Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 104: Gian tình (3)

Trước Sau

break
Như có một làn sóng thủy triều xô tới, mái tóc màu đỏ của Vân Na bồng bềnh như ngọn lửa giữa đêm khuya nàng đã làm cho máu của ta sôi lên tới mức cao nhất .

Bởi vì phòng của Tuệ Kiều và Thải Tuyết ở sát vách, nên Vân Na không dám lớn tiếng rên rỉ, cố gắng kiềm chế những tiếng thở dốc trong cổ họng, điều này lại càng thêm rung động lòng người .

Vân Na há mồm hôn mạnh vào môi ta, cái lưỡi mềm mại thâm nhập vào trong miệng của ta, cùng lưỡi của ta xoắn lại. Ta dùng hết khí lực ôm chặt lấy nàng, đôi ngọc phong đầy đặn ma sát liên tục vào ngực của ta .

Tình cảm mãnh liệt như đang gột rửa thân hình của hai chúng ta, thân thể mềm mại của Vân Na không ngừng run rẩy, nàng ngửa đầu ra phía sau .

Cái chân ngọc của Vân Na như một cái dây ngọc quấn vào hông của ta, đôi mắt màu xanh lam có hai giọt lệ chảy ra, nàng thì thào, giống như là cầu xin, giống như là rên rỉ, giống như là đang nói mơ .

Ta toàn lực công thành, đôi chân quấn quanh thân hình ta của Vân Na không ngừng quắp chặp, thân thể mềm mại phối hợp với động tác của ta .

Một cỗ lực hấp dẫn vô hình đã kéo chúng ta lại với nhau, công thành càng lúc càng kịch liệt, làm cho chúng ta như hòa tan vào với nhau .

Khi ta công thành đã xong, Vân Na cố sức cắn vào vai của ta, kêu lên một tiếng nhẹ nhàng như trút được bầu tâm sự, qua hồi lâu nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm mại xụi lơ nằm ở trên người của tạ mê say nói :

"Dận Không. .. Huynh là oan gia kiếp này của muội. . "

Sáng hôm sau khi ta tỉnh đậy, thì Vân Na đã dậy từ lâu rồi .

Ta mặc xong quần áo, thì thấy trên đệm có rơi mây sợi tóc dài, chắc là do đêm qua hưng phấn để lại, ta nhịn không được cười nói :

"Mộng xuân không có vết, nhưng mà tích thì lại còn. "

Khi ta ra khỏi phòng đã thấy mọi người tập trung đầy đủ trên thuyền, con thuyền cũng đi vào trong thủy vực Đại Khang .

Gia Cát Tiểu Liên ngồi xe đi tới bên người ta nói :

"Phía trước chính là Miện Trì thành, công tử có tính toán gì không?"

Ta lớn tiếng nói :

"Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đỗ lại ở Miện trì chuyển sang đường bộ tới Khang Đô. "

Trần Tử Tô cười nói :

"Chúng ta bảo Miện trì thành xuất binh hộ tống, công tử lần này phong quang, sẽ làm cho các vị hoành huynh thêm ghi hận. "

Ta cười ha ha nói :

"Cho dù ta chống gậy đánh chó ăn xin tới Khang Đô, thì họ cũng chẳng có ý niệm tốt gì với ta. Chuyện gì muốn tới sẽ tới, chúng ta lo lắng làm gì?"

Trần Tử Tô mỉm cười nói :

"Xem ra công tử đã có chuẩn bị lội ngược dòng. "

Ta giảo hoạt cười nói :

"Vua chỉ cần có dân tâm thì lo gì không được thiên hạ, chỉ cần có sự ủng hộ của dân chúng, ta cần gì phải quan tâm tới cảm thụ của bọn họ. "

Nói tuy rằng dễ dàng, thế nhưng ta cũng ý thức được mình không thể xem thường lực lượng của các vị hoành huynh, trong lòng ta đã có một kế hoạch sợ bộ, phải phân hóa bọn họ, đánh bại từng người đơn lẻ một .

Vân Na đang cùng Tư Hầu trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười lên một tiếng .

Ta đi tới, từ phía sau ôm lấy hai nàng, nói :

"Nói chuyện gì vậy? Có thể cho ta nghe một chút không?"

Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói :

"Đương nhiên là nói tới chuyện tốt mà huynh làm!"

Ta ha hả cười to nói :

"Là chuyện tối qua sao?"

Khuôn mặt Vân Na đỏ lên, gắt giọng :

"Tên hỗn trướng này, nói bậy bạ gì đó!"

Sau đó nàng đuổi theo ta đòi đánh, ta xoay người chạy vòng quanh thuyền, ai nấy đều cười lên ha hả .

Khi thuyền đi vào Miện trì cảng, trong tầm mắt chúng ta toàn là những mỏ muối, có mấy người đang sửa chữa lại cảng khẩu .

Từ trang phục của binh sĩ có thể nhận thấy, khôi giáp đã cũ, không ít trang phục đã phải chắp vá, thậm chí có người còn mặc áo bông, ta nhịn không được thở dài một tiếng .

Vân Na nói :

"Chế độ đãi ngộ của binh sĩ Khang quốc quá thấp, từ khôi giáp bọn họ đang mặc có thể nhận thấy, chắc là từ khi nhập ngũ chưa từng thay đổi. "

Ung vương thở dài nói :

"Hai năm qua trong nước Đại Khang tai hoạ liên tục, thu hoạch giảm dần theo từng năm, quân lương cho những binh sĩ ở tiền tuyến đã nợ hơn nửa năm rồi, chứ đừng nói tới những binh sĩ ở hậu phương. "

Vân Na nói :

"Thực lực của một nước như vậy mà vẫn khởi xướng chiến sự, xem ra vị Hâm Đức hoàng đế này quả nhiên là lão hồ đồ. "

Ta yên lặng nhìn về phía trước, trong lòng có vô số cảm giác, kinh tế chính là gốc rễ để lập quốc, không có tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn, thì bất cứ chính sách quan trọng nào cũng chỉ là nói suông .

Hôm nay Hâm Đức hoàng đế đã không còn tâm tình trùng chấn Đại Khang, hiện tại Đại Khang cũng giống như hắn đang hấp hối, ta quyết không thể để cho tình cảnh này tiếp tục .

Đất nước này thuộc về phụ thân ta, cũng là thuộc về ta, Hâm Đức hoàng đế chỉ dùng sức chiếm lấy những gì gia đình ta có mà thôi .

Chủ thành Miện trì hiển nhiên không dự tính được ta sẽ lên bờ, cho nên hoang mang chạy tới cảng, đi tới trước mặt của ta thấp thỏm lo âu quỳ xuống nói :

"Vi thần Khâu Đức không biết Bình vương điện hạ quang lâm, không từ xa tiếp đón, xin Bình vương điện hạ thứ tội!"

Hắn quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu .

Ta nhàn nhạt phất phất tay nói :

"Ngươi đứng lên đi!"

Khâu Đức này ta đã sớm nghe nói qua, chức quan của hắn là do luồn cúi mà có được, cho nên ấn tượng của ta với hắn không nhiều .

Khâu Đức cười nói :

"Vi thần đã lập tiệc tẩy trần cho điện hạ, để báo đáp ngàn vạn ân tình của người. "

Ta gật đầu, đối với loại tiểu nhân như thế này phải có thái độ đúng mực, hôm nay ta mới trở về trong nước, cần lập riêng thế lực cho mình .

Nếu như ta cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thì làm sao có cơ hội phát triển thế lực cho riêng mình .

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn, bức tường đang xây bỗng nhiên đổ xụp xuống .

Ta ngơ ngác, sau đó vọt tới chỗ không may, cuống quít đẩy đá hỗ trợ binh sĩ bị lấp ở phía dưới .

Nhóm người Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ cũng vọt tới hỗ trợ, Khâu Đức thấy ta tự thân cứu viện, đương nhiên là không dám ở lại phía sau, cố bỏ qua sự dơ bẩn của công trường, cùng chúng ta cứu những binh sĩ bị thương ra .

Có năm binh sĩ bị thương, nhưng may mắn là không có ai chết. Tuệ Kiều cầm hòm thuốc tới, tiếp xương băng bó vết thương cho họ, ta đương nhiên là không bỏ qua cơ hội thu phục nhân tâm, thoải mái nói chuyện với binh sĩ bị thương, đồng thời an ủi những binh sĩ còn lại .

Khi những binh sĩ này nghe nói ta là Bình vương, thì ai cũng có vẻ kích động dị thường, ta có thân phận cực cao mà lại bình thường giản dị như binh sĩ, làm cho họ không thể nào tưởng tượng nổi .

Hơn nữa, ta lại là người thúc đẩy hai nước hòa đàm, làm cho bọn họ miễn được cái cảnh chiến hỏa, cho nên hình tượng của ta trước mắt bọn họ sáng hơn rất nhiều . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ta nhìn Khâu Đức nói :

"Hòa ước Khang Tần mới ký kết không lâu, sắp tới sẽ không có biến hóa gì dị thường, Khâu đại nhân không cần bận tâm, tốt nhất là đẩy nhanh tốc độ, sau đó cho binh sĩ nghỉ ngơi. "

Khâu Đức nhất nhất đáp ứng .
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc