A Đông nói :
"Xích Lỗ Ôn sẽ không có việc gì chứ?"Ta lắc đầu nói :
"Mục đích của Thác Bạt Thuần Chiếu là cầu tài cũng không muốn hạ thủ đối với Xích Lỗ Ôn, sinh ý của Xích Lỗ Ôn khắp hai miển Hồ Hán, hiện tại giết chết hắn không có bất cứ chỗ tốt nào. "A Đông thấp giọng nói :
"Thác Bạt Thuần Chiếu làm như vậy có phải vì ngại mổ gà lấy trứng(4) hay không?"(4) : Chi thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài .
Ta lớn mật suy đoán :
"Ngươi có phát hiện điều này hay không, Thác Bạt Thuần Chiếu đang nóng lòng muốn đem toàn lực nắm trong tay của mình. Hắn càng sốt ruột càng chứng minh Bắc Hồ khả năng tồn tại một nguy cơ không cho chúng ta biết. "A Đông tràn ngập nghi ngờ nói :
"Chủ nhân là nói, vị trí của Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa có ngồi vững chắc?"Ta gặt đầu nói :
"Mỗi một tân quân khi ban đầu thượng vị tất phải làm ra một loạt hành động kiên quyết quả đoán, như diệt trừ đối lập củng cố quyền lực của mình, thế nhưng bước chân lần này của Thác Bạt Thuần Chiếu bước được có phần quá lớn rồi. "Một đội binh mã đang đi về phía chúng ta, ta cùng A Đông vội vàng xoay người sang chỗ khác, trốn vào trong đám người ở bên cạnh .
Đợi cho binh mã đi qua, chúng ta mới đi về quán trọ . Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnTa thấp giọng nói :
"Hai Hồ chiến tranh vừa kết thúc, sự thực chứng minh Thác Bạt Thọ Thiện dấy lên trận chiến tranh này thật sự là hành động ngu ngốc, hao tài tốn của, làm cho cả quốc lực của Bắc Hồ nhanh chỏng giảm xuống, ta tin tưởng nội bộ của Bắc Hồ cũng nhất định đối với trận chiến tranh này có cái nhìn khác nhau .
A Đông gật đầu nói :
"Thác Bạt Thuần Chiếu lên ngôi vào thời gian này xem ra cũng không phải thoải mái như vậy.
"
Ta cười nói :
"Năm đó hắn đem Lục Hải Nguyên trao trả lại cho ta, đã bị không ít người phê bình, lần này hắn muốn thừa dịp cơ hội này để đòi lại Lục Hải Nguyên cũng hợp tình hợp lý. Hiện tại ngẫm lại, hắn cùng phụ hoàng ta đã lén đạt thành liên minh cũng là điều bình thường. Lấy quốc lực hiện tại của Bắc Hồ, căn bản không có lực lượng để phát động chiến tranh, phụ hoàng đáp ứng đem Lục Hải Nguyên trả cho hắn, hắn tại quốc nội Bắc Hồ mới có giao phó, uy tín có thể cao hon một tầng. Đem ta giam lại tại Bắc Hồ, với hắn mà nói có thể thanh trừ một đại hoạn tâm phúc, đối với phụ hoàng ta mà nói, hắn có thể nhân cơ hội khống chế ta và thu hồi đất đai, cả song phương bọn họ cũng có thể thu lợi, cớ sao mà không làm.
"
A Đông nói :
"Thác Bạt Thuần Chiếu rất có khả năng là ý thức được chủ nhân sê mang đến uy hiếp cho hắn, muốn hạ thủ trước để diệt trừ chủ nhân.
"
Ta tán thành gật đầu nói :
"Chỉ tiếc hắn quá mau một ít. ..
"
Ta dừng một chút mới nói :
"Hắn muốn mau chóng xoay chuyển hiện trạng kinh tế ở quốc nội, trận chiến tranh giữa hai Hồ đã khiến đại bộ phận tài phú của quốc nội chảy vào hầ bao của bọn thương nhân đầu cơ. Nếu như ta là hắn ta sẽ dùng phương thức vắt sữa dê làm cho đám thương nhân này tự giao ra tiền để dùng cho phát triển kinh tế của Bắc Hồ một lần nữa, nhưng Thác Bạt Thuần Chiêu lại sử dụng phương thức nhanh chóng nhất. Giống như theo lời của ngươi là mổ gà lấy trứng, không tiếc làm thương tổn cảm tình của đa phần thương nhân, cố gắng bên trong thời gian ngắn nhất làm cho tiền tài bị xói mòn một lần nữa trở về quốc khố.
"
A Đông liên tiếp gặt đầu .
Ta lại nói :
"Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu từ lâu đã có ý đối phó ta, thế nhưng tại trước khi chưa có trở mặt, dù sao ta cũng là Bình Vương của đại Khang, phò mã của Bắc Hồ, con gái của Bác Thiếp Nhĩ không ngờ lại kiêu ngạo đến nông nổi bao vây phủ công chúa, từ đó trở đi chuyện này có thể thấy được, Bác Thiếp Nhĩ chưa hẳn đối với Thác Bạt Thuần Chiếu tâm phục. Lúc tại tế tự hắn giết hai Vương phi, điều này cho thấy nội bộ hoàng thất vẫn còn đang tồn tại nhân tố bất ổn.
"
Ta tràn ngập lòng tin nói :
"Lấy ta lý giải đối với Thác Bạt Thuần Chiếu, hắn cũng không phải là một người chỉ vì cái trước mắt. Hiện tại tất cả những chuyện đã phát sinh làm cho ta tuyệt đối tin tưởng, bên người hắn nhất định còn tồn tại nguy cơ nặng nề, hắn cấp bách yêu cầu trước mặt nhân dân trong nước chứng minh bản thân mình, cho nên hắn mới có thể áp dụng một loạt thủ đoạn đặc biệt như thế này. "
Số binh sĩ vây quanh phủ đệ của Xích Lỗ Ôn ngày hôm sau đã bắt đầu bỏ đi, Xích Lỗ Ôn vì đổi lấy tự do, khẳng định sẽ phải trả cái giá rất xa xỉ .
Thời gian chờ đợi thật dài đằng đẵng, dựa theo suy đoán của ta, cho dù Trần Tử Tô cùng Sở Nhi chậm lắm xuất ra tin tức ta trở về Tuyên Thành cũng phải mười ngày sau, trước đó Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không buông tha cảnh giới đối với các trạm kiểm soát .
Mỗi ngày ta ngoại trừ cùng A Đông ở trong thành hỏi thăm thế cục trong nước của Bắc Hồ, đó là nhân cơ hội tại thành Ô Khố Tô du ngoạn các nơi một phen, cũng cảm thấy đỡ buồn chán. Duy nhất không yên lòng đó là Lục Châu, không có ta ở bên cạnh không biết nàng có thể cầm cự tới khi nào .
Chuyện ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, ngay tại thời gian tin tức ta trở về Tuyên Thành truyền đến, đột nhiên nghe được tin tức bệnh tình của Lục Châu đã thêm nguy kịch .
Biến hóa đôt nhiên này nhất thời đã làm xáo trộn địa thế của ta .
A Đông mù mờ nói :
"Không thề nào! Trước đó vài ngày vương phi vẫn còn tốt lắm mà, vì sao lại đột nhiên bệnh nặng được? Không phải Thác Bạt Thuần Chiếu đang cố ý tung tin để dẫn dụ chủ nhân hiện thân chứ?
"
Ta gật đầu nói :
"Phía Tuyên Thành mặc dù đã truyền ra tin tức chúng ta bình yên trở về, Thác Bạt Thuần Chiếu chưa hẳn đã tin đâu, hắn khả năng dùng hoả mù giống như vậy tới để mê hoặc chúng ta.
"
A Đông nói :
"Chủ nhân, chúng ta có cần dựa theo kế hoạch ban đầu trở về Tuyên Thành hay không?
"
Ta trầm ngâm chốc lát mới nói :
"Hoãn lại thêm hai ngày đi, nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu cố ý tung tin, mức độ kiểm tra ở trạm kiêm soát biên cảnh chưa hẳn sẽ buông lỏng. Có Thải Tuyết ở đó, qua hai ngày bọn họ hẳn là có thể đạt được tin tức ta quả thực đã trở lại Tuyên Thành.
"
Ta dừng một chút lại nói :
"Bất kể bệnh tình của Lục Châu là thật hay giả, hiện tại ta cũng không thể an tâm mà rời khỏi đây được, ta phải vững tin nàng bình an vô sự mới có thể đi.
"
A Đông gật đầu nói :
"Ta sẽ đi tìm hiểu thêm một chút tin tức. "
Tin tức A Đông phản hồi trở về đã khiến cho ta càng bất an. Hai ngày này ngự y trong hoàng cung nhiều lần ra vào phủ công chúa, hơn nữa hoàng tộc đại thần đi trước thăm hỏi nối liền không dứt, thậm chí ngay cả Xích Lỗ Ôn cũng đăng môn đi thăm hỏi bệnh tình của Lục Châu. Ta dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, có thể Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không thêu dệt ra lời bịa đặt .
Ta rơi vào trong mâu thuẫn vô tận, hiện tại rời khỏi Ô Khố Tô không thể nghi ngờ là thời khắc an toàn nhất, thế nhưng cứ như vậy vứt bỏ Lục Châu, lương tâm ta rất khó dễ chịu. Ta tinh tưởng ý thức được, bản thân tại thời khắc mấu chốt vẫn chưa có cách nào chặt đứt được sợi dây tình cảm, đó là khuyết điểm lớn nhất của ta, điều này đối với một vương giả mà nói không thể nghi ngờ là nhược điểm trí mạng .
A Đông yên lặng chỉnh lý bọc hành lý, hắn đã chờ đợi ta quyết đoán tròn ba ngày .
Từ khi sau khi chuyện của Lệ Cơ, ta phát hiện bản thân mình đã thay đổi rất nhiều, loại cải biến này không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Muốn trở thành đế vương lẽ nào nhất định phải hi sinh cảm tình của bản thân hay sao?
A Đông thấp giọng nói :
"Chủ nhân, chúng ta nên xuất phát thôi.
"
Ta bỗng nhiên nói :
"Nếu như cho ngươi lựa chọn, ngươi có thể buông tha nữ nhân của mình hay không?
"
Khóe môi A Đông kịch liệt co quắp một chút, câu hỏi của ta đã dẫn phát ra nỗi thống khổ sâu nhất trong nội tâm hắn. Hồi lâu hắn mới nói :
"Sau khi Ô Linh chết, ta đã thành một người chết. ..
"
Khi hắn quay đầu lại, trong mắt mơ hồ đã lấp lóe lệ quang kích động :
"Chủ nhân ngươi cùng ta bất đồng, ngươi nhất định trở thành một vương giả, cái nào nhẹ cái nào nặng nhất định phải phân rõ.
"
Ta thấp giọng nói :
"Nếu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, mặc dù có cho ta đạt được thiên hạ thì còn có ý nghĩa gì chứ?
"
Trong chớp mắt ta đã hạ quyết tâm :
"A Đông, ngươi giúp ta liên hệ Xích Lỗ Ôn, ta muốn gặp hắn!
"
Trong ánh mắt A Đông toát ra ánh mắt kính nể không gì sánh được, nặng nề gật đầu, buông bọc hành lý đi ra ngoài cửa .
Ngồi đối diện cùng ta trong ghế lô ở trên tầng hai Tiêu Kim Quật, ánh mắt Xích Lỗ Ôn bình tĩnh mà thâm thúy, giống như một cái giếng cổ cực kỳ sâu thẳm, không một chút gợn sóng. Y tỉ mỉ quan sát ta, hồi lâu trên mặt mới lộ ra một dáng tươi cười ấm áp :
"Ta từ lâu đã biết, ngươi vẫn chưa rời khỏi đây.
"
Ta nở nụ cười :
"Xích Lỗ Ôn huynh dùng cái gì sẽ cho là như thế?
"
Xích Lỗ Ôn nói :
"Toàn bộ trạm kiểm soát trên tuyến đường đi Tuyên Thành đều kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, phàm là đàn ông thân cao xấp xỉ cùng ngươi cũng phải trải qua kiểm tra toàn diện.
"
Y nhìn mặt ta một chút lại nói :
"Dịch dung mặc dù xảo diệu, nhưng có một số việc không thể giả được. Khẩu âm cùng cử chỉ hoàn toàn có thể bại lộ tất cả của một người, lấy sự nhanh trí của công tử tuyệt sẽ không tại khoảng thời gian nguy hiểm nhất mà bỏ đi. "