“Hửm… là đệ”, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên trên người hắn nàng có chút khó chịu, “Sao lại say đến như vậy?”.
“Ầm”, hắn kéo theo nàng cùng ngã xuống. Cũng may hắn làm cái đệm cho nàng không thôi bị hắn đè cái mạng nhỏ của nàng chắc tiêu luôn.
Chỗ này hơi vắng vẻ nên nàng đành tự nhờ vào sức mình, vác cái “bao gạo” này về. Nhìn nhìn lại cái thân hình nhỏ bé của nàng, lại nhìn cái thân hình cao lớn của hắn, nàng bỗng chốc có cảm giác mình như Tôn Ngộ Không.
Vì đây là chỗ dành riêng cho chủ nhân đảo Tây Dương Tử nên đặc biệt vắng. Thường thì chỉ có Lưu Vân và tên Tạ Dương Lâm đáng ghét ở nơi này hạ nhân không được tự ý vào, nhưng có lẽ do hai người đó còn phải tiếp khách nhân nên nàng chẳng có ai để nhờ vả.
“Hộc hộc”… cuối cùng cũng tới, nàng thở phào một hơi. A, đệ ấy nặng thật, còn nặng hơn dắt xe chết máy lúc ngập nước nữa.
Đang an an tỉnh tình nằm trên giường, nàng nhìn nhìn “ người ta say rượu làm loạn cả lên, còn đệ ấy lại ngủ an tĩnh như vậy… thật ngoan mà”
Lúc nàng vừa định đi lấy khăn và nước ấm lau mặt cho hắn thì tay bỗng bị kéo xuống, nàng mất thăng bằng ngã lên trên mình hắn.
Hắn lẳng lặng mà nhìn nàng, giống như đang do dự không biết đem xào hay luộc thì ngon hơn. Hồi chuông cảnh báo trong lòng vang lên từng hồi, nàng hoảng hốt, “ŧıểυ Thiên… đệ tỉnh táo lại một chút… là tỷ đây”
Mắt hắn quét đi quét lại giống như đang suy nghĩ nên ăn chỗ nào trước, rồi bỗng nhào lên, cắn cắn cổ nàng, “A… đừng”, nàng run lên, đây là quyết định ăn sống sao, nàng khóc không ra nước mắt.
ŧıểυ Thiên một tay đỡ đầu nàng vừa cắn vừa liếʍ cổ nàng, một tay lại vòng ra phía sau vuốt ve tấm lưng trần của nàng. Lại như không đủ mà hướng xuống phía dưới, thấy có vật cản trở trực tiếp xé ném đi.
Trên ngực chợt lạnh, nàng hoàn hồn. Thấy hắn đang gặm xương quai xanh nàng, lại như tìm kiếm vùng đất mới mà di chuyển xuống ngực nàng.
Há miệng ngậm lấy cái bánh bao nhỏ của nàng. Nàng sợ hãi vùng vẫy tay chân nhưng hắn như gọng sắt kìm chặt nàng, chân đè lại chân nàng, một tay lại tóm gọn hai tay nàng ấn lên phía trên.
Thân thể này vốn đã yếu, mỗi ngày như bị bào mòn. Trải qua thời gian 10 năm, đến cả một nữ nhân nàng còn không đối phó nổi, huống chi là một nam nhân trưởng thành. Bây giờ nàng mới thực sự cảm nhận rõ rệt được sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ.
Ôi, thực bất công mà.
Dường như cảm nhận được nàng đang lơ đễnh, hắn ra sức mυ"ŧ mềm mại của nàng.
Từng dòng điện từ ngực truyền đến làm nàng run rẩy không ngừng, “ưm… a”, tiếng rêи ɾỉ không tự chủ từ miệng phát ra. Trong nháy mắt nàng không suy nghĩ được gì.
Nghe được âm thanh ngọt ngào của nàng, hắn giống như mất kiểm soát. Tay nhanh chóng hướng xuống phía dưới, do nàng mặc váy xẻ tà nên hắn một đường thuận lợi tiến vào phía trong.