⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
Khi nhận được một cuộc điện thoại nữa từ Lang Phong, lúc ấy vẫn chưa tới bảy giờ sáng, Châu Kỳ Sâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Phòng bệnh vẫn tối om, anh mất vài giây mới nhớ ra đây là ngày thứ hai sau phẫu thuật, biên độ động tác của mình không được quá mạnh, vậy nên anh với tay ra cố lấy điện thoại đặt ở đầu giường.
"Alo." Anh nghe máy mà không nhìn màn hình. Do thuốc mê vừa mới hết tác dụng một ngày trước nên giấc ngủ của anh vẫn chưa được yên ổn, giọng anh đầy sự mệt mỏi và khàn khàn đặc trưng của sáng sớm.
"Em đang ở dưới tầng nhà anh." Lang Phong ở bên kia điện thoại nói. Vừa nối máy được giây đầu tiên, y cũng đoán được Châu Kỳ Sâm bị đánh thức bởi cuộc gọi của mình.
Châu Kỳ Sâm tỉnh ngủ ngay, anh gọi tên y, "Evan à... Anh không nhìn người gọi đến. Sao em đến nhanh thế?" Có thể nói qua cuộc gọi ngày hôm qua, anh đã bày tỏ rõ ý mình. Mặc dù Lang Phong không nói thẳng hai chữ "giữ lời", nhưng tất cả mọi tín hiệu nhận được đều rất tích cực. Thậm chí y còn nói: "Anh muốn nói, em muốn nghe, anh kể cho em nghe gì cũng được."
Đó là lần đầu tiên anh nghe được vẻ gấp gáp và cuống quýt riêng biệt của người trẻ từ giọng nói của Lang Phong. Anh từng nghe qua bao nhiêu cuộc điện thoại của y, điện thoại công việc thì giọng y vừa điềm tĩnh vừa đúng mực, điện thoại gia đình thì vừa thân mật lại vừa ung dung, điện thoại cho anh thì vừa thoải mái lại có phần thẳng thắn. Chỉ có khi ấy, khi hai người cách nhau nửa vòng trái đất, Châu Kỳ Sâm mới nghe được vẻ sốt sắng và đắn đo từ y, hình như còn có chút bất an nữa. Cuộc gọi ấy là Lang Phong cúp máy trước, y cúp rất vội, Châu Kỳ Sâm không đoán ra được nước đi tiếp theo trên bàn cờ của y.
Từ Amsterdam đến Bắc Kinh, nếu bay thẳng thì mất chín tiếng rưỡi, nếu phải quá cảnh thì mất khoảng mười một tiếng. Từ khi cuộc gọi đó cúp máy cho đến khi Lang Phong xuất hiện trước mặt anh, y mất 12 tiếng 15 phút. Châu Kỳ Sâm cảm thấy nên trao kỷ lục Guinness thế giới cho y và KLM.
Cuộc gọi này đến quá sớm, mất một lúc lâu, cho đến khi Lang Phong mở miệng bảo anh ra ngoài đón mình, Châu Kỳ Sâm mới nhận ra y lái xe đến nhà anh. Anh cũng có một căn hộ ngay gần Đại Hưng, là nhà thuê. Từ rất lâu về trước, anh đã từng nhắc đến nơi ở của mình với Lang Phong, thế nhưng tới tận bây giờ anh vẫn chưa đưa y đến nhà anh bao giờ, lần nào cũng là anh đến khách sạn Duyệt Quốc tìm Lang Phong. Nguyên nhân có lẽ là vì đối với anh mà nói, nhà chỉ là nơi để ngủ, anh ngại mời Lang Phong tới đó.
"Anh không ở nhà." Châu Kỳ Sâm nói: "Trước đó em cúp máy nhanh quá nên chưa kịp nói với em, em đến bệnh viện 201 tìm anh đi, tầng 4 khu nội trú số 3, anh gửi vào máy cho em. Để anh báo với y tá một tiếng, hơn bảy giờ thì kiểm tra phòng, em đợi một lát rồi hẵng tới."
Lang Phong đáp, sau đó anh nghe thấy tiếng khởi động xe, còn có âm thanh dẫn đường trên bản đồ bằng tiếng nước ngoài. Lang Phong vẫn chưa ngắt máy, y bắt được trọng điểm rồi hỏi anh, "Anh sao vậy?"
Châu Kỳ Sâm nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, anh đi loại bỏ tấm thép."
"Đã phẫu thuật rồi sao?"
"Ừ, làm từ hôm kia, mấy hôm nữa là được xuất viện."
Lang Phong vừa lái xe vừa nói chuyện với anh, "Em không hề biết..."
Hình như Châu Kỳ Sâm bật cười, anh không đáp lại câu nói này. Nếu không phải do anh đổi ý trước, anh sẽ không chủ động nhắc đến chuyện mình nằm viện với Lang Phong, cũng không có khả năng dùng chuyện này để thu lấy sự thông cảm hay quan tâm từ bất kỳ ai. Anh không làm được chuyện kỳ cục như vậy.
"Anh không nói cho em mà, không nhiều người biết đâu."
"Không phải do lần đó chúng ta..." Đầu óc Lang Phong nhảy số rất nhanh, y nhớ ngay đến lần hai người ngã trong bồn tắm. Nếu như đúng là do lần đó gây nên, có lẽ y sẽ áy náy rất lâu.
"Không phải lần đó, đáng ra anh nên lấy ra từ sớm hơn rồi."
Vốn dĩ Lang Phong có thể nói rằng gặp nhau rồi nói tiếp, nhưng nghe Châu Kỳ Sâm nói anh đang nằm viện, y không nỡ lòng nào ngắt cuộc gọi này, vậy nên y nói chuyện cùng anh suốt chặng đường, cho đến khi có bác sĩ đến kiểm tra phòng của Châu Kỳ Sâm. Lang Phong cũng đã tiến vào hầm đỗ xe, y miễn cưỡng dập máy.
Đúng bảy giờ là bác sĩ tới kiểm tra phòng, sau đó y tá vào kiểm tra vết mổ và thay bông băng, Châu Kỳ Sâm bèn nhanh miệng đánh tiếng với cô y tá, "Dưới tầng có một anh đẹp trai, là đồng nghiệp của anh tới thăm anh. Làm phiền em báo lễ tân bên dưới gọi cậu ấy lên đây nhé."
"Đồng nghiệp của anh cũng là phi công phải không?" Y tá rất tò mò.
Châu Kỳ Sâm cười nói: "Ừ, bay cả tối đấy."
Cô y tá trẻ họ Từ, rất thân với Lâm Hiểu, chưa đến hai ngày cô cũng đã quen với Châu Kỳ Sâm, cũng coi anh như bệnh nhân VIP luôn. Bình thường khu nội trú bệnh viện có giờ thăm cụ thể, đúng là bảy giờ còn quá sớm, nhưng ŧıểυ Từ sẵn sàng mở đường vì bệnh nhân VIP này.
Đến khi Lang Phong đi vào, khi hai người nhìn sang y, phản ứng đầu tiên của Châu Kỳ Sâm đó là Lang Phong lại đẹp trai hơn rồi. Bình thường y hay mặc hoặc là đồng phục, hoặc là những bộ quần áo na ná nhau, mấy bộ để ở Bắc Kinh của y, Châu Kỳ Sâm gần như đều từng thấy một lần rồi. Thế nhưng hôm nay, có lẽ do bay từ Thụy Sĩ đang giữa mùa đông, Lang Phong mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen cùng quần jean nhạt màu, áo khoác Parka(*) màu xanh sẫm, trông vừa ấm áp lại vừa thời thượng.
(*) Áo khoác Parka là mẫu áo khoác dày sử dụng chủ yếu trong mùa đông với thiết kế có mũ và lông lót, phù hợp cho những vùng lạnh giá mà không cần phải kết hợp nhiều trang phục để giữ ấm. Kích thước của mẫu áo này thường khá rộng và dài do đó phù hợp với cả những người có vóc dáng to lớn, quá cỡ.
Dưới tầng rất đông người, Châu Kỳ Sâm bảo cô y tá trẻ cứ tìm "anh đẹp trai" là được, xem ra cũng không cần chỉ rõ rốt cuộc là anh đẹp trai nào nữa.
Lang Phong gặp anh, cảm giác đầu tiên của y là trạng thái của anh đang không ổn. Có lẽ do vừa mới thay thuốc, cả căn phòng nồng nặc mùi nước khử trùng và mùi thuốc, tay anh còn đang gài kim, trên người mặc quần áo bệnh nhân. Tóc anh ngắn hơn một chút so với lần gặp trước, cằm và sườn mặt lún phún râu đen——Hẳn là mấy hôm rồi anh không về nhà. Giờ phút này, y áy náy suy nghĩ, trước đó Châu Kỳ Sâm không nói cho y biết, nếu không y đã có thể cầu nguyện đầy đủ hơn một chút. Y sẽ niệm rằng anh hồi phục thuận lợi, niệm rằng anh được bình an.
Cuối cùng vẫn là Châu Kỳ Sâm lên tiếng trước, "Em ngồi đi, muốn uống nước không? Anh gọi họ giao vài món tới."
Lang Phong đặt balo và một chiếc túi trắng trông như quà tặng xuống dưới đất. Sau đó y tiến lên một bước, dường như vẫn có phần lưỡng lự, hỏi: "Em có thể ôm anh được không?" Chủ ý ban đầu của y là không chắc bác sĩ có cho phép anh làm động tác với biên độ như này không. Nhưng khi y hỏi câu này, có vẻ nó giống như một câu hỏi về tình cảm. Y muốn trao cho Châu Kỳ Sâm một chiếc ôm, đây coi như là một hành động tiếp xúc cơ thể rất thân mật, phải được sự cho phép của đối phương.
Châu Kỳ Sâm vươn tay ra, nói: "Qua đây nào."
Lang Phong cởi áo khoác còn vương không khí lạnh, sau đó mới cúi đầu xuống ôm lấy anh bằng một khoảng cách rất lịch sự, nhưng bàn tay lại nhanh chóng lướt qua sau đầu Châu Kỳ Sâm, xoa tóc anh.
"Anh có khỏe không?" Y thấp giọng hỏi.
"Anh vẫn ổn." Châu Kỳ Sâm thả lỏng cánh tay, nhìn gương mặt Lang Phong gần trong gang tấc——Lúc này đây, anh có chút ngẩn ngơ, mọi thứ trước mắt đều không chân thật, giống như một ảo mộng. Anh véo chân mình, cảm thấy đau thì mới yên lòng.
Anh chống đầu giường ngồi dậy, sau đó mỉm cười nói với Lang Phong, "Có rất nhiều chuyện anh muốn nói với em, nhưng bây giờ anh... cực kỳ nhớ cốc bia."
Lang Phong khựng lại rồi nói: "Hay là anh uống nước ngọt, em uống bia, anh ngửi mùi cũng được."
Châu Kỳ Sâm nói: "Cũng được, nhưng mà..." Anh cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Không ngờ Lang Phong làm thật, y vừa mới đặt hành lý xuống đã đứng thẳng người dậy, "Em đi ra ngoài mua một ít."
Trước khi ra ngoài, y cầm túi quà tặng trong tay đưa tới, "À đúng rồi, em mang cho anh ít đồ, anh xem thử đi. Cũng không biết anh thích gì nên em mua vài thứ." Đợi y ra ngoài như một cơn gió, Châu Kỳ Sâm mới mở túi ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều loại socola tình yêu mua được ở sân bay. Lang Phong nói y bay từ Zurich đến, cho nên đây là một loạt socola Thụy Sĩ, có cả một vài món ăn vặt không biết tên, còn có một lọ nước hoa cho nam giới. Thật ra Châu Kỳ Sâm không phải người thích ăn socola, bây giờ cũng mới hơn bảy giờ sáng, nhưng anh vẫn lấy vài thanh, xé bao bì rồi ăn.
Tầm bảy giờ sáng ở Bắc Kinh có dễ dàng mua được bia ở gần bệnh viện không thì Châu Kỳ Sâm không rõ, anh chưa thử bao giờ. Nhưng không quá hai mươi phút, Lang Phong đã quay về, trong tay y đúng là xách theo một cái túi.
"Vì là... hôm đó anh không nói gì, nên bây giờ anh bình tĩnh nói với em đi." Lang Phong vừa nói vừa mở cho anh một chai soda toàn tiếng nước ngoài——Châu Kỳ Sâm không biết y mua thứ này ở đâu, anh uống thử một ngụm, cảm thấy khó uống muốn nhổ ra. Nhưng nhìn biểu cảm đầy chờ mong của Lang Phong, anh lại gắng gượng nuốt xuống. Lang Phong mua cho mình sáu chai bia Pilsner, hương thơm thoang thoảng của cồn và lúa mạch hòa lẫn trong gió, "Em mua sáu chai, tửu lượng của em cũng không tốt cho lắm... Anh cũng biết rồi đấy. Nhưng chắc vẫn đủ để nghe anh nói."
Châu Kỳ Sâm nói: "Đủ rồi, cũng đâu nhất thiết phải nói trong một lần, sau này có thể từ từ nói." Lang Phong hiểu rõ ý câu này của anh, dù sao trong điện thoại anh cũng đã nói rõ "Anh đổi ý rồi", ý anh ấy còn chẳng phải là...
"Cho nên anh không muốn chia tay nữa sao? Vậy chúng ta ở bên nhau thử xem." Lang Phong hỏi rất thẳng thắn. Hỏi xong y cũng ý thức được điều này, bèn nhấp một ngụm bia rồi cười bảo: "Trước tiên để em sảng khoái đã được không? Sáu chai bia đủ nghe anh kể chuyện nhưng không đủ khiến em mua say đâu."
"Anh không muốn chia tay, chúng ta đừng chia tay." Châu Kỳ Sâm nói. "Đương nhiên, em cứ nghe anh kể chuyện đã, sau đó quyền quyết định là ở em."
Lang Phong gật đầu. Y muốn nói rằng, anh có kể thì em vẫn sẽ không thay đổi lập trường đâu. Nhưng y không muốn tỏ ra mình ăn nói tùy tiện cho nên vẫn không mở miệng trả lời.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Tác giả có lời muốn nói:
ŧıểυ Lang bay còn nhanh hơn cả tui~