Khi đoàn phim kết thúc công việc, Nguyễn Đề vui vẻ bước đến chào hỏi An Quân Thiển. Có vẻ như hai người đã quen biết từ trước, thậm chí còn có chút giao tình.
“An Quân Thiển, cậu cũng đến à? Hạ tổng nói với tôi là cậu sẽ đến học diễn xuất, làm tôi giật mình đấy.”
“Đúng vậy, gần đây tôi bị đạo diễn Đường mắng mấy lần liền, diễn hoài mà không tìm được cảm giác.” An Quân Thiển gật đầu đáp, nhưng nói thật, cả buổi chiều ngồi xem cũng chẳng hiểu ra được cách diễn thế nào, cảm giác vẫn không tiến bộ chút nào.
“Vậy sao? Tôi có xem qua mấy phim trước đây cậu đóng rồi, diễn rất tốt mà. Nếu không phải thế, làm sao Hạ tổng lại coi trọng và dành tâm huyết bồi dưỡng cậu như vậy?” Nguyễn Đề mỉm cười, giọng điệu dịu dàng. “Cậu khiêm tốn quá rồi đấy. Có lẽ là do luyện tập chưa đủ thôi. Nếu cậu muốn, tôi rất sẵn lòng cùng cậu luyện diễn, tìm lại cảm giác.”
“Có lẽ sẽ làm phiền chị quá.” An Quân Thiển gãi đầu, đối mặt với một người đẹp nhiệt tình như vậy, anh không tiện từ chối thiện ý.
“Không có gì đâu.” Nguyễn Đề nói, ánh mắt chân thành. “Hay là chúng ta thử diễn lại vài cảnh trong MV lúc nãy nhé? Dù đó không phải vai của cậu, nhưng luyện tập thêm cũng tốt mà.”
An Quân Thiển đành gật đầu đồng ý. MV không yêu cầu thoại, nhưng chính điều này lại khiến anh cảm thấy khó khăn hơn. Chỉ có thể dùng biểu cảm và động tác để truyền tải cảm xúc, không có lời thoại hay âm thanh hỗ trợ, quả thực không dễ dàng chút nào.