Khinh Tuyết dứt lời, quả nhiên là nhắm hai mắt lại, giống như ngủ.
Nhưng có hắn ngồi bên cạnh, nàng làm sao mà ngủ được chứ?
Nhưng nếu không ngủ, giờ phút này nàng thật sự không biết phải đối mặt với hắn thế nào, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Phải đeo mặt nạ đối diện với hắn, là việc khiến nàng mệt mỏi đến mức nào chứ.
Nàng của trước kia, có thể vô tâm không phế, bởi vì chỉ một lòng một dạ báo thù cho mẫu thân, giờ phút này đã hoàn toàn khác xưa
Hách Liên Bá Thiên chỉ lặng yên ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng, hoàn toàn không nói tiếng nào.
Đáng lẽ nghe nàng nói thế hắn phải cảm thấy tức giận, nhưng hắn phát hiện, nhìn nàng thế này, rõ ràng là đang rất khổ sở, đang rất đau đớn, nhưng lại cố tình không biểu hiện ra, ngược lại còn gắng nở nụ cười.
Nàng không biết, nàng cười như thế thật sự rất khó coi.
Hắn nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.
Có phẫn nộ thế nào cũng không biểu lộ ra được.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày, bản thân biết đau lòng, cũng biết không đành lòng.
Nhưng nữ tử này, đã thật sự tác động đến trái tim hắn.
Hắn không thô bạo giữ tay nàng, ngược lại còn nhẹ nhàng buông ra, tay nàng nhanh chóng lui vào bên trong chăn, giờ phút này, hắn không muốn miễn cưỡng nàng.
Cả hắn và nàng, đều cần tĩnh lặng nghiêm túc, suy nghĩ nghiêm túc một chút.
Hắn hiểu được, Khinh Tuyết không giống với những nữ tử bình thường khác, điều nàng muốn, không phải quyền lực địa vị tối cao, điều nàng muốn, chính là chân tâm.
Nhưng… hắn có thể trao điều đó cho nàng sao?
Hắn không biết.
Nhưng hắn cũng hơi hơi hiểu, nếu không thể trao cho nàng, chung quy sẽ có một ngày, nàng sẽ quyết tuyệt bỏ hắn ra đi.
Bất chấp là phải dùng đến phương pháp nào.
Suy nghĩ một chút, hắn đứng lên, thân ảnh ngang tàng, hắt lên thân thể nàng một bóng đen to lớn.
Giọng nam trầm thấp có chút khàn khàn rất thu hút chậm rãi nói: “Trẫm về Minh Dương điện trước, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Hắn ở chỗ này, chỉ sợ cả hắn và nàng đều không thể nghỉ ngơi.
Hắn thì không sao cả.
Nhưng nàng vừa nôn dữ dội, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, thật sự không có lợi cho sức khỏe.
Khinh Tuyết nghe được tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi đi xa, rốt cục cũng từ từ mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy một góc long bào vàng chói phất lên nơi góc cửa.
Khoảnh khắc đấy, như dừng lại vĩnh viễn, khắc sâu vào đầu nàng.
Gắt gao nhắm hai mắt lại, giờ phút này, nàng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Nặng nề ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, dài trọn một đêm.
Nàng bắt đầu lạc bước giữa những cơn mơ.
Trong mơ, có một cô bé con xinh xắn đáng yêu mặc váy màu hồng nhạt, đang tập chạy trong rừng hoa quế, cô bé đang cười tươi rói rạng rỡ, thật sự rất vui vẻ.
Bên cạnh cô bé, là một thiếu phụ dịu dàng như ngọc, khuôn mặt khuynh thành, thân thể tỏa hương nhàn nhạt. Thiếu phụ chỉ nhìn cô bé con chắc chưa quá hai tuổi tập chạy
Giọng nói của thiếu phụ vừa ngọt ngào vừa êm ái, như một viên kẹo đường.
Cô bé con quay đầu: “Mẫu thân, con biết rồi!”
Một cây rồi lại một cây, nở ra một trời hoa quế, dưới khoảng trời xanh lam, cơn gió đưa hương hoa quế phiêu lãng khắp không gian… Dưới tàng hoa quế um tùm, có một người đàn ông mặc trường bào bằng gấm vẻ mặt anh khí đứng cạnh thiếu phụ khuynh thành, cũng mỉm cuời nhìn cô bé con nô đùa.
Gương mặt người đàn ông ôn hòa, nhìn như nho nhã, nhưng sâu trong đáy mắt, lại cất giấu dã tâm kín đáo.
Giấc mơ thay đổi, chuyển tới một hình ảnh khác, thiếu phụ gục trên ghế ở phòng ngoài, trên mặt loang lổ vết máu, sắc mặt trắng bệch vì không còn trên dương thế, mười ngón tay thon dài, từng đàn ra những điệu nhạc hay nhất thế gian, giờ rỏ ra những giọt huyết châu tí tách.
Cô bé nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt khuynh thành đã bất động …
Trái tim bắt đầu nhức nhối.
Cũng bắt đầu tàn nhẫn.
Trên gương mặt thiếu phụ là mười vết dao rạch, cắm sâu vào mười đầu ngón tay là mười cây ngân châm dài, đôi mắt đẹp như ngọc của cô bé vẫn bình tĩnh, giống như có chút tiếc nuối…
Từ nỗi đau vẫn giấu kín nơi đáy lòng, nàng chậm rãi chuyển tỉnh.
Đặt tay lên trán, thấy ướt đẫm mồ hôi, giấc mộng này, là giấc mộng mà nàng thường mơ thấy nhất trong suốt những năm gần đây.
Nhưng đã rất lâu rồi chưa từng mơ dài đến thế.
Khóe miệng rỉ ra một tơ máu mỏng manh.
Nhìn ra ngoài, đã thấy Xuân nhi đang đứng cạnh chậu nước, thấy nàng rời giường, mới đi tới, nhẹ nhàng vắt khăn mặt, lơ đãng nói: “Tuyết Phi nương nương, ngài vừa gặp ác mộng sao. Nô tỳ thấy vẻ mặt ngài rất đau khổ, vốn định đánh thức ngài, không ngờ ngài đã tỉnh rồi.”
Khinh Tuyết liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nhạt, nhưng không trả lời.
Xuân nhi cũng không thật muốn Khinh Tuyết trả lời, chỉ là nói cho có mà thôi.
Nhận khăn mặt Xuân nhi đưa, nàng nhẹ nhàng lau mặt, cảm thấy trên giường hơi có mùi khác thường, tối hôm qua vì sợ là thân thể của nàng không chịu được.
Vì thế chỉ thay đệm chăn và quần áo ngoài của nàng, áo lót vẫn chưa đổi, vì thế mà hơi có mùi lạ.
Nàng cười: “Sai người bê một thùng nước nóng vào đây, ta muốn tắm rửa.”
Thế gian này… rời xa ai mà chả như nhau.
Ngày nào chẳng có bình minh, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ngày mai có mặt trời ngày mai, chỉ có nàng là bị loại bỏ.
Có rất nhiều chuyện, không phải do một mình nàng có thể quyết định, nàng thầm muốn báo thù thật nhanh, báo thù xong, còn phải nghĩ biện pháp cho chuyện khác.
Nhìn những phi tử vắt óc vạch mưu kế tranh đoạt sủng ái, cuối cùng chẳng qua chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Đây là vận mệnh của phi tử hậu cung.
Cát bụi mịt mù. Số mệnh an bài.
Chung quy là cát bụi lại về với cát bụi.
Có ai dám nhận định đâu là kẻ thắng người thua?
Không ai có thể nói rõ ràng, không ai có đủ năng lực để đi đến cuối con đường.
Bởi vì, có được một phần sủng ái thì thế nào, chung quy sẽ lại tuột khỏi tầm tay, chiếm được lúc này, cũng làm sao đâu?
Hồng nhan dịch lão.
Đến khi sắc đẹp không còn, yêu chiều nào còn lại bên người?
Nàng không nên nghĩ quá xa như thế, đời người có rất nhiều chuyện không như ý, không phải cứ muốn là sẽ được.
Ông trời tuy bắt nàng khổ nửa đời người, kỳ thật cũng là công bằng.
Ít nhất ông trời cho nàng sắc đẹp vô song, cho nàng cơ hội báo thù giết mẹ.
Nhìn mỹ nhân trong gương:
Dĩ hoa vi mạo, dĩ điểu vi thanh, dĩ nguyệt vi thần, dĩ ngọc vi cốt, dĩ băng tuyết vi phu, dĩ thu thủy vi tư.
(Được gọi là mỹ nhân chính là: mặt đẹp như hoa tươi, tiếng nói như chim hót, tinh thần như trăng, dáng vẻ như liễu, xương cốt như ngọc, da trắng như băng tuyết, phong tư như nước mùa thu, trong lòng như thơ ca. Không có chỗ nào để ta chê được.
Sở vi mỹ nhân giả : dĩ hoa vi mạo, dĩ điểu vi thanh, dĩ nguyệt vi thần, dĩ liễu vi thái, dĩ ngọc vi cốt, dĩ băng tuyết vi phu, dĩ thu thủy vi tư, dĩ thi từ vi tâm. Ngô vô gián nhiên hỹ!)
Đôi mắt nâu nhạt, nhãn thần trong veo, lóng lánh ướt át; môi không đỏ nhờ son, mi không vẽ mà nét; hai má đỏ hồng, tóc đen như mực; khuôn mặt đẹp tựa phù dung; cánh tay mềm mại như đang múa, eo nhỏ như liễu; nụ cười hàm tiếu, thật động lòng người
Kiều diễm quyến rũ như mẫu đơn đỏ, lại thanh tân thoát tục như bách hợp trắng, hai vẻ đẹp tưởng như đối lập nhau giao hòa một cách hoàn mỹ trên người nàng.
Mỹ nhân “Lạc Thần” trong truyền thuyết chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Khẽ cười nhạt càng thêm phong hoa tuyệt đại.
Bẩm sinh nàng đã như có một hào quang quanh người, tựa ánh mặt trời, tựa làn gió mát, vạn vật xung quanh nhờ nàng mà thêm phần tươi tắn sinh động, cũng vì nàng ra đi mà im ắng tiêu điều. Nàng đi qua lối đó, mùi hương bay theo gió. Nàng đi đến đâu là có người nhìn theo đến đấy, dù có là thái giám cũng không tránh được việc ngẩn ngơ dõi mắt theo bóng nàng.
Thân thể hắn ngang tàng cao lớn đứng thẳng tắp, vô cùng uy vũ, xứng danh anh hùng, mà đúng là cả Nhật Liệt Quốc cũng công nhận hắn là anh hùng đích thực.
Chí công vô tư, ngay thẳng chính trực.
“Thần Hách Liên Trường Phong bái kiến Tuyết Phi nương nương.” Hắn vừa tiến đến liền cao giọng hành lễ.
Khinh Tuyết phất tay: “Hách Liên thị vệ trưởng miễn lễ, mau ngồi xuống đi.”
Hách Liên Trường Phong ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ cây lê.
Khinh Tuyết quay sang nói với cung nữ: “Còn không mau dâng trà.”
Cung nữ không dám chậm trễ, vội đi pha trà.
Sau khi Hách Liên Trường Phong ngồi xuống, lẳng lặng liếc mắt nhìn Khinh Tuyết một cái, một cái liếc mắt nồng nàn tình cảm, nhưng vì trong điện không ít cung nữ hầu hạ
Hắn chỉ dám nhìn thoáng qua, rồi bình tĩnh đưa mắt đi chỗ khác.
Nhưng một cái liếc mắt kia, cũng đã lọt hết vào mắt Khinh Tuyết.
Đối với người đàn ông này, Khinh Tuyết đã cảm thấy áy náy vô bờ rồi, những điều nàng nợ hắn có nhiều lắm.
Nhưng lúc này lại chẳng thể nói gì, chỉ có thể nói chuyện chính sự, còn không được để kẻ khác đánh hơi thấy chút bất thường nào.
Nàng đã dần dần cảm giác được, đối với mối quan hệ giữa hai người, Hách Liên Bá Thiên đã mơ hồ nhận biết vài phần.
“Hách Liên thị vệ trưởng, vụ án hôm qua tra đến đâu rồi?” Khinh Tuyết nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt trong veo như nước, lẳng lặng nhìn Hách Liên Trường Phong.
Hách Liên Trường Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, lại như có chút tham lam, liếc mắt thật sâu, như hận không thể đem nữ tử trước mặt đặt hết trong mắt.
Hắn chắp tay, nói: “Thần đã tra hỏi hết người của Ngọc Hoa Cung và lãnh cung một lượt, tất cả những người có ra vào Ngọc Hoa Cung trong vòng mười hai canh giờ trở lại cũng đã thẩm vấn một lượt, trước mắt vẫn chưa tra được manh mối gì.”
“Nhưng xin Tuyết Phi nương nương yên tâm, thần đã cho người giam mấy tên nghi phạm lại, thần sẽ thẩm vấn cẩn thận lại một phen.” Hách Liên Trường Phong bổ sung.
Khinh Tuyết gật đầu: “Làm phiền thị vệ trưởng, cả phi tử hậu cung kẻ này cũng dám giết, gan thật không nhỏ, nhất định phải lôi kẻ này ra trước ánh sáng, hậu cung mới có thể ăn ngon ngủ yên!”
Khinh Tuyết nói những câu từ vô cùng chính nghĩa.
Vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút chột dạ nào.
Chỉ cần nàng kiên định, kẻ khác sẽ không thể nhìn ra chút vấn đề nào.
“Chắc chắn thần sẽ tra ra chân tướng !” Hách Liên Trường Phong đáp, thanh âm trầm ổn khiến lòng người nghe cũng bình tĩnh lại.
Khinh Tuyết cười, nàng sẽ giúp hắn tra ra chân tướng.
Nàng sẽ không khiến hắn vì nàng mà sứt mẻ hình tượng anh hùng hoàn mỹ. Đối với nàng, chỉ cần báo thù, những điều khác chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Nàng không thể làm cho hắn bất cứ điều gì.
Nhưng ít nhất, nàng muốn nhìn hắn trở thành một tượng đài anh hùng, khiến mỗi người dân Nhật Liệt Quốc đều khắc ghi tiếng tăm của hắn.
“Tốt lắm!” Khinh Tuyết cười, rồi sau đó nói: “Bản cung muốn đi xem những tên nghi phạm, muốn đích thân thẩm vấn một chút.”
Hách Liên Trường Phong không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Thần xin dẫn đường.”
Khinh Tuyết cười, vịn tay Xuân nhi, chậm rãi đi theo Hách Liên Trường Phong.
Nàng cũng không thật muốn đi thẩm vấn nghi phạm, mà là muốn đi nhìn xem tình huống thế nào một lần.
Hơn nữa cũng nhân cơ hội mà kể lại rõ ràng với Hách Liên Trường Phong một lần.
Dù sao, khi làm chuyện này, nàng chưa từng nói qua với hắn, mặc kệ thế nào, cũng phải nói lại với hắn một lần, như vậy, lòng hắn mới không nghi vấn.
Đường vào địa lao chẳng thấy một ai.
Hách Liên Trường Phong dẫn nàng vào một phòng dùng để thẩm vấn.
Căn phòng kia xem ra có chút khủng bố, chỉ sợ kẻ nào bị đưa vào chưa bị dụng hình đã bị các loại hình cụ treo kín bốn bức tường dọa cho khiếp vía.
Khinh Tuyết chỉ bầy ra vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì thêm.
Hách Liên Trường Phong phái người giải mấy nghi phạm đến.
Khinh Tuyết nhìn kỹ, không có Lý Ngọc, nàng cảm thấy thật an tâm, xem ra Lý Ngọc hành sự quả nhiên là kín đáo, không để lại chút manh mối gì.
Nhưng Khinh Tuyết có chút tò mò, cô ta đi vào kiểu gì mà người khác không phát hiện ra chứ.
Các nghi phạm bị giải vào phòng thẩm vấn, ai nấy đều sợ đến mức run như cầy sấy.
Nghi phạm gồm có hai thái giám trẻ và ba cung nữ, thoạt nhìn đều có vẻ non nớt, dường như mới tiến cung không lâu, không ai có nửa phần xảo trá của những kẻ lăn lộn chốn cung đình nhiều.
Cả năm nghi phạm khóc thút thít, quần áo bẩn thỉu, thấy nàng đều quỳ sụp xuống, nghĩ muốn được tới trước mặt Khinh Tuyết.
Nhưng bị thị vệ ngăn cản.
Những người đó đều khóc hô: “Tuyết Phi nương nương xin tha mạng… Tuyết Phi nương nương xin tha mạng… Nô tỳ/tài vô tội, nô tỳ/tài không giết Linh Phi/Hoa Phi…”
Khinh Tuyết chỉ nhìn bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh, không nói tiếng nào.
Tất nhiên nàng biết cả năm người đều trong sạch.
Rồi có ngày nàng sẽ minh oan cho bọn họ.
Khinh Tuyết nhíu mày nhìn năm nghi phạm, sau đó giả bộ suy tư, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Trường Phong một cái: “Hách Liên thị vệ trưởng, bản cung có thể nói riêng với ngươi mấy câu không.”
Hách Liên Trường Phong nhìn nàng một cái, cái liếc mắt kia, chỉ mình Khinh Tuyết biết được là chứa đựng nhiều tình cảm đến thế nào.
Hắn gật đầu: “Dạ được.”
Hai người đi tới góc phòng, Khinh Tuyết thì thầm với hắn: “Đừng làm bị thương những người kia, bọn chúng đều vô tội, về phần hung thủ, ta hy vọng ngươi có thể kéo dài án này, cho đến khi kế hoạch của ta thực hiện xong mới định đoạt.”
Nàng cố gắng nói thật đơn giản, không đề cập đến chuyện mình chính là hung thủ.
Nhưng nàng biết Hách Liên Trường Phong hiểu được.
Hách Liên Trường Phong nghe xong, chỉ bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng hắn sẽ từ chối tương trợ, hắn nặng nề gật đầu: “Thần tuân mệnh!”
Khinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, định cười với hắn, lại phát hiện khóe miệng cứng đờ, có làm thế nào cũng không cười được, nàng chẳng qua chỉ lợi dụng hắn mà thôi.
Con người chính trực này, có đến kiếp sau cũng chẳng có khả năng làm những chuyện dối trên gạt dưới, lại chỉ vì nàng mà hai tay nhúng chàm.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt cảm kích và áy náy, rồi sau đó xoay người, lại khôi phục vẻ mặt cơ trí sáng suốt
Nhưng chỉ có nàng mới biết, lòng nàng đang rất khó chịu.
Nàng đưa mắt nhìn các nghi phạm một lượt, rồi sau đó nói: “Hách Liên thị vệ trưởng sẽ thay mặt bản cung thẩm vấn các ngươi, các ngươi phải thành thật trả lời, không được dối trá!”
Nói xong xoay người, đi ra ngoài cửa.
Dáng vẻ cao quí oai phong.
Tà váy mầu lam thêu hải đường phất phới như tung vào không gian từng đóa hải đường xinh đẹp…
Khi ra đến cửa, lại thấy Hách Liên Trường Phong đi tới, vẻ mặt có chút do dự.
Rốt cục, hắn ôm quyền nói: “Tuyết Phi nương nương, để thần hộ tống ngài hồi cung!”
Nhà lao này ở ngoài hoàng cung, đường về cũng không được canh phòng nghiêm ngặt, Hách Liên Trường Phong nói lời này không phải để đùa.
Vì thế nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Ra khỏi thiên lao, nàng đang muốn lên xe ngựa, đã thấy Hách Liên Trường Phong đi lên trước, chủ động đỡ nàng lên ngựa, hành động này có chút kỳ quái.
Khi tay hắn chạm tay nàng, Khinh Tuyết cảm thấy, hắn đặt một mảnh giấy nhỏ vào lòng bàn tay nàng.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, duy trì sự bình tĩnh, chỉ nắm gọn mảnh giấy kia vào lòng bàn tay, vào trong xe ngựa.
Màn xe buông xuống.
Thấy thế nàng mới dở tờ giấy ra.
Trên tờ giấy, chỉ vỏn vẹn một câu: nguyện làm tất cả vì nàng, vui vẻ cam tâm
Khinh Tuyết ứa nước mắt.
Từng giọt lệ thay nhau hạ xuống mảnh giấy…
Người đàn ông này, vì sao phải thế chứ!
Hắn không biết, hắn như thế sẽ khiến nàng càng thêm áy náy sao?
Thì ra, hắn đã đoán được chủ mưu giết Hoa Phi và Linh Phi là nàng từ lâu, hơn nữa còn hạ quyết tâm che dấu cho nàng, chỉ sợ, cuộc thẩm vấn ngày hôm qua, cũng là hắn cố ý dàn xếp.
Nếu bằng không, lấy năng lực của hắn, làm sao có thể không tra ra được manh mối gì chứ?
Nàng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng như bị đá đè…