Liên Bá Thiên có thể báo thù thay nàng hay không.
Con đường xưa nay vẫn dài hun hút, giờ lại ngắn đến sững sờ.
Nàng còn chưa biết phải làm gì, thì ba chữ Hải Đường Cung đã đập vào mắt, ba chữ này, là Hách Liên Bá Thiên tự tay viết cho nàng mấy ngày trước.
Vốn dĩ hắn nói muốn đổi cho nàng một cung điện khác, nhưng nàng cảm thấy cung điện này rất tốt, kỳ thật cung điện cũng chẳng thể hiện được cái gì, thứ nàng muốn, không phải mấy vật ngoài thân này.
Dường như Hách Liên Bá Thiên cũng hiểu điều đó, hắn không ép buộc thêm, chỉ tự tay đề ba chữ, đối với một phi tử mà nói, đó là vinh quang vô hạn, sủng ái vô biên.
Từ trước đến giờ, Hách Liên Bá Thiên chưa từng đề chữ tặng ai.
Nhìn ba chữ hăng hái khí phách.
Lòng Khinh Tuyết trào dâng một cảm giác không thể gọi tên.
Tấm biển tên này được treo sáng nay, vì tâm tình phiền muộn, nàng chưa để tâm nhìn kỹ.
Đến tận giờ phút này, mới có cơ hội nhìn thật kỹ.
Có lẽ… vị tất ngày mai lại được nhìn.
Thở dài một hơi, không do dự, nàng đi thẳng vào Hải Đường Cung.
Hoa hải đường héo trong sân đã bị mang đi từ lâu, thay bằng một vườn hoa quế, hương thơm ngào ngạt.
Thêm một tháng nữa, chỉ sợ hoa quế cũng đến lượt tàn.
Mùa đông sắp đến.
Mà nàng, không còn cơ hội nhìn thấy Hải Đường Cung trong mùa đông.
Mùa đông, hắn sẽ cho trồng hoa gì trong vườn?
Hẳn là hoa mai.
Nhưng chung quy nàng không còn cơ hội.
Lòng thật đau đớn biết bao…
Nàng quay người lại, nói với Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài phái người vào trong tra xét, thần thiếp trong sạch, không muốn để bất cứ ai phải hoài nghi.”
Nói xong nhàn nhiên đừng sang một bên.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng một cái liếc mắt kia, như đâm thẳng vào tim Khinh Tuyết.
Nàng chỉ lui ra góc có cây hoa quế, nhìn hắn an bài cung nhân thị vệ đi vào tra xét, nàng lại chậm rãi đi tới đưa tay lên, tiện tay ngắt một chùm hoa quế.
Nâng niu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.
Nàng cười nhợt nhạt, thản nhiên mà tao nhã, cho dù nàng đứng vào một góc, vẫn đẹp đến mức khiến người khác phải ngừng thở.
Ở phía kia, Hách Liên Trường Phong vẫn đứng sau lưng Hách Liên Bá Thiên, vẫn lơ đãng đưa mắt nhìn nàng. Nhìn dáng vẻ đau thương của nàng, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Chưa đến thời khắc cuối cùng, hắn không thể ra tay, bởi vì không chỉ hại nàng, còn là tự hại chính mình.
Sau một hồi lục lọi, chỉ thấy một ŧıểυ cung nữ cầm một viên sáp nhỏ chạy ra: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ phát hiện thứ này trong phòng ngủ của Tuyết Phi nương nương.”
Nói xong ŧıểυ cung nữ dâng viên sáp cho Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên không cầm viên sáp, mà đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, ánh mắt kia, khiến kẻ khác không thể nhìn ra là vui hay giận.
Khinh Tuyết không nhìn hắn, nàng một mực cúi đầu, kề chùm hoa quế lên mũi, không ai biết được rốt cục nàng đang nghĩ gì.
Hách Liên Bá Thiên quay đầu, cầm viên sáp, đó là một viên sáp đã mở, hắn chỉ chạm nhẹ vào liền mở ta.
Bên trong lộ ra một tờ giấy nho nhỏ, Hách Liên Bá Thiên cầm lên, mặt trước có tám cái tên, mặt sau viết đó là tên của nội ứng.
Vài viên đại thần đứng sau lưng Hách Liên Bá Thiên đọc được, xôn xao.
“Cô ta quả thật là gian tế của Tề Dương Quốc phái tới!”
“Ta đã nói mà…”
“Nữ nhân này, là tai họa Tề Dương Quốc phái tới Nhật Liệt Quốc ta… .”
“Hoàng Thượng… Người đàn bà như vậy không thể giữ lại..”
“Hoàng Thượng, người đàn bà như vậy, phải giết nhanh gọn… .”
“Đúng vậy đúng vậy… .”
Trong bầu không khí hỗn loạn, đôi mắt tàn nhẫn chỉ chăm chú nhìn Khinh Tuyết, tựa như muốn giết chết nàng.
Khinh Tuyết vẫn bình tĩnh nắm chùm hoa quế, không nói câu gì, không nhìn kẻ nào.
Một hồi lâu sau, rốt cục nàng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt diễm lệ vô song, lạnh nhạt như tranh, nàng nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên.
Thanh âm trong trẻo, bình tĩnh: “Hoàng Thượng, ngài có tin không?”
Không biện giải, không kinh hoàng. Nàng chỉ duy trì sự bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Bình tĩnh khiến ai nấy đều cảm thấy không hợp lý, giờ phút này, dù nàng có khóc lóc làm loạn cũng là chuyện bình thường.
Nàng thế này khiến mọi người đều khó hiểu, hơn nữa từ đầu đến cuối, Hách Liên Bá Thiên vẫn mím chặt môi, không nói tiếng nào, khiến mọi người không dám ồn ào nữa.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, nhưng không mở miệng.
Hắn có tin không?
Kỳ thật lòng hắn không thể nào tin được, nhất là nhìn ánh mắt đó của nàng, nghe câu nói đó của nàng, hắn càng không muốn tin tưởng.
Kỳ thật hắn cũng nhìn ra được chuyện này có phần kỳ quái, nhưng, hắn không chỉ là người dân Nhật Liệt Quốc, hắn còn là quân chủ của Nhật Liệt Quốc, hắn có trách nhiệm của hắn.
Thế nên hắn không thể vì ý nghĩ ích kỷ cá nhân mà khoan dung chuyện này.
Vì thế hắn nói: “Chuyện này, phải điều tra rõ ràng đã.”
Thanh âm vang vang cất lên một cách nặng nề.
Khinh Tuyết thản nhiên cười, nụ cười có chút đau khổ, nhưng vẫn rất xinh đẹp: “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể thỉnh cầu ngài một chuyện không?”
“Nàng nói đi.” Hách Liên Bá Thiên nói. Không biết vì sao, nghe được Khinh Tuyết nói những lời này cộng với dáng vẻ của nàng, hắn chỉ cảm thấy lòng đau nhức nhối.
Ngoài ra còn cảm thấy rất khủng hoảng.
Cảm giác như sắp đánh mất một thứ gì.
“Hoàng Thượng đã đồng ý với Tuyết Nhi, sẽ báo thù thay Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng không có yêu cầu gì khác, dù chuyện này có điều tra được gì hay không, Tuyết Nhi chỉ tâm niệm, hy vọng Hoàng Thượng có thể làm thay Tuyết Nhi…” Ngữ khó của nàng mong manh như khói.
Ai nghe xong cũng phải động lòng.
Đàn bà chỉ đẹp thôi còn có thể kháng cự, nhưng đàn bà đã đẹp mà còn buồn thì khó có ai có khả năng kháng cự.
Nàng không xưng là thần thiếp, mà xưng là Tuyết Nhi.
Nàng làm thế là hy vọng, có thể mượn chuyện đó lay động lòng Hách Liên Bá Thiên.
Nàng chỉ có cơ hội này, nếu để Lâu Cương Nghị trở về Tề Dương Quốc, mọi chuyện sẽ đâm vào ngõ cụt.
Đương nhiên Hách Liên Bá Thiên biết nàng muốn nói gì, hắn nhìn nàng, chậm rãi nói: “Người đâu, đem Lâu Cương Nghị và vợ là Lâm Thành Ngọc giải đi chờ thẩm vấn!”
Lâu Cương Nghị nghe thấy câu đó, giật bắn cả người, ông ta thật không ngờ, Hách Liên Bá Thiên phát hiện chuyện đấy rồi, vẫn còn có thể vì Khinh Tuyết mà bắt trói mình.
Ông ta kinh sợ như đứng bên bờ vực sống chết, quyết không thể để bắt lại, bởi vì ông ta nhìn ra, nếu bị bắt lại, chỉ sợ khó thoát được cái chết.
Ông ta vội vàng quỳ sụp xuống: “Hoàng Thượng, ngài đã nói, chỉ cần thần có thể chứng minh Lâu Khinh Tuyết chính là gian tế, Hoàng Thượng sẽ thả thần về nước!”