Xa Hạo chỉ hướng thái miếu nói :
"Đợi đến lúc nửa đêm ta sẽ lẻn vào từ đường nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào, nếu như bên trong quả thật có người nào đó đang ẩn núp, ta nhất định có thể buộc hắn phải ra khỏi từ đường, công tử mang bọn Đằng Đa Nhĩ đi trước đến hậu phương thái miếu chuẩn bị ngăn chặn ở đó .
Ta gật đầu, căn dặn thêm :
"Xa huynh nhất thiết phải cẩn thận.
"
Xa Hạo cười nói :
"Công tử yên tâm!"
Ta mang theo mười hai võ sĩ của Đằng Đa Nhĩ đi tìm hai chiếc thuyền lặng lẽ bơi tới giữa hồ, rồi chuyển tới phía sau thái miếu, thái miếu được xây dựng trên ngọn núi đá, cự ly cách mặt hồ ít nhất cũng phải cao tới hai mươi trượng, tất cả những hòn đá tảng phía sau đều được mài cực kỳ nhẵn bóng, những khe hở xen giữa cho dù là lưỡi dao cũng không cách nào cắm vào được, cho nên căn bản không có bất luận thứ gì để đưa tay nắm lấy, người thường khẳng định sẽ không thể nào leo từ mặt hồ lên đển phía trên được .
Đằng Đa Nhĩ sai bọn võ sĩ chuẩn bị sẵn nỏ tiễn, nếu như có người bất chợt đi ra từ trong thái miếu, tại không trung chúng ta sẽ bắn cho người đó thành tổ ong vò vẽ .
Thời gian dần dần cứ thế trôi qua, nhưng chúng ta không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hết sức chăm chú nhìn thẳng về phương hướng thái miếu .
Ta bỗng nhiên lưu ý đến trên vách cao ở thái miếu, nơi đó đột nhiên thổi ra một làn khói đen, khi tỉ mỉ nhìn lại, làn khói đen đó không ngờ là một bóng người, dưới ánh trăng càng lộ vẻ xinh xắn và yểu điệu, chắc hẳn đó là một phụ nữ, nàng từ trên vách cao đột nhiên như quỷ mị phi xuống dưới mặt hồ .
Sau đó trên vách cao xuất hiện thêm một thản ảnh màu đen, người này cao lớn hơn nhiều so với người lúc trước, nhìn từ thân hình ta rất dễ nhận ra y chắc chắn là Xa Hạo, thấp giọng mệnh lệnh :
"Bắn!"
Bọn võ sĩ nhắm vào bóng đen trên không trung đồng loạt bắn ra nỏ tiễn trong tay, không nghĩ tới bóng đen nhỏ nhắn kia tại không trung đột nhiên chuyển quỹ đạo, như sao băng rơi về hướng đội thuyền bên này của ta .
Ta rút ra trường đao, dồn sức cách không chém ra một đao thật mạnh, đao phong lạnh thấu xương mang theo tiếng gió rít gào chém ngang tới hắc y nhân kia, hai tay hắc y nhân giơ lên từ trong tay áo, dưới ánh trăng phát ra ánh kim loại sáng bóng chói mắt .
Hai tay kẹp lấy lưỡi đao của ta rồi đột ngột dừng lại tại không trung, ta nổi giận gầm lên một tiếng xoay tròn chuôi đao, cả người nàng mượn thế chợt xoay tròn lên như máy xay gió. Tiếp đó mũi chân chuẩn xác điểm lên thành một chiếc thuyền khác, chỉ nghe vang lên một tiếng răng rắc, chiếc thuyền kia không ngờ bị nàng mạnh mẽ chấn gãy đôi thành hai đoạn, sáu tên võ sĩ trên thuyền hốt hoảng la lên, tất cả mất thăng bằng ngã nhào xuống nước .
Những võ sĩ còn lại trên thuyền của ta lại bắn ra một loạt nỏ tiễn, hắc y nhân kia lại đạp gót chân lên đầu mạn thuyền, cả nửa con thuyền đột nhiên bị hất cao lên, tất cả nỏ tiễn đều bắn lên hết boong thuyền. Ta nổi giận gầm một tiếng, hai tay nắm chặt đao, dốc toàn lực lao về phía nàng ta .
Lưỡi đao sạt qua, boong thuyền bị ta chém gãy thành hai đoạn, hắc y nhân khẽ điểm mũi chân lên đầu các võ sĩ đang ở trong nước, thân thể đã tà tà bay về phía bờ hồ. Xa Hạo đang ở không trung, giương cung cài tên, bắn ra ba mũi tên nhanh như tia chớp, hắc y nhân vung lên hai tay đẩy ra cả ba mũi tên, tiếp theo đột nhiên vươn tay bám chặt lên phân nửa boong thuyền rồi lôi mạnh về phía sau, cả người rơi đúng vào trên boong thuyền, dừng lại nghỉ trong chốc lát sau đó lại phi thân bay lên, lên xuống liền hai cái đã lên tới bờ .
Xa Hạo vững vàng hạ xuống một đầu kia của boong thuyền, dưới chân mượn lực khống chế boong thuyền như mũi tên rời dây cung đuổi theo phương hướng của hắc y nhân kia .
Bọn thủ hạ võ sĩ vớt mấy võ sĩ ban nãy bị ngã xuống nước lên, vừa rồi bị hắc y nhân đạp trúng đỉnh đầu nên cả bọn bị vỡ đầu đã chết thẳng cẳng. Chúng ta nhanh chóng cập thuyền nhỏ vào bờ. Hắc y nhân và Xa Hạo đang đấu rất kịch liệt, võ công của nàng ta mặc dù cao cường nhưng nhất thời vẫn không có cách nào thoát khỏi Xa Hạo bám riết .
Bởi vì mang theo khăn che mặt nên ta thấy không rõ bộ mặt của nàng, tuy nhiên thân hình nàng đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, hệt như một thiếu nữ vậy .
Vũ khí của nàng là hai cái bao tay bằng kim loại, không chỉ có thể đeo ở trên tay để làm vũ khí đối địch, hơn nữa có thể tùy theo mà kéo dài ra trở thành một sợi roi để sử dụng .
Ta bảo bọn võ sĩ canh giữ ở bốn góc và không được tự ý tiến công để khỏi phải hại chết người vô tội .
Xa Hạo hiển nhiên đã chiếm thượng phong, trường kiếm dần dần ngăn chặn hoàn toàn thế tiến công của hắc y nhân .
Lòng ta mừng rỡ, xem ra hôm nay nhất định có thể bắt được tên hắc y nhân này rồi, rốt cuộc đã tra ra manh mối sự việc ở thái miếu .
Trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhỏ, tiếng cười này đối với ta lại rất quen thuộc .
"U U!
"
Ta thầm gọi từ đáy lòng .
Vài viên đạn màu bạc bắn xuống từ không trung, "Oanh!
" một tiếng nổ vang lên, chúng ta nhất thời rơi vào một mảnh sương mủ dày đặc, ta vội vàng bảo vệ nơi yếu hại, tiếp đó lại nghe một tiếng cười chói tai :
"Muội tử, cảm tạ. ..
"
Thanh âm đó từ gần rồi đi xa, trong nháy mắt đã biến mất .
Một giọng nói mềm mại lúc ẩn lúc hiện truyền vào trong tai ta :
"Oan gia, một giờ sau, ta chờ chàng tại trong rừng cây phía đông Phong Lâm các.
"
Đợi đến khi sương mù tan đi thì đã không còn thấy hình bóng của hắc y nhân kia đâu .
Xa Hạo đi tới trước mặt ta, quan tâm hỏi :
"Công tử không có việc gì chứ?"
Ta chậm rãi lắc đầu, U U đột nhiên lần thứ hai xuất hiện làm nhiễu loạn tâm thần ta. Không hề nghi ngờ nữa, cô gái hắc y kia nhất định là đồng bọn của nàng, bằng không nàng căn bản sẽ không ra tay cứu giúp. Nhìn từ vóc dáng đó có vài phần giống như sư tỷ Tòng Linh của nàng. Có thể sai khiến Ma Môn xuất thủ chỉ có Yến Hưng Khải, xem ra Yến Hưng Khải mới là kẻ đứng sau xúi giục vụ việc hiển linh ở thái miếu lần này .
Từ phản ứng của mấy người xung quanh, bọn họ hiển nhiên không có nghe được lời nói lúc gần đi vừa rồi của U U, nàng nhất định là dùng cái công phu truyền âm nhập mật gì đó .
Ta kéo Xa Hạo qua một bên, thấp giọng nói lại cho y nghe ước định giữa ta và U U. Từ lần trước đơn độc ước hẹn với U U, Lãnh Cô Huyên đã theo đuôi đến, ta đương nhiên lại có thêm một cái tâm nhãn, chuyện giẫm lên vết xe đổ ta cũng không dám tuỳ tiện nếm thử .
"Quá nguy hiểm, công tử không được một mình đi mạo hiểm như vậy!
"
Xa Hạo thấp giọng nói .
Ta cười nói :
"Ta căn bản chưa từng nghĩ muốn đi gặp cô ấy một mình, có câu là
"hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô" (l), lần này ta tất nhiên sẽ phải chuẩn bị mới được!"
Một giờ sau, ta dựa theo ước định của U U đi tới rừng cây, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy nàng tới, lẽ nào yêu nữ này phát hiện ra đám người Xa Hạo đang âm thầm bảo vệ ta cho nên không dám đến? Ta cũng không muốn chờ đợi cả đời như vậy, suất lĩnh thủ hạ rời khỏi rừng cây sau đó trở về Phong Lâm các an giấc . Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Đi vào gian phòng của mình, ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác dị thường bất an. Tay phải cầm trường đao, khi đang muốn gọi lên thì lại nghe một tiếng cười dịu dàng, thấp giọng nói :
"Chàng sợ hãi cái gì, lẽ nào sợ ta ăn chàng hay sao?
"
Đốt nến lên, liền thấy U U một thân bạch y lẳng lặng ngồi ở trên giường, ôm lấy hai đầu gối, cẳng chân cong cong mềm mại và mắt cá chân trắng như tuyết lộ ra từ dưới chiếc váy, dưới ánh nên càng phát ra vẻ mê hoặc dụ người .
Ta thấp giọng nói :
"Cô…
"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Xa Hạo :
"Công tử có chuyện gì không?
"
U U vươn ngón trỏ đặt lên môi xuỳ một tiếng, cặp mắt long lanh hướng về phía ta khẽ nháy mắt .
Ta bình tĩnh nói :
"Không có việc gì, ta đang muốn đi ngủ.
"
Xa Hạo nói :
"Tối nay ta sẽ thủ ở ngoài cửa, công tử có chuyện gì thì cứ gọi ta.
"
Ta đáp ứng một tiếng .
U U kiều mị nhìn về phía ta, hướng ta phất phất tay ý bảo ta tới ngồi xuống bên cạnh nàng .
Ta lạnh lùng nói :
"Yêu nữ nhà cô, có phải lại muốn tới hại ta chứ gì?
"
U U ôn nhu nói :
"Oan gia, sao ta nỡ làm vậy…
"
Nàng chủ động dựa lên người ta, ta có bài học lần trước nên tâm phòng bị đã lớn hơn nhiều, chăm chú lưu ý đến nhất cử nhất động của của nàng .
U U thấp giọng nói :
"Chàng cứ lên giường cái đã!
"
Nói thể dường như nàng mới là chủ nhân nơi này, còn ta ngược lại trở thành tân khách đến đăng môn bái phỏng mất rồi .
U U thấy ta vẫn không nhúc nhích, thở dài một hơi :
"Chàng đúng là vẫn còn không tin ta.
"
Nàng đột nhiên rút ra trường đao bên hông ta. Lòng ta hốt hoảng, liền đó thấy nàng đã đặt lưỡi đao lên cái cổ trắng tinh của mình, đoạn cầm tay ta đặt lên chuôi đao, nói :
"Như vậy chàng đã yên tâm chưa?
"
Ta nhíu mày, nàng từ trước đến nay quỷ kế đa đoan, hôm nay không biết lại muốn giở trò gì đây :
"Cô vào đây có mục đích gì?
"
U U thản nhiên cười nói :
"Ta đã đoán được chàng sẽ không thành thật, không ngờ còn dám dắt theo một đám thủ hạ lợi hại đi vào rừng cây để phó ước, rõ ràng là muốn nhân cơ hội để bắt ta. Cho nên ta liền đi tới Phong Lâm các trước, ở lại trong phòng chờ chàng. "
Nàng ta quả nhiên giảo hoat .