Thanh Liên nhìn tư thế khó hiểu của Vân Tranh, cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói: "Nàng làm cái gì vậy? Quay lại để ta xem cái miệng nhỏ phía dưới nàng."
Vân Tranh do dự một chút rồi nói: "Vậy thì sao được? Sư bá là trưởng bối, sao có thể dùng... Dùng mông đối diện sư bá?"
Thanh Liên nghe vậy có chút mất kiên nhẫn túm chân Vân Tranh, xoay nàng lại: "Ta liếʍ cũng liếʍ rồi, giờ mới chú trọng bối phận, không thấy muộn à?"
Thanh Liên khảy ngón tay thon dài vào phấn nộn khe hở dưới thân Vân Tranh, nàng không nhịn được run lên, nghe Thanh Liên khẽ nói:
"Vậy nàng nói... nàng bất kính với sư bá như vậy... Ta nên phạt nàng thế nào đây? Hửm?"
Cảm giác kɧoáı ©ảʍ nhỏ bé khiến Vân Tranh run rẩy toàn thân, nàng run giọng nói:
"Tại sư bá làm ta ... a!"
Vân Tranh còn chưa dứt lời đã cảm thấy một vật lạnh lẽo cực độ đột nhiên bị nhét vào ŧıểυ huyệt của mình.
Vân Tranh hoảng sợ, vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiệt độ nên ŧıểυ huyệt co rút lại, đẩy vật thể trơn trượt ra ngoài.
Vân Tranh quay đầu, thấy trên tay Thanh Liên có mấy khối băng vừa ngưng kết.
Vật vừa tiến vào cơ thể nàng hẳn là thứ này.
Thanh Liên thấy Vân Tranh đẩy băng ra, lại nhét một khối vào.
Cảm giác vật lạnh lẽo tiến vào cơ thể thật không dễ chịu, Vân Tranh lập tức không quen co rúm lại.
Vì băng trơn, nó lại bị đẩy ra.
Thanh Liên không hoảng hốt, lại nhét vào một khối mới, tựa hồ không biết mệt mỏi.
Thanh Liên vui vẻ nói: "Nàng xem cái miệng nhỏ này ăn ngon miệng chưa kìa..."
Thật lòng mà nói, cảm giác bị nhét băng vào người không hề dễ chịu, thậm chí khó chịu.
Vân Tranh nhịn không được mở miệng: "Sư bá, đừng nhét băng nữa được không? Không thoải mái..."
"Không thoải mái mà còn ra lắm nước thế?" Thanh Liên duỗi ngón tay khuấy lung tung trong mật huyệt Vân Tranh, vừa nói: "Mấy ngày không làm mà đã chặt vậy rồi... Hửm? Về sau chắc phải nhét cái gì vào cho nàng luôn mới được?"
Vì ŧıểυ huyệt vừa bị nhét băng, nhiệt độ xuống thấp, nên mẫn cảm hơn với nhiệt độ trên ngón tay Thanh Liên.
Thanh Liên cảm thấy ngón tay vừa vào đã bị ŧıểυ huyệt siết chặt, cảm giác mềm mại khiến hắn muốn để mãi trong đó không rút ra.
"Đó là băng tan thành nước... Ưm a... Không phải ta..." Vân Tranh giải thích, vừa cảm thấy Thanh Liên lại nhét hai ngón tay vào, nhanh chóng và mạnh mẽ rút động, va chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể nàng.
Nàng không nhịn được hơi nhấc mông theo tiết tấu của Thanh Liên.
"Ưm... A... Sư... Sư bá... Ưm a ......" Động tác Thanh Liên càng lúc càng nhanh, Vân Tranh cảm thấy tê dại từ sống lưng leo lên.
"A... A... Sắp rồi... A Ưm..." Bụng Vân Tranh thắt lại, nhẹ nhàng lắc lư theo Thanh Liên.
Nhưng ngay khi nàng sắp đạt đỉnh, Thanh Liên đột ngột rút ngón tay ra.
Vân Tranh cảm thấy mình từ mây rơi xuống vực, vô lực nằm lên người Thanh Liên, tay vẫn nắm chặt ©ôи th!t nóng hổi của hắn.
"Sư bá..." Vân Tranh oán trách.
"Gọi ta gì?"
"Sư... Thanh Liên..." Vân Tranh vuốt ve ©ôи th!t Thanh Liên, chú ý thấy đầu khấc ứa ra giọt chất lỏng trong suốt.
Nàng đưa lưỡi liếʍ rồi ngậm lấy ©ôи th!t thô lớn, phối hợp với tay vuốt ve.
"Ô... Thanh... Liên... ô..." Vân Tranh ngậm lấy ©ôи th!t Thanh Liên, nói không rõ ràng.
Thân thể Vân Tranh khẽ lắc lư theo tay nàng vuốt ve, Thanh Liên nheo mắt nhìn kiều mông đang nhịp nhàng, chỉ thấy phấn huyệt giờ đang đóng mở khao khát, phun ra chút mật dịch trong suốt.
"Gọi ta... làm gì..." Giọng Thanh Liên đầy du͙© vọиɠ, hắn nắm mông Vân Tranh xoa bóp, tay kia vuốt ve đùi trong, nhưng không chạm vào ŧıểυ cúc ở giữa.
"Ô... Muốn... Thanh Liên... ô..." Vân Tranh vừa vuốt ve ©ôи th!t Thanh Liên vừa nói.
"Muốn ta gì?" Thanh Liên khẽ chạm ngón tay vào ŧıểυ hoa cúc rồi nhanh chóng rời đi, nhưng chỉ chạm nhẹ cũng khiến Vân Tranh run lên.
"Muốn... Muốn Thanh Liên...cái đó…" Vân Tranh nhìn chằm chằm ©ôи th!t trong tay, nó thật lớn, căng đến ê ẩm cả miệng nàng.
"Cái nào?" Thanh Liên vẫn không chịu buông tha.
"Muốn... Thanh Liên... ©ôи th!t lớn..." Nói xong, Vân Tranh chỉ thấy mặt mình nóng bừng.
"Ha hả..." Thanh Liên cười khẽ: "Muốn nó làm gì... Hửm?"
"Muốn... Muốn..." Vân Tranh không hiểu sao sư bá cứ thích nàng nói những câu da^ʍ đãиɠ, bỗng thấy tủi thân, mũi cay xè, nước mắt chực trào ra.
"Nàng không nói... thì cứ thế này mãi thôi..." Thanh Liên ấn mông Vân Tranh xuống thấp, hắn cúi xuống ngậm lấy khe hẹp kia.
mυ"ŧ rồi duỗi lưỡi chui vào ŧıểυ huyệt, linh hoạt di động, khẽ liếʍ vách trong.
"Ưm... A... Thanh Liên... A..." kɧoáı ©ảʍ ập đến, Vân Tranh không rảnh lo ©ôи th!t Thanh Liên nữa.
Nàng chỉ muốn kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ hơn, ŧıểυ huyệt hư không chỉ muốn được lấp đầy, nàng muốn kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.
Cuối cùng Vân Tranh không rảnh lo rụt rè, rêи ɾỉ kêu lên: "A... Ta muốn... Ưm... Thanh Liên... ©ôи th!t lớn... A... Muốn, muốn... Thanh Liên cắm ta... Ưm a ......" Thanh Liên bỗng cắn nhẹ vào hoa hạch đang cương cứng khiến Vân Tranh thét lên.