Khi Lang Phong lên giường cùng Châu Kỳ Sâm lần thứ hai, y mới phát hiện ra hình xăm của anh. Một hình xăm nhỏ được xăm ở mé trong đùi phải của anh, là một dãy ký tự bao gồm cả chữ và số. Vị trí ấy không bị bắt nắng nên nước da rất trắng, màu mực lại đen đậm, trông vô cùng kín đáo và gợi cảm. Phi công ngành hàng không dân dụng phải kiểm tra sức khỏe, nhưng không đến mức phải cởi cả qυầи ɭóŧ, vậy nên hình xăm này nằm sát ở mép đùi của anh.
Sau khi Châu Kỳ Sâm bắn một lần, anh thuận thế hơi dựa người về phía trước, nằm trên giường nghỉ ngơi. Thế nhưng Lang Phong vẫn chưa bắn, y lật người anh dậy mặt đối mặt với mình, giữ lấy bả vai anh rồi tiếp tục thúc dương v*t vào bên dưới.
Khi đó Châu Kỳ Sâm mơ màng chửi y, "Mẹ kiếp cậu..." Nhưng còn chưa nói xong câu này, Lang Phong đã nâng đùi phải của anh ép cao lên.
Lang Phong chỉ lịch sự yêu cầu anh, "Tôi sắp bắn rồi."
Châu Kỳ Sâm không lên tiếng, hai người giằng co. Cũng ngay vào lúc này, Lang Phong cúi đầu xuống, nhìn thấy dãy ký tự bên đùi anh.
dương v*t thô to bất thình lình bị rút ra rồi đổi sang ngón tay khiến Châu Kỳ Sâm cảm thấy không được thỏa mãn, anh chống nửa người dậy, hỏi Lang Phong như thể muốn khiêu khích, "Cậu có được không đấy? Hay để tôi nằm trên?"
Y tưởng là bản thân không có hứng thú, không thích kiểu này, thế nhưng khi Châu Kỳ Sâm cởi quần áo, bộ não y đã bị chập mạch. Lang Phong cảm thấy mình đã mắc rất nhiều sai lầm trong hai mươi chín năm qua của cuộc đời, sau khi nhận thức được chuyện này, y muốn mau chóng sửa chữa.
Ban đầu, y tưởng mình phải dùng thêm sức ở phần dưới, cho nên mới thả lỏng tay ra, tìm điểm tựa khác để xiên xỏ anh mạnh bạo hơn.
Thế nhưng Châu Kỳ Sâm lại nói: "Tay mạnh nữa lên."
Y bèn đặt tay trở về eo anh, từ nắm biến thành bóp, chớp mắt nhìn thấy phản ứng hài lòng của đối phương. Dáng vẻ da^ʍ đãиɠ hưởng thụ của anh cũng rất quyến rũ, tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, bắp thịt căng chặt, bờ môi mím lại, hương vị hormone nam tính nồng đậm.
Lang Phong không thạo kỹ năng chửi mắng, cũng không biết nói tục cho lắm, y chỉ cúi người ngậm lấy vành tai anh, trầm giọng hỏi rằng: "sướиɠ không?"
(*) QRH (Quick Reference Handbook) là là tài liệu kỹ thuật máy bay – hướng dẫn truy cập nhanh dành cho phi công máy bay chứa tất cả các quy trình áp dụng cho các điều kiện không bình thường và khẩn cấp ở định dạng dễ sử dụng. Ngoài ra, các hiệu chỉnh dữ liệu hiệu suất cũng được cung cấp cho các điều kiện cụ thể.
Lang Phong không nhúc nhích, y quan sát đường nét góc nghiêng của anh, bờ môi anh đầy đặn. Hôm tụ tập ở buổi sinh nhật y từng hôn lên nó, nhưng khi đó y uống rất nhiều rượu, lại trong không gian tối tăm, y lo lắng sẽ có người tới trông thấy bọn họ. Bây giờ y có phần ảo não vì không thể nhớ lại hơi ấm của nụ hôn kia. Hôn anh ấy thêm lần nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Lang Phong thầm nghĩ, nhưng y không biến nó thành hành động.
Y đứng phía sau anh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng y gọi anh lại, nói: "Có thể gọi tôi là Evan."
Ban đầu Châu Kỳ Sâm chẳng hiểu gì, nhưng rồi anh nhớ ra, ở trên giường anh vẫn gọi tên y. Việc gọi tên luôn khiến người ta thích thú. Anh mỉm cười, mắt tròn biến thành mắt cong, nói: "Trên giường à? Hay là gọi lúc nào cũng được?"
Lang Phong: "Gọi lúc nào cũng được."
Một lát sau, Lang Phong hỏi thăm lại anh, "Anh có... nhũ danh hay biệt danh gì không? Muốn tôi gọi anh thế nào?"
Châu Kỳ Sâm nói đùa, "Trên giường thì gọi chồng, dưới giường cậu có thể gọi tôi là anh Sâm, tôi hơn cậu ba tuổi."
Lang Phong không vui, "Thế thì không được."
"Vậy thì gọi A Sâm đi, cậu muốn gọi kiểu gì cũng được." Châu Kỳ Sâm chỉ đang chọc y, anh cũng không phải muốn Lang Phong gọi thật.
Hai người vừa nói cười vừa đi tới phòng tắm, vốn dĩ Lang Phong phải giúp Châu Kỳ Sâm vệ sinh một chút, phía sau đang có cả đống gel bôi trơn rỉ xuống men theo bắp đùi trơn mượt của anh. Thế nhưng van nước nóng vừa được mở vài giây, dòng nước chảy xuống lưng, mặt và cả dấu tay đỏ trên vòng eo của Châu Kỳ Sâm, anh vừa mới rửa mặt thì Lang Phong lại cương.
Nhân lúc Châu Kỳ Sâm xoay người, y vòng ra phía sau lưng ôm lấy anh, giúp anh tuốt dương v*t đang mềm oặt, sau đó ưỡn người lên cạ vào khe mông anh.
Châu Kỳ Sâm ậm ừ một tiếng, anh cũng n*ng theo rồi.
Thậm chí Lang Phong còn hơi ngượng ngùng, y khẽ giọng mở miệng hỏi: "A Sâm, làm tiếp một lần đi."
Trái tim Châu Kỳ Sâm tan chảy, anh không nói gì nhưng hơi hạ thắt lưng xuống, làm ra tư thế vểnh mông lên. Một giây sau, Lang Phong liền tiến vào cửa miệng ẩm ướt.
Lang Phong hôn lên gáy anh, trước khi làm, Châu Kỳ Sâm đã nói với y mai anh có nhiệm vụ bay, từ phần cổ trở lên tuyệt đối không được để lại dấu. Lang Phong nhìn nơi cách đúng một tấc phía dưới cổ——Nhạy cảm như nhau, phần da nơi ấy bị răng nanh của y mυ"ŧ mát, day cắn, cọ sát.
Sau khi cao trào, toàn thân anh run rẩy, lại do chỉ đang đứng bằng chân trái nên anh sơ sểnh bị trượt chân, sau đó vì bàn tay Lang Phong đang áp lấy tay anh nên y cũng bị kéo ngã theo. Trọng lượng của hai người đè hết lên người anh, còn lưng anh thì đập vào van nước trong bồn tắm, phát ra tiếng rầm.
"Đệt mợ..." Châu Kỳ Sâm vừa đang hưởng thụ nên không chút phòng bị, cú ngã này đau tới mức khiến anh xây xẩm mặt mày. Hai người cùng nằm song song trong bồn tắm, một nửa lượng nước trong bồn cũng bị văng ra tung tóe.
Lang Phong tưởng anh đau quá nên ngại ngùng nói: "Sorry, do tôi quá..." Y muốn tìm một từ miêu tả cho phù hợp, nói thế nào nhỉ? Quá tập trung? Hoàn toàn không nghĩ đến cái khác?
Châu Kỳ Sâm thấy dáng vẻ sốt ruột của y, lúc này mới khôi phục biểu cảm bình thường, anh mở mắt, cười nói: "Đừng sorry, sướиɠ lắm."
Anh ấy cười thật sự quá là... Nếu không phải bản thân đã bắn hai lần, lý trí cảnh báo rằng anh ấy đã bị thương rồi, không thể làm tiếp nữa thì y muốn cương tiếp mất.
Nước trong bồn tắm lớn dần dần rút đi, chỉ còn lại hai cơ thể cao lớn đè lên nhau. Lang Phong mở miệng hỏi anh, "Lưng và bả vai anh... bị sao thế? Không phải do va đập." Y nói đến hai vết sẹo.
"Ừ, tôi từng làm phẫu thuật." Châu Kỳ Sâm nói.
"Khi ở quân đội trước đó sao?" Lang Phong hỏi. Tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe của phi công trong nước rất nghiêm ngặt. Về cơ bản, những ai đã từng có sẹo phẫu thuật sẽ không được thông qua, y từng nghe qua vụ này. Thế nhưng Châu Kỳ Sâm lại là người được điều động từ quân đội, quốc gia đã tập trung đầu tư rất nhiều tiền bạc và thời gian để đào tạo ra được một phi công lái máy bay chiến đấu xuất sắc như vậy, cho nên có lẽ anh là trường hợp ngoại lệ được tuyển dụng.
Châu Kỳ Sâm chỉ ừ một tiếng. Giờ phút này, nhiệt độ nước trong bồn tắm đã nguội lạnh dần, anh nói với Lang Phong, "Tôi tắm nhé?"
"Ừ, có chuyện gì thì gọi tôi." Lang Phong biết rõ đối phương muốn đuổi khéo mình đi, y mở nước, thử độ ấm vừa vặn rồi mới cho xả vào bồn.
Đợi anh tắm xong, Lang Phong mới vào tắm. Y tắm cũng hơi lâu, đến khi y ra ngoài thì đã không thấy Châu Kỳ Sâm đâu nữa. Phòng ngủ đã được dọn dẹp, túi và quần áo của anh đều không còn, trên bàn có một mẩu giấy ghi chú, là nét chữ của Châu Kỳ Sâm, nội dung là: Evan, tôi đi trước, về nhà chỉnh lại múi giờ đây. Lần sau đến Bắc Kinh thì liên lạc với tôi.
Ký tên là chữ "Châu".
Lang Phong cầm tờ giấy mà lòng rầu rĩ khôn nguôi, anh ấy... chạy cũng nhanh quá rồi đấy? Hơn nữa anh ấy thế kia thì tự lái xe được sao?
Thế nhưng đối phương lại nghe lời gọi y là Evan, chỉ có bố mẹ và người thân của Lang Phong mới gọi tên y. Y lại có chút thỏa mãn nho nhỏ.