Trước lúc kết thúc buổi tự học tối 5 phút, người nằm sụp xuống bàn cả buổi là Lâm Cam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Cô không nói lời nào, bắt đầu dọn sách vở.
Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng viết chữ của học sinh. Giờ đã là lớp 12, ai ai cũng như những chú kiến chăm chỉ. Tại đây mỗi ngày tất cả đều chìm chìm nổi nổi, ai cũng đặt cho mình một mục tiêu riêng để hướng đến.
Cảm xúc "thích" như của Lâm Cam lúc này là đi ngược với lẽ thường. Hoặc phải nói là, mang cái nhãn "thích" này trên người rồi còn thể hiện cho người khác thấy vào lúc này là đi ngược với tự nhiên.
Có lẽ sẽ có người hâm mộ dũng khí của cô. Nhưng đa số sẽ cảm khái rồi mắng trong lòng một câu "không sáng suốt", sau đó lại quay về bận rộn việc của mình.
Vào lúc này, chỉ cần họ nghiêng đầu hỏi "có chuyện gì vậy?" hay "đưa khăn giấy cho", bạn đã phải cảm tạ lắm rồi. Dù sao như vậy cũng là quan tâm tới bạn mà, phải không?
Có những bạn học khác chống mắt xem trò vui bị Tiết Giai Kỳ trừng trở về. Lâm Cam chú ý tới động tác của cô ấy, dù mắt còn sưng vẫn không nhịn được bật cười.
"Corgi, biết bây giờ dáng vẻ của cậu giống gì không?"
"Giống gà mẹ bảo vệ con đó."
Tiết Giai Kỳ thấy cô còn cười được thì thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết tớ giống cái gì, có điều mắt cậu sưng không khác lòng đỏ trứng gà là bao."
Lâm Cam đưa tay sờ mắt, sau đó kêu rên: "Mặt mũi không ra ngoài được rồi."
Tiếng chuông vừa điểm, Lâm Cam xách ba lô lên đi ra ngoài.
"Cậu làm gì vậy?" Tiết Giai Kỳ rất sợ cô đi tìm người khác tính sổ.
"Có thể làm gì, tớ về kí túc xá." Lâm Cam nói xong, người cũng biến mất ở cửa.
Ngược lại, Tiết Giai Kỳ nghe được lời này thì thấy yên tâm hơn nhiều. Về kí túc xá cũng được, phải tỏ rõ thái độ với bạn học Chu.
Dù thích một người đi nữa, cũng không thể làm trái nguyên tắc của bản thân được. Nếu hai người cùng có tình cảm thì nên chia 5-5 mới là công bằng nhất.
Có điều đã là "cảm tình", thì sao có thể "công bằng" được chứ?
Thích một người sẽ tự nguyện thỏa hiệp, vậy thì chia 4-6 đi.
Nếu cực kỳ thích, đành phải nghiến răng chia 3-7.
Nhưng ngàn vạn lần đừng giảm xuống nữa, nếu không sẽ không còn đường sống, mà đoạn cảm tình này cũng đi tong.
Giới Áo xoay người lại: "Đại tỷ không sao chứ?"
Tiết Giai Kỳ phất tay: "Cậu ít tham gia náo nhiệt đi, mau làm đề."
Giới Áo bĩu môi, tiếp tục vùi đầu vào sách vở.
___
Thật ra lúc Lâm Cam ra cửa, trong lòng vẫn lo lắng không thôi. Trong đầu Lâm Cam hiện ra muôn ngàn giả thiết.
Nếu bạn học Chu đứng ở sân trời đợi mình thì sao?
Bị anh nhìn một cái, cô lại mềm lòng không biết chừng.
Nếu bị anh đi lên chặn lại, cô nên làm gì?
...
Tình huống sau khi ra cửa khiến cô hơi sững sờ.
Anh đang đợi cô ở đâu?
Sân trời cũng trống không, người ở chỗ nào?
Con ngươi Lâm Cam thoáng ảm đạm.
Nếu trước khi ra cửa cô còn ôm chút mong đợi với Chu Viễn Quang, kết quả càng mong chờ lại càng bị thực tế đánh úp.
Lúc sắp xuống cầu thang, Lâm Cam nhìn thoáng qua lớp 2, thì ra vẫn chưa tan lớp. Mong đợi trong lòng lại như tro tàn bén lửa, Lâm Cam chưa từ bỏ ý định, nhìn lướt qua vị trí của Chu Viễn Quang.
Không nghĩ vừa tới vừa chuyển tầm mắt qua đã thấy anh đang nhìn ra cửa sổ, con ngươi đen kịt, ánh mắt khóa chặt trên người cô.
Thấy Lâm Cam nhìn sang, môi Chu Viễn Quang động hai cái.
Lâm Cam nhìn hai lần, vẫn không rõ anh nói gì. Có điều, nghĩ đến một màn nhận thư tỏ tình kia, tức giận vô danh trong lòng lại nổi lên. Lâm Cam không cố hiểu xem anh nói gì nữa, xoay người rời đi, không đợi Chu Viễn Quang tan lớp.
Cô biết ý Chu Viên Quang là muốn mình chờ, nhưng dựa vào cái gì mà lúc nào cô cũng phải chờ?
Dựa vào cái gì mà anh có thể đem cô nắm chặt trong lòng bàn tay?
Rõ ràng là lỗi của Chu Viễn Quang...
Càng nghĩ, đầu mũi Lâm Cam càng chua xót.
Chờ cái gì? Có tin bà đây không thèm để ý nữa không? Lâm Cam chạy một đường như bay về kí túc xá.
Đúng là sợ cái gì sẽ gặp ngay cái đó, lúc gặp Lưu Hân Tĩnh ở cửa kí túc xá, Lâm Cam nghĩ hôm nay mình cũng xui xẻo quá rồi. Tâm trạng vốn không tốt, cô không muốn để ý tới Lưu Hân Tĩnh.
Nhưng có người hết lần này tới lần khác vẫn sáp lại: "Nghe nói tiểu bạch kiểm cậu thích hôm nay được người ta thổ lộ? Nghe nói còn nhận thư tình của người ta?"
Thấy ánh mắt coi thường của Lâm Cam, Lưu Hân Tĩnh muốn đi lên cản lại: "Nhìn thử xem, Lâm Cam, cậu còn không bằng một người béo nữa kìa."
Lâm Cam hít một hơi, quay đầu lại, mặt cố nặn ra ý cười: "Bà đây tâm tình không tốt, cậu một hai vẫn muốn chọc vào." Thừa dịp Lưu Hân Tĩnh đi về phía trước không chú ý, cô duỗi chân.
Không để ý tới khí thế hùng hổ của Lưu Hân Tĩnh, Lâm Cam liếc một cái rồi đi vào trong.
___
Chu Viễn Quang bên này vừa thấy Lâm Cam xoay người rời đi, ngón tay cầm bút cũng run lên.
Anh cúi đầu, ánh mắt chợt ảm đạm. Hình như cô rất tức giận...
Vốn hẹn với nữ sinh kia hết tiết học buổi tối sẽ gặp nhau, sau đó trả lại thư tình trước mặt Lâm Cam.
Bây giờ thì tốt rồi, một thân tan tành không còn mảnh giáp.
Chu Viễn Quang cười khổ một tiếng.
Hết giờ học, nữ sinh kia đã chờ bên ngoài. Chu Viễn Quang không nhìn cô ấy, tự mình đi xuống lầu.
Ra khỏi khu phòng học, Chu Viễn Quang chờ nữ sinh kia ở chỗ tối ven đường.
"Bạn học Chu..." Nữ sinh thở hồng hộc theo sau.
Chu Viễn Quang không nhìn lại, lấy phong thư màu hồng trong ba lô ra: "Thư trả lại cậu."
"Bạn học Chu..." Nữ sinh kia không muốn nhận lại.
Sắc mặt Chu Viễn Quang không tốt lắm, có điều ẩn trong bóng tối nên khó nhìn ra được.
"Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi không nhận được."
"Bởi vì... Dáng dấp tôi... khó coi sao?"
Chu Viễn Quang lắc đầu.
"Vậy lí do là gì?"
Chu Viễn Quang lần nữa đưa thư về phía trước, tỏ ý nữ sinh kia không nhận lại cũng phải nhận.
"Vì tôi có nữ sinh yêu thích rồi."
Nét mặt Chu Viễn Quang lúc này vốn lãnh đạm, vì nhớ tới ai đó, khóe miệng không nhịn được lại cong lên.
"Chắc bạn học Chu thích cậu ấy lắm nhỉ?" Nữ sinh cúi đầu hỏi.
Một người lãnh đạm như thế, lúc nhắc tới "cậu ấy", giọng nói cũng mềm đi.
Chắc cậu ấy rất thích?
Chu Viễn Quang cười, nhớ tới cô gái nhỏ không biết thẹn thùng nào đó la hét đòi hôn mình, lời nói ra cũng đầy cưng chiều.
"Ừ, rất thích rất thích."
Nữ sinh nhận lại lá thư, nhìn thoáng qua thấy phong bì còn chưa được xé ra thì cắn môi. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Chu Viễn Quang chăm chú.
"Bạn học Chu, là bạn học Lâm Cam à?"
Chu Viễn Quang hít vào một hơi, khó tin mở miệng: "Biểu hiện của tôi rõ thế à?"
Nữ sinh kia gật đầu.
Chu Viễn Quang than một tiếng.
"Xin lỗi, dù cậu đã biết nhưng tôi không trả lời vấn đề này được."
"Vì sao?"
"Cậu ấy vẫn chưa đồng ý, tôi không thể nói tùy tiện được. Lời như vậy truyền đi có thể sẽ khiến cậu ấy khó xử. Nếu sau này cậu ấy đồng ý, lúc đó tôi sẽ quang minh chính đại trả lời cậu vấn đề này."
Chu Viễn Quang nói xong lời này thì chuẩn bị rời đi.
Anh bị nữ sinh kia gọi lại.
"Bạn học Chu, cảm ơn cậu hôm nay không cự tuyệt tôi trước mặt mọi người."
Nếu không, có lẽ cô phải tìm lỗ nào đó để chui xuống mất. Nữ sinh này thấy mình thật tinh mắt, nam sinh mình thích là người tốt đến thế, dù cậu ấy có người trong lòng mất rồi.
Chu Viễn Quang quay lại, nói một câu mơ hồ với nữ sinh kia.
"Tôi nên cảm ơn cậu. Dù sao bây giờ cậu cũng không bị chuyện này ảnh hưởng. Cái kết này với tôi mang ý nghĩa rất lớn."
Nữ sinh cười một tiếng: "Cậu và bạn học Lâm Cam rất xứng đôi, cậu ấy cũng rất tốt."
Chu Viễn Quang mím môi: "Nếu cậu khen trước mặt, cậu ấy sẽ kiêu ngạo."Trước khi đi, Chu Viễn Quang nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này không nên để tâm tới vóc dáng và diện mạo nữa."
Dù sao, mỗi người cũng là độc nhất vô nhị.
Dù là người béo hay gầy, cao hay thấp, xinh đẹp hay xấu xí, hoạt bát hay ít nói, yên lặng hay khoe khoang...
Mỗi người đều như nhau, là một cá thể tồn tại độc lập.
___
Lúc Tiết Giai Kỳ trở về, cửa bị đá văng "ầm" một tiếng.
"Tức chết tớ, tức chết tớ mà."
Lâm Cam đang muốn nói sao lại lỗ mãng như vậy, nhưng thấy cô ấy tức giận tới đỏ bừng, câu trách móc không bật ra được.
"Sao vậy, rơi tiền?"
Tiết Giai Kỳ ném cặp sách lên giường: "Rơi mất thẻ cơm. Đã tức rồi, ra khỏi khu phòng học lại thấy..."
Lâm Cam thấy cô ấy dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: "Sao không nói?"
Tiết Giai Kỳ cười ngượng ngùng: "Không có gì, không có gì..."
Lâm Cam liếc cô ấy.
Tiết Giai Kỳ xịu mặt: "Thấy bạn học Chu đi với nữ sinh kia."
Lâm Cam: "..."
Lâm Cam phi sáng đẩy Tiết Giai Kỳ ngã xuống giường, giả bộ muốn bóp cổ cô ấy.
"Corgi, sao cậu có thể thành thật như thế được, bảo cậu nói là cậu nói? Bà đây muốn bóp chết cậu."
Tiết Giai Kỳ xin tha thứ: "Đại tỷ, nhưng cậu bảo tớ nói mà."
Lâm Cam: "..."
Cô dừng một chút rồi lại nhào tới.
"Bà đây không cần biết, đều do cậu quá thành thật."
___
Lúc tắt đèn, Lâm Cam thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều là cảnh Chu Viễn Quang đi với nữ sinh khác.
"Bạc tình, kiêu ngạo, khốn kiếp..."
Điện thoại di động bỗng rung lên.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Sao hôm nay không chờ tôi?"
Lâm Cam bật cười, cậu mẹ nó còn mặt mũi để ý đến tôi?
Tôi không thèm trả lời tin nhắn của cậu.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Hửm?"
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Nói đi, tôi biết cậu có ở đó."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Lâm Cam..."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Mai mang kẹo cho cậu, được không? Ăn kẹo cậu có thể vui lên không..."
Lâm Cam bị anh gửi một tràng tin nhắn tới nhức đầu.
Đọc được câu sau cùng thì giận mà cười. Tùy tiện cho tôi là chó nhỏ, mèo nhỏ, phát một nắm kẹo là được hả?
Cô rất muốn chất vấn Chu Viễn Quang: Sao tối lại đi với người khác?
Lâm Cam nghĩ ít nhất buổi tối đi cùng nhau là đặc quyền Chu Viễn Quang dành cho mình.
Bây giờ thì sao? Xem chuyện gì xảy ra đi?
Đứng trước mặt người mình thích, người lớn gan lớn mật như Lâm Cam cũng sợ này sợ kia. Lại càng sợ giáp mặt chất vấn, chuyện càng rắc rối hơn. Thế nên, cô chỉ có thể gặm nhấm vấn đề này trong lòng.
Vì Chu Viễn Quang, cô trở thành quỷ nhát gan.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Lâm Cam..."
Lần này Lâm Cam bị anh đánh bại.
"Tôi không đợi, cậu vẫn có người khác đi cùng mà."
Đáng chết, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi đi.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Biết ngay cậu tức giận mà."
Lâm Cam không trả lời lại.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Nhiều người như vậy, tôi nghĩ nếu không nhận, cậu ấy sẽ mất mặt lắm."
Dù sâu trong lòng Lâm Cam hiểu được điều này, nhưng vẫn khó tiếp thu.
"Tôi thì sao? Tôi đứng ở đó có mất mặt không?"
"Tôi trả lại cho cậu ấy rồi."
"Ờ." Lâm Cam vẫn còn tức giận.
"Hôm nay ở trên đường, tôi trả lại, không nhận thư của cậu ấy. Cậu có thể đừng tức giận không..."
"Bạn học Chu, tôi là gì của cậu? Người khác đi chung với cậu, tôi thấy mình không có tư cách tức giận."
Lâm Cam càng nói càng thấy nghẹn khuất. Mỗi lần nhắc đến chuyện của Chu Viễn Quang, cô đều không bình tĩnh được.
"Cậu có thể đừng nói những lời như vậy không..."
"Tôi nói lời gì?"
"Cậu tức giận như thế, tôi sẽ đau lòng."
Lâm Cam mắng một câu rồi vứt di động bên gối. Tiết Giai Kỳ vừa tiến vào mộng đẹp nghe thấy tiếng động thì trở mình.
"Đau lòng" này là gì đây?
Lâm Cam chôn đầu vào gối, im lặng "A a a a a a " mấy lần.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Muốn kể cho cậu một chuyện."
Lâm Cam bĩu môi, cảm giác quá thoải mái, cô không nhịn được muốn trêu chọc anh thêm chút nữa.
"Tôi không muốn nghe. Trừ khi..."
"Trừ khi gì?"
"Trừ khi cậu cho tôi xem tên tôi trong danh bạ của cậu."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Nhất định phải xem?"
Lâm Cam: "Ừ."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Vậy cậu không được cười."
Lâm Cam lại "ừ" lần nữa, có điều cô rất mong chờ.
Một phút sau, Chu Viễn Quang gửi ảnh chụp màn hình qua.
Tai Lâm Cam bắt đầu đỏ lên: "Sao lại lưu là "Ngọt Ngào"?"
Chu Viễn Quang thấy cô hỏi câu này, mắt hơi cụp: "Vì "cam" nghĩa là ngọt."
Lâm Cam: "Chỉ thế thôi?"
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "... Thế nào cũng phải nói sao?"
Lâm Cam: "Nếu vẫn muốn tôi tức giận thì có thể không nói."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Cậu... chỉ cho tôi một lựa chọn."
Lâm Cam: "Hì hì."
Sau đó Lâm Cam thấy anh gửi tin nhắn thoại đến.
Dù giọng anh rầu rĩ như không vui, hơn nữa còn gằn từng chữ khiến lòng người ta mê say.
"Vì cậu rất... ngọt ngào."
Âm cuối cùng xen lẫn xấu hổ, Chu Viễn Quang nói chữ "ngọt" vô cùng nhẹ.
Tim Lâm Cam đập gia tốc, trong đầu "ầm ầm" như pháo bông. Cái từ "ngọt ngào" này... Lâm Cam thấy mình trúng phải ma trú rồi.
Nếu đây là lời đường ý mật, Lâm Cam nghĩ mình nhất định sẽ chết chìm trong đó.
Hết chương 32.
Lời của tác giả:
Lâm Cam mắng trong lòng một câu: "Bạn học Chu, dù được dỗ dành, không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho cậu ngay."
Mắt Thu Thu sáng lấp lánh: "Ngày mai chúng ta... tiếp tục khiến bạn học Chu quýnh lên chứ?"