Thấy hắn im lặng, Ngọc Tranh cho rằng hắn ngầm thừa nhận, chẳng biết nói gì thêm, chỉ ngồi ngẩn ngơ.
Cuối cùng Liên Túc lên tiếng: “Nếu ngươi biết ta thích tỷ tỷ ngươi, sau này đừng nhắc chuyện song tu. Ta không biết ngươi nghe đâu ra mấy biện pháp bàng môn tả đạo, nhưng Thiên Đình tuyệt đối không cho phép. Chuyện đêm qua không được nói với ai, kẻo lộ ra việc ngươi trộm ‘Tương Giang’.”
Nhưng trên đời nào có tường không lọt gió, huống chi ở Thiên Đình thiên quy nghiêm khắc.
Chuyện này cuối cùng đến tai Vương Mẫu.
Bà nổi giận định bắt cả ba xuống trần.
Ngọc Tranh vội quỳ xin: “Trộm ‘Tương Giang’, hạ dược thần quân đều là việc Ngọc Tranh một mình làm. Thần quân không biết, tỷ tỷ càng không hay. Nếu phạt, chỉ nên phạt mình Ngọc Tranh. Mong Vương Mẫu minh giám.”
Nhờ Ngọc Tranh nhận hết tội, Vương Mẫu phạt nàng trông coi Linh Tuyền Tiên Cảnh cho bà trong chín năm, sau mới được về Bách Hoa Điện.
Trong chín năm không ai được thăm, để nàng tĩnh tâm hối cải.
Hình phạt này đã nhẹ, Liên Túc chẳng thể nói gì, chỉ tạ ơn Vương Mẫu.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu Ngọc Tranh không nhìn Liên Túc.
Thời gian trôi, hắn càng ngày càng lo cho nàng, không biết nàng sống thế nào.
Hiểu tính nàng, hắn biết nàng khó mà chịu được cô đơn.
Hắn bắt đầu hối hận, sao lúc nàng nhận tội hắn không ngăn cản?
Rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt.
Liên Túc nhận ra, khi Ngọc Tranh không ở đây lòng hắn luôn bất an.
Hắn muốn thăm nàng nhưng chẳng tìm được cơ hội.
Thoáng chốc đã sáu năm.
Một ngày, Vương Mẫu rời Thiên Đình nửa ngày để dự tiệc.
Liên Túc và Ngọc Lưu nhân cơ hội hiếm có lẻn vào cấm địa giam Ngọc Tranh.
Liên Túc thả một con sâu ngủ khiến tiên vệ canh gác ngủ say.
Hai người đi sâu vào cấm địa, chợt thấy một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi chạy tới.
Ngọc Lưu còn đang nghi hoặc sao nơi này có trẻ con thì nghe đứa trẻ gọi: “Nương, sao người ở đây? Chẳng phải người vừa đi về phía hồ sao?”
Ngọc Lưu và Liên Túc giật mình.
Ngọc Lưu và Ngọc Tranh là song sinh nên đứa trẻ chắc chắn nhầm Ngọc Lưu là Ngọc Tranh.
Liên Túc quan sát, thấy đứa trẻ mặt mày giống mình lạ thường.
Hắn sinh lòng thương tiếc, ngồi xổm xuống hỏi: “Hài tử, ngươi năm nay mấy tuổi?”
ŧıểυ đồng suy nghĩ, đáp: “Nương nói con năm tuổi.”
Liên Túc giật thót, tính ra Ngọc Tranh bị giam đã sáu năm, thời gian khớp hoàn toàn.
Chẳng lẽ đây là con hắn?
Hắn ôm đứa trẻ, dịu dàng hỏi: “Hài tử ngoan, ngươi tên gì?”
“Nương gọi ta ŧıểυ Hổ.”
“Nương ngươi đâu?” Liên Túc hỏi tiếp.
ŧıểυ Hổ chỉ vào Ngọc Lưu, ngạc nhiên: “Chẳng phải ở cạnh người sao? Người không thấy?”
Ngọc Lưu vội nói: “Ta là tỷ tỷ của nương ngươi, nên chúng ta giống nhau. Ngươi dẫn chúng ta tìm nương được không?”
ŧıểυ Hổ từ nhỏ chưa gặp người lạ, nay có khách đến, nó hưng phấn dẫn hai người đến chỗ Ngọc Tranh.
Ngọc Tranh không ngờ được gặp lại người nàng ngày đêm mong nhớ.
Nàng ngẩn ngơ nhìn Liên Túc, hồi lâu mới thốt lên: “Thần quân…”
Ngọc Lưu thấy muội muội vẫn một lòng hướng về thần quân, lòng đau xót.
Nhưng nhìn hai người thâm tình, dù có ngàn lời muốn nói, nàng quyết định nhường cơ hội cho họ.
Nàng bế ŧıểυ Hổ, nói: “Để cha nương ngươi nói chuyện, ngươi theo a di đi dạo một lát.”
Liên Túc thấy hai người nàng đi xa mới nói: “ŧıểυ Hổ có phải là …”
Ngọc Tranh không đợi hắn nói hết lời, liền ngắt lời: “Không phải, ŧıểυ Hổ là ta dùng củ sen trong hồ này tạo thành vì cô đơn, chứ không như Thần quân nghĩ. Nó lớn lên giống Thần quân, là vì khi tạo ra nó, ta hy vọng nó có thể bầu bạn, trò chuyện cùng ta như Thần quân đã từng.”
Liên Túc thở dài: “Nếu nó chỉ là một củ sen, sao ta lại không nhận ra chân thân? Lẽ nào Tranh Nhi hận ta?”
Ngọc Tranh cười, nói: “Ngọc Tranh chưa từng hận Thần quân, chưa từng. Chỉ là ŧıểυ Hổ thật sự không phải con của Thần quân. Có lẽ, khi tạo ra nó ta đã thêm nước linh tuyền ta trông coi nên Thần quân mới không nhận ra chân thân của nó chăng?”